46 11 2
                                    

1.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Kha, Điền Hồng Kiệt đã biết rằng mình và Triệu Kha sẽ không dễ gì để thân thiết với nhau. Nhưng khi bốn người tập trung lại để thảo luận xem sẽ chọn ai là thành viên thứ năm vào nhóm, trong đầu Điền Hồng Kiệt ngay lập tức hiện lên cái tên Triệu Kha.

"Triệu Kha."

Nói thật, Điền Hồng Kiệt cũng ngạc nhiên với câu trả lời mà mình nghe được. Rõ ràng hiện giờ, xét tới bầu không khí căng thẳng trong nhóm, Khí Liên cần một người có thể dung hòa tất cả các cá tính với nhau. Hơn nữa, nhóm cũng cần thêm một loại nhạc cụ có tính nhịp điệu và khả năng phối hợp. Nhưng trong thâm tâm cậu dường như đã sớm hiểu căn nguyên của trả lời.

Vô Tích tháng tám, trời mưa đặc biệt nhiều, trường quay số 11 thì không được thoáng khí cho lắm. Bên ngoài vẫn mưa như trút nước, mưa rơi nặng hạt như gõ lên cửa kính một nhịp trống ồn ào. Cái oi bức của mùa hè xen lẫn với không khí ẩm ướt như dải áp thấp đè nặng trong lồng ngực.

Điền Hồng Kiệt cảm thấy không thoải mái với chính tâm tư của mình, theo thói quen, cậu chống tay lên cằm, lưỡi nhẹ đẩy đẩy má trong.

"Vậy Tiểu Hùng, nếu được thì người thứ năm chọn Triệu Kha, em có ý kiến gì không?" Hồ Vũ Đồng gõ gõ lên mặt bàn, cố gắng kéo Điền Hồng Kiệt đang bị phân tâm dứt khỏi dòng suy nghĩ của mình. Khi Điền Hồng Kiệt nghe thấy cái tên đã xuất hiện trong đầu mình cả ngàn lần trước đó, nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh táo, đầu lưỡi vẫn đẩy đẩy má phồng ra. Phải mất vài giây, cậu mới ý thức được mình vừa mất tập trung, ngẩng đầu lên nói: "Em nghĩ Phó Tư Siêu cũng tốt."

Chiếc xe này đã đi qua một chặng đường không ngắn chẳng dài, có lúc bình yên, có lúc lại rung lắc dữ dội. Ngoài kia còn vô số ánh mắt đang nhìn vào. Bọn họ đã cùng khóc, cùng cười, cũng từng ngã xuống. Rốt cục đến giây phút này, Điền Hồng Kiệt chợt nhận ra sức mạnh lớn nhất của một nhóm là sự tôn trọng, mà tiền đề của sự tôn trọng chính là lý trí.

Cậu tin rằng đồng đội của mình sẽ không chọn sai.

2.

Thật lòng, Triệu Kha không có cách nào tiếp nhận tình huống này.

Anh đứng trước ống kính nói "Tôi chưa từng có ý nghĩ muốn giải tán đội."

Nhưng kỳ thật, là đã từng nghĩ tới.

Đối với việc Trì Hoãn Cuộc Đua sẽ giải tán, Triệu Kha đúng là đã từng nghĩ qua, "nhưng tuyệt đối tôi sẽ không là người nói ra quyết định này." Anh nhấn mạnh thêm một lần nữa, nhưng nếu tới cuối cùng kết quả kia vẫn xảy đến thì ít nhất anh cũng không phải chịu trách nhiệm về những tiếc nuối ở thì tương lai. Càng là những đứa trẻ yếu đuối thì càng ưa lừa dối bản thân, dùng lớp vỏ quật cường cứng rắn để tự huyễn hoặc chính mình.

Thành lập một đội mới, viết nhạc, tập luyện, thời gian trôi nhanh từng giờ kéo theo bản thân Triệu Kha cũng không được chậm trễ, chỉ có thể thẳng hướng tiến về phía trước.

Nhưng cứ phải tiến về phía trước thật sự rất mệt mỏi. Cho nên sau khi tập dượt sân khấu hoàn chỉnh thêm vài lần, thấy không còn vấn đề phát sinh, Triệu Kha rón rén bước đi, tránh làm ba người đồng đội đang nằm nghỉ ngay trên mặt đất sau mấy đêm liền thức trắng giật mình tỉnh giấc. Trên tay là cây thuốc lá điện tử, anh lặng lẽ hướng về phía phòng tập nhỏ ở cuối hành lang.

[Hồng Trần Kha Trạm] Không thân thiếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ