Hoa Hạo Nguyệt Viễn

884 34 3
                                    

Mùa thu về với đất trời Bắc Kinh đột ngột, bằng một trận mưa rào ướt trời ướt đất như nuối tiếc cho mùa hè nắng inh ỏi vừa kết thúc. Cảnh sắc buồn bã đến không ngờ, lại mang một màu man mác.

Bắc Kinh đã bắt đầu chuyển mưa, một cơn mưa đầu mùa hối hả, ào ạt, khó để người ta cảm nhận được hết cái hương vị mưa về, và mưa đến cũng không như sự mong đợi của cậu. Nhưng lại gợi lên cho cậu một nỗi nhớ nhẹ nhàng, không phô trương, không nồng nhiệt, chỉ đơn giản như một chút ngọt ngào của bao kỉ niệm từ cái ngày còn non dại. Nhưng cái kỉ niệm ngọt ngào ấy lại làm lòng cậu đau đến lạ.

Doãn Hạo Vũ đưa tay kéo ra chiếc rèm cửa cũ kĩ đã phủ bụi, để ánh sáng dịu dàng của mặt trăng len lỏi qua khung cửa sổ, thắp lên một ánh sáng nhẹ nhàng cho căn phòng tối mịt. Qua ánh sáng mờ mờ của đêm trăng, hiện lên hình ảnh một người con trai đang nằm yên giấc bên cạnh đống dây dợ lằng nhằng gắn trên cánh tay phải. Bên ngoài, mưa vẫn rơi lộp bộp trên những tán lá, ào ào trên những mái tôn của những ngôi nhà quanh phố. Ồn ào, rộn rã là vậy. Nhưng trong căn phòng kia, lại yên ắng lạ thường. Doãn Hạo Vũ đứng cạnh cửa sổ, ngắm nhìn từng đợt, từng đợt mưa đổ xuống dưới mái hiên, trong lòng lại thấp thoáng một kí ức nhạt nhòa từ bao năm trước mà cậu tưởng chừng như đã quên hết rồi.

  "Paipai, trời mưa rồi, mưa to lắm, em tới đón anh được không?"

   ...

  "Paipai, trời mưa to lắm, em nhớ phải đem theo ô khi ra ngoài nhé."

   ...

   "Paipai, trời mưa rồi, anh đang nhớ em. Paipai ở nhà có nhớ anh không?"

   ...

   "Paipai..."

   ...

   " Paipai..."

    ...

   "Paipai... "

   ...

ĐÙNG!

Sét rạch ngang trời, đưa Doãn Hạo Vũ về với thực tại. Cậu nhìn từng hạt mưa vỗ về lên khung cửa sổ, lại quay lại nhìn người con trai đang nằm trên giường bệnh.

   "... Anh ơi..."

Doãn Hạo Vũ lại gần giường bệnh, nắm lấy bàn tay của Bá Viễn, nhẹ nhàng áp lên má mình.

"Trời mưa rồi, Paipai nhớ anh rồi. Nên em xin anh đấy, anh tỉnh dậy, tỉnh dậy nhìn Paipai đi. Được không anh?"

Trời mưa rất lớn, phòng bệnh tuy đơn sơ nhưng cũng không bị dột. Vậy mà không biết tại sao, bàn tay của Bá Viễn lại ướt đẫm.

Doãn Hạo Vũ lấy tay quệt đi dòng nước mắt đang lăn dài trên má, lại dụi dụi vào bàn tay anh.

"Paipai lại nhớ món bánh bao kim sa anh làm, lại nhớ những lần đi mưa về bị anh mắng, lại nhớ những lần cùng anh ngồi ngắm mưa hát mấy câu vu vơ. Paipai lúc nào cũng nhớ anh, nhớ đến đau lòng. Anh ơi, anh đã ngủ suốt hơn 2 năm rồi. Anh không nhớ Paipai sao? Sao còn chưa về với Paipai vậy? Đáng ra, lần đó em không nên để anh đi một mình trong mưa lớn như thế. Nếu như vậy anh sẽ không gặp tai nạn, anh sẽ không nằm đây lâu như vậy. Anh ơi, Paipai sai rồi. Anh tỉnh lại, tỉnh lại mắng Paipai đi. Anh ơi..."

|Oneshot| Thỉnh Thoảng Một Câu Chuyện NhỏWhere stories live. Discover now