CHẤP NHẬN

622 31 0
                                    

GULF KANAWUT

Chưa bao giờ bố tức giận đến mức này với tôi, sợ rằng không có mẹ và chị gái ngăn lại thì bố đã lao đến đánh tôi rồi. Cơ thể tôi như rút hết sức, giây phút này tôi rất tuyệt vọng, làm sao đây, bố không chấp nhận tôi, không chấp nhận con người thật của tôi. Như tất cả những chuyện từ ngày bé đến giờ, bố chưa từng lắng nghe và chịu hiểu cho tôi cả. Tôi cũng dùng hết sức lực còn lại nói trong nước mắt.

"Tại sao yêu nhau lại là bệnh vậy bố? Nếu tình yêu mà là bệnh thì ai cũng có bệnh, cả bố, cả mẹ, cả chị, mọi người trên thế giới đều có bệnh."

"Mày yêu đương bình thường thì không ai nói gì? Sao lại yêu con trai..."

"Yêu con trai thì sao ạ? Nó cũng là tình yêu thôi, có khác gì bố yêu mẹ đâu? Bố không bao giờ chịu hiểu con dù là một chút, so với người ngoài, người ta chấp nhận con, còn bố thì không."

Tôi ngắt lời bố, nói ra hết suy nghĩ bấy lâu của mình. Trước khi bố kịp đánh tôi, P'Mew đã chắn trước, sự việc diễn ra quá nhanh, đến khi tôi định thần lại, khóe môi anh đã tướm máu, bố vẫn không dừng tay mà tiếp tục đánh anh. Tim tôi đau như ngừng đập, chỉ biết kéo anh về phía mình. Mẹ tôi với chị mất một lúc mới kéo được bố ra, má anh đã bầm đỏ rồi.

"Xin lỗi bố vì con đã yêu anh ấy, xin lỗi vì tình yêu bệnh hoạn của tụi con làm bố ghê tởm."

Nói rồi tôi kéo anh ra ngoài trước khi nghe thêm bất kì tiếng cãi vả chửi rủa nào nữa từ bố. Trái tim tôi đã quá đau đớn rồi.

MEW SUPPASIT

Gulf kéo tôi ra ngoài, gương mặt nhòa đi vì nước mắt, em ấy không thể ngừng khóc. Thấy em khóc, tôi cũng không còn cảm thấy gì ngoài đau, đau lòng vì em. Tôi không nghĩ bố em ấy lại phản đối đến vậy, thậm chí còn muốn đánh Gulf. Tất cả những gì lúc đó tôi có thể làm là chắn trước mặt đỡ cho em. Vì em đã đau lòng nhiều rồi nên tôi không muốn Gulf chịu thêm đau đớn nào nữa.

"Có đau không P'Mew, em xin lỗi, lẽ ra anh không nên đến đây."

"Không sao, so với em, mấy vết thương này không là gì hết, nín đi nhé, anh không sao."

"Gulf..."

Là chị gái của em ấy, cô ấy lấp ló ở đó một lúc rồi nhưng không bước đến, chỉ gọi Gulf khẽ khẽ.

"P'Grance..."

"Đi theo chị, qua nhà chị rửa vết thương cho cậu ta. Khuya rồi về nhà không an toàn."

Gulf nhìn tôi hỏi ý xem tôi có muốn không, nhưng tình trạng của Gulf còn tệ hơn tôi, em ấy không bị thương nhưng vết thương lòng nó nguy hiểm hơn nhiều so với vết thương thể xác như tôi. Nhà chị gái Gulf cũng nằm trong khuôn viên nhà nhưng tách biệt hơn so với nhà chính, mất một lúc đi bộ mới đến. Tôi phải vừa đi vừa đỡ Gulf sợ em ấy ngất vì khóc quá nhiều, dù rằng Gulf đã nín rồi.

Tôi ngồi yên cho Gulf xử lý vết thương, má hơi đau một chút, chắc là sưng rồi, nhưng không sao, tôi lo cho Gulf hơn. Grance, chị gái Gulf vẫn chưa lên tiếng, so với bố mẹ Gulf, thì cô ấy bình tĩnh hơn, đợi Gulf làm xong mới nhàn nhạt lên tiếng.

[MEWGULF] PAMPEREDWhere stories live. Discover now