43. Cậu Chủ Chơi Trò Lãng Mạn

Mulai dari awal
                                    

Cậu chủ...cậu muốn chơi trò gì đây? Bán phá giá cho cậu hết những thứ từ lãng mạn tới rẻ tiền à?

Chiếc ghế dựa bọc nhung được cậu chủ kéo ra, dẩu dẩu môi chẳng chút ga-lăng với cậu, cậu cũng rất vui vẻ thức thời mà ngồi xuống. Xuân Trường kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi, cầm thực đơn nhanh nhẹn gọi món.

Cham­pagne sủi bọt thơm thơm, phô mai hải sản làm món khai vị, bít tết sốt vang đỏ đặc chế, pud­ding chanh nướng. Từ khai vị tới món ngọt, món nào cũng theo phong cách chính thống của nước Anh, không khí có, lãng mạn có, nến có, hoàng tử đẹp trai có...nhưng cô bé Lọ Lem thông minh e thẹn lại không có.

- Cậu chủ, đây là nhà hàng của cậu, cho nên chúng ta ăn ở đây không tốn tiền đúng không?

- Ừ.

-Cậu chủ, không phải cậu ghét ăn đồ âu à? Em nghĩ cậu sẽ gọi một bát mì gì đó để ăn cơ.

- Ăn của em đi!

- Cậu chủ, cái này dai quá, em không cắt được, cậu cắt giúp em chút đi! - Cậu hít vào một hơi, đón lấy cái đĩa, giúp cậu trai ngồi đối diện cắt nhỏ miếng beefsteak. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy cậu trai kia chẳng thèm nhìn xem mình dịu dàng chăm sóc quan tâm cậu ta thế nào mà cúi đầu ngắm lũ cá chép đỏ trong hồ.

Xuân Trường hừ một tiếng bực bội gõ tay lên mặt bàn, ý bảo cậu đừng cố ý ngó lơ nhân vật chính là mình đây. Cậu trai giật mình, ngẩng đầu lên tựa cầm lên mặt bàn, mặt mày xám xịt.

- Cậu chủ, thực ra em vẫn chưa nói cho cậu biết, em hơi say sóng…

- ...

- Muốn nôn quá...

- ...

- Ọe…

- ... - Kiếp này ai dám nói với tôi lãng mạn là đòn hiểm nhất...tôi sẽ lật bàn lên ngay!!!

...

...

Thất vọng ngồi trong ô tô. Xuân Trường căm hận khỏi động xe, liếc về thứ đang đặt ở băng ghế sau, lại liếc nhìn cậu trai chẳng thèm để ý tới kế hoạch lãng mạn. Tự ý say sóng nôn ra nhà hàng lãng mạn của mình. Cậu chủ thở dài thườn thượt, chẳng thèm nói dài dòng, vớ lấy cái hộp ở ghế sau nhét vào tay cậu.

- Cậu chủ, đây là cái gì?

- Về nhà mở ra xem.

- Cậu chủ, sao tự nhiên cậu lại đưa đồ cho em?

- Về nhà xem lịch.

- Cậu chủ, em có thể lại làm người hầu riêng của cậu được không?

- Về nhà….em nói gì?

- Google nói em không có lỗi vói cậu chủ, cho nên...cho nên...cậu có thể đừng chuyển em đi được không?

- Em còn muốn làm người hầu của tôi nữa à?

- Vâng ạ! Có nằm mơ cũng muốn.

- Thế thì em cứ nằm mơ tiếp đi.

...

...

Về đến nhà cậu chủ xuống xe đi vào trong nhà, Minh Vương lại mơ màng. Chỉ xin đổi vị trí làm việc sao lại khó khăn thế? Sao cậu chủ không để mình ở bên cạnh. Rõ ràng cậu không ghét mình, xem đi...còn tặng quà cho mình nữa này. Là gì nhỉ? Mở ra xem...

Cậu bóc lớp giấy gói rườm rà ra, một cái cây tiền tài bằng kim loại lóe sáng ngỡ ngàng xuất hiện trước con mắt Minh Vương.

Thân cây được làm bằng bạc rồng tỏa ra ánh sáng. Đế là hai con rồng đang chầu, trên ngọn cây là con chim công đang trông chừng. Nhánh cây nhỏ mảnh vươn dài ra bốn phía, trên cành đính vô số những đồng tiền nhỏ.

Tự dưng cậu ấy lại tặng mình cây tiền tài… Còn kêu mình xem lịch…

Mở điện thoại ra, mắt cậu lại trợn tròn. Hóa ra hôm nay là ngày kỉ niệm nửa năm kết hôn của cậu và cậu chủ.

Cậu chủ ăn mừng với mình, nhưng mình lại nói những điều ngốc nghếch với cậu chủ, còn nói muốn tiếp tục làm người hầu của cậu. Mình không chuẩn bị quà cho ngày kỉ niệm kết hôn, đã thế thì...

Cốc...cốc...

Tiếng gõ cửa phòng Xuân Trường nhẹ nhàng vang lên. Một lúc lâu sau, trong phòng mới vang lên tiếng trả lời trầm trầm của cậu chủ.

- Đi đi.

Cậu không cần mở cửa cũng biết người đứng ngoài là ai. Chẳng thèm giấu giọng điệu dỗi hờn.

- Cậu chủ…em có thể vào được không?

- Đi đi - Tôi không cần em phục vụ.

- Em có mặc áo người hầu đó.

- Không xem - Tới để nhấn mạnh rằng em chỉ là người hầu của tôi chắc? Hứ!

- Em có mang đồ ăn khuya đến này.

- Không ăn, đem đi - Dù sao em cũng chưa từng chủ động tới phòng tôi đòi hỏi chuyện ấy, chỉ có mình tôi nhiệt tình quấn lấy em.

- Em còn mang cả khăn giấy tới.

- ...

- Vốn định tặng quà ngày kỉ niệm cho cậu, để cậu ăn cho no, thế này thì thôi vậy…

Cánh của bật mở, cậu hầu đang định quay người đi thì bị túm vào, cánh cửa phòng bị khóa chặt lại.

Hóa ra cậu chủ cũng để ý tới mình. Để ý tới việc mình không chịu công khai quan hệ của hai người. Để ý tới việc mình không tới phòng riêng của cậu. Để ý tới việc ai quan tâm ai nhiều hơn, để ý việc ai tới phòng ai nhiều lần hơn.

- Cậu chủ, thế ra cậu đang theo đuổi em à? - Vừa hẹn đi ăn, lại tặng quà, còn chơi trò lãng mạn nữa. Hình như chuyện này chỉ khi đàn ông đang theo đuổi ai đó mới làm đúng không?

Câu hỏi ngu như thế khiến cậu chủ bực bội nhìn cậu kì thị. Không thì em nghĩ tôi đang bao nuôi người hầu chắc? Tôi theo đuổi lâu như thế, vất vả như thế, giờ em mới chịu nhận ra!

- Thế đã đuổi được chưa? - Xuân Trường hứ một tiếng.

- Ừm, cũng sắp rồi, mạnh thêm chút đi! - Cậu vùi đầu vào vai cậu chủ cười gi­an.

- ... - Dám nói mấy câu nũng nịu kiểu này trên giường tôi? Thế thì tôi không chỉ mạnh thêm một chút thôi đâu!

[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐂ậ𝐮 𝐂𝐡ủ [𝑬𝒏𝒅]Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang