Chap 1

806 39 2
                                    

Người ta thường nói người cá rất đẹp đúng không? Cái nhân vật mà mọi người hay tả về nó khác hẳn với người cá trong bộ phim Mermaid Down được chiếu ở các rạp phim. Người cá mà tôi nghe mọi người hay kể là một giống loài với thân trên của con người và phần đuôi của một con cá, họ có khuôn mặt xinh đẹp và giọng nói đặc biệt, họ còn có một năng lực thần kì nào đó và quan trọng là, người cá thích những thứ lấp lánh.


War nhặt cái chai rỗng và nhìn xuyên qua nó, mặt biển thông qua cái chai mờ mờ ảo ảo, nhưng tai cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ về vào bờ cát trắng mọng. Ánh nắng phản chiếu vào cái chai làm cậu chói mắt, nheo nheo mắt War thả cái chai vào cái túi nhỏ rồi cất bước về phía mặt biển xanh rượi kia.


War là sinh viên của ngành Khảo cổ, một sinh viên ưu tú của Đại học X, thực ra lúc đầu cậu muốn nghiên cứu về Hải dương hơn, nhưng lơ mơ thế nào lại điền ngành Khảo cổ vào nguyện vọng 1, và thế là cậu trở thành sinh viên của khoa. Lần này cậu theo đoàn tình nguyện đi đến vùng biển xinh đẹp Koh Nang Yuan, một nơi nổi tiếng nằm ở vịnh Thái Lan. Một bãi biển xinh đẹp với làn nước trong xanh, mặt cát trắng mịn và những rạn san hô mọc gần các mỏm đá. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không có mặt xấu xí, khách du lịch sẽ để lại cả đống rác sau khi ngắm nhìn mặt biển xinh đẹp để rồi đây chính là lí do đoàn tình nguyện của cậu đặt chân đến nơi này. Để dọn sạch rác.


...


"Đến đây nhanh nào, sao trông mày như sắp chết thế War?" Cái tên to mồm vừa lên tiếng là Bever, thằng bạn thân của tôi.


"Làm thế nào mà mày có thể đến đây cùng tao vậy?" War hỏi trong khi nhận chai nước suối từ tay nó.


"Ôi tao phải trông chừng mày chứ, cục cưng bảo bối của mae May không thể bị gì được." Đấy! Lại là lí do này. Nó và tôi là bạn thân từ năm cấp 2 lận, bằng cách nào đó nó và tôi luôn dính lấy nhau, theo như nó nói thì là do mẹ tôi đã nhờ vả nó trông chừng tôi vì tôi là cục cưng của bà. Rồi thì bây giờ tôi cảm thấy mình như có đến 2 người mẹ.


"Tuyệt thật đấy!" Tôi không quan tâm lắm vì tôi đã nghe điều này trong suốt nhiều năm rồi.


"Đừng vô ơn thế chứ...nhưng mày ổn không?"


"Sao thế?" Tôi hỏi ngược lại nó.


"Mặt mày trông đỏ lắm. Ổn không vậy?" Nó đặt tay lên trán tôi rồi so lại với trán nó.


"Ôi chỉ là tao dạo dưới trời nắng lâu quá thôi. Không có gì đâu" Tôi xua tay, cho rằng nó đang làm quá lên thôi. Da tôi rất trắng nên chỉ cần nóng một chút là sẽ đỏ ửng lên.


"Ờ được rồi, thằng quần" Nó rời khỏi chỗ tôi và bắt đầu lục lọi cái bao nilong trên bàn. "Nè ăn đi. Rồi mày có thể đi nghỉ một chút. Mọi thứ cũng gần xong rồi nên cứ để tao lo cho, mày đi ngủ đi"

[YinWar] Mỹ Nhân NgưWhere stories live. Discover now