Chương 38: Thay đổi?

Start from the beginning
                                    

"Ngủ ngon sao?"

Trì Tĩnh đến gần, nhìn anh: "Em đói bụng."

Bộ dáng chờ ăn này của cô khiến Thư Luật bật cười: "Thay đồ đi rồi anh đưa em đi ăn cơm."

"Quần áo của em đâu? Còn sống à?" Trì Tĩnh cúi đầu liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng của anh trên người mình, lại nhìn Thư Luật cười ái muội, "Thật ra em thấy bộ này cũng rất đẹp mắt."

Thư Luật duỗi tay ôm lấy eo cô, trầm giọng đáp: "Đúng là không tồi."

Chỉ là trước đây anh không để ý tới.

--

Hai người đi đến một trung tâm thương mại gần đó. Sau khi ngủ cả buổi sáng, Trì Tĩnh muốn đi dạo một vòng.

Sau bữa trưa, cô liền kéo Thư Luật tới siêu thị.

Nghĩ kỹ lại một chút, hai người bọn họ lúc ở công ty hẹn hò rất bình thường. Nhưng những lúc thảnh thơi đi dạo siêu thị mua đồ ăn như thế này lại càng ít vô cùng.

Một mặt là không có nhiều thời gian, mặt khác là nguyên nhân vô cùng quan trọng, chính là trình độ nấu ăn của cả hai người có chút ba chấm.

Trì Tĩnh nhìn quầy rau xanh mướt, trong lòng có hỉ có bi. Hỉ chính là rốt cuộc Thư Luật cũng có một mặt không bằng cô, nhưng bi là cuộc sống há miệng chờ cơm của họ sau này.

Thư Luật vịn xe đẩy đứng một bên, dáng người cao ngất cũng khí chất kiêu ngạo kia đứng trong quầy rau này có vẻ không mấy thích hợp.

Anh nhìn ánh mắt xoắn xuýt của Trì Tĩnh, khóe môi khẽ cong lên.

"Muốn ăn gì thì lấy nấy, rất khó à?"

Trì Tĩnh quay đầu nhìn anh, ánh mắt u oán: Cô đây là muốn tự tay làm đó có được không!

Đi dạo một vòng, Trì Tĩnh liền nghe theo lời Thư Luật răm rắp, muốn ăn gì thì lấy nấy.

Hai người sóng vai đẩy xe ra quầy thu ngân. Trì Tĩnh nhìn Thư Luật, cười nói: "Thư tổng, bữa tối nay vất vả cho ngài rồi."

Thư Luật nhàn nhạt liếc cô một cái, từ chối cho ý kiến.

Buổi chiều cuối tuần, trong siêu thị có không ít người. Trì Tĩnh và Thư Luật đứng xếp hàng tính tiền, chợt Trì Tĩnh nhìn thấy Đồng Dao cũng đang đẩy xe đi tới, dừng ngay phía bên tay trái của bọn họ.

Đồng Dao cúi đầu nhìn giỏ hàng, cảm xúc lẫn lộn. Mặc dù không nhiều, nhưng đây đều là những đồ em trai cô ta chưa từng được ăn. Mỗi lần lấy xuống đều phải tính toán trong lòng, nhìn xem có vượt quá ngân sách hay không.

Nhưng mà thi thoảng "xa xỉ" một lần cũng không phải chuyện gì lớn.

Đồng Dao bất giác cười cười. Ngước mắt lên, liếc về hai thân ảnh quen thuộc.

Nụ cười bên môi còn chưa kịp thu lại, Đồng Dao nắm chặt tay vịn của xe đẩy, chậm rãi mở miệng chào hỏi: "Giám đốc Trì, Thư tổng. . . trùng hợp quá."

Đồng Dao là trợ lý bên người Trì Tĩnh, Thư Luật vẫn có mấy phần ấn tượng. Nghe thấy giọng nói sợ sệt của cô ta, Thư Luật gật đầu coi như đáp lời.

Một Đời Nắm Tay - Cận HoàiWhere stories live. Discover now