𝐬𝐧𝐚𝐜𝐤 𝐚𝐧𝐝 𝐬𝐨𝐮𝐥

1.5K 226 23
                                    

- trời đéo gì mà lạnh khiếp.

gã trai với mái tóc tết hai bên chậm chạp bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi sau khi vừa mua cho mình và thằng em trai một bữa khuya, miệng lẩm bẩm chửi thề trong khi cố rụt lại trong cái khăn cổ dày mấy lớp. phải mau mau về chùm chăn và thưởng thức bữa khuya thơm ngon trước khi ngủ thôi.

ran tự nhủ như thế cho vơi đi cái lạnh đang ùa vào làm má gã ran rát, hơi thở thì trở nên nóng bỏng, rồi thoát ra mảng trắng mờ bay bổng trong không trung, chốc chốc thì cánh mũi gã lại khụt khịt những cơn hắt xì.

ran ghét mùa đông, gã ghét những cơn tuyết rơi đột ngột lên con đường ngọn phố, lên những ô cửa sổ mỏng manh, và lên cả những đứa trẻ chạy ù nơi u tối của ngọn đèn chẳng thể rọi với theo. mùa đông đọng lại trong tâm trí ran chỉ là cái lạnh rát từ từ xâm nhập vào trong lá phổi một đứa trẻ chẳng đủ sức chống lại cuồng nộ của những cơn tuyết rơi.

bước đi trên con đường phủ lớp tuyết trắng tinh, ran liếc mắt đến lác đác vài cửa hàng còn mở cửa, hay một số thì đang tranh thủ dọn dẹp để về nhà, trông những trạm xe buýt vắng bóng người ngồi khi ánh đèn vẫn sáng, gã ngoái nhìn nơi ấy một lúc lâu, trước khi đôi chân gã tiếp tục cuộc hành trình. đêm đông vắng bóng con người thì hiu quạnh và buồn bã, nhưng chúng chân thật và chẳng bao giờ xấu xí như những kẻ cô đơn và thiếu đi phần hồn của mình sau vỏ bọc đẹp đẽ đến buồn nôn.

gã nghĩ vậy. có thể ran cũng đánh mất đi phần hồn của mình, dưới vỏ bọc của một tên nắm trùm nơi roppongi phồn hoa, hay là một trong bốn tên bất lương được xưng danh là tứ thiên vương của thiên trúc. gã cứ đánh đến khi kẻ thù gục xuống, khi chiến thắng gọi lấy tên mình, khi đôi tay rã rời và nhuốm đậm máu tươi, thì một haitani ran vẫn sừng sững đứng đó với sắc tím vẩn đục. gã không lấy làm vui vẻ với những gì mình đạt được. gã thấy thiếu, thiếu một cái gì đó không thể thốt thành lời.

vẫn trống rỗng, và mơ hồ.

mãi vẩn vơ và ngổn ngang với đống tro tàn kí ức mà ran không để ý mình đã đến ngay trước một tòa nhà bỏ hoang, nơi ngược hướng trở về căn hộ của gã và em trai. lúc còn bé thì cả hai thường đến nơi này chơi và trốn đi những điều không vui, cùng nhau leo lên tầng thượng và ngắm nhìn về phía xa xa, nơi ánh xanh đỏ của đèn và ồn ào náo nhiệt của người qua kẻ lại lấp đầy đôi mắt của hai đứa trẻ non nớt và dại khờ.

- hửm?

và ô kìa, xem gã tìm thấy gì nơi sân thượng cao vút kia, thân hình nhỏ nhắn đang ngồi vắt vẻo trên thành tường, mái tóc vàng mượt như múa hát trong không trung, còn gương mặt thì vẫn thế, chỉ lộ hờ đôi mắt khi nửa mặt đã bị che chắn bằng chiếc khẩu trang đen. chà, nào ngờ được lại gặp người quen nơi khỉ ho cò gáy này, một thành viên xinh đẹp cách đây không lâu đã được chào đón vào thiên trúc.

một kẻ phản bội.

ran cười khúc khích khi nghĩ về ngày cậu nhóc theo chân mucho gia nhập vào thiên trúc, đôi mắt cậu ta lạnh và hững hờ lắm, hầu như mặc kệ hết mọi chuyện xung quanh. hệt như chú cún bám đuôi của mucho, mucho đứng thì cậu đứng, hắn đi thì cậu cũng nối gót theo sau, hoàn toàn không để tổng trưởng của bọn họ vào kẽ mắt, dù chỉ một lần.

𝐫𝐚𝐧𝐳𝐮 『𝐬𝐧𝐚𝐜𝐤 𝐚𝐧𝐝 𝐬𝐨𝐮𝐥』Where stories live. Discover now