Chap 14: Nói dối

Start from the beginning
                                    

Hắn nghe thấy cậu phủ nhận chỉ cười nhếch mép một cái. Đầu lưỡi nhanh chóng vươn ra liếm nhẹ một vòng quanh điểm hồng. Không quan tâm cậu phản ứng ra sao, hắn lại tiếp tục ngậm lấy bên còn lại vào miệng, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ một cái làm cậu phải rùng mình.

"Cậu đêm qua đã đi đâu?"

Câu hỏi bất ngờ khiến cậu không biết nên trả lời thế nào, làm sao hắn lại biết chuyện này, rõ ràng đã giấu kín không phải sao.

"Em...không đi đâu hết, đêm qua em ở nhà."

"Nói dối."

Hai từ "nói dối" làm cậu lạnh cả sống lưng. Đêm qua cậu tận mắt thấy hắn cùng cô gái kia ở trong phòng, vậy sao hắn lại biết được đêm qua cậu đã ra ngoài?

Thái độ phân vân khi trả lời của cậu khiến hắn bực mình hơn bao giờ hết.

"Nghe em nói đã."

Hắn bởi vì lời nói của cậu mà ngừng lại. Di chuyển tầm mắt nhìn người dưới thân mình, khuôn mặt cậu từ bao giờ đã lấm lem nước mắt. Có thể hắn không biết cậu thật sự sợ hãi mỗi khi hắn trở thành bộ dạng thế này. Sau mỗi cuộc hoan ái hắn đều bỏ đi để lại mình cậu toàn thân đau nhức đến cả tuần vẫn chưa đi lại được.

Cứ nghĩ hắn sẽ rủ chút thương hại mà dừng lại, nhưng cậu thật sự đã lầm. Nước mắt của cậu không những không khiến hắn động lòng mà còn khiến hắn khinh bỉ hơn.

Hai tay bị hắn đè sát vào thành ghế, nhanh chóng cởi bỏ mọi thứ trên người cậu. Jungkook chẳng còn gì để che thân, ngay cả tay cũng bị người ta áp chế còn có thể phản kháng thế nào.

Kim Taehyung vì thân hình của cậu mà dừng lại vài giây. Da thịt trắng nõn đẹp mê người, hai điểm hồng trước ngực làm hắn cứ muốn chiếm lấy, đôi chân thon dài đang đặt trên đùi hắn nên mỗi lần cậu chống cự lại vô tình chạm vào chỗ đó.

Hắn cởi bỏ vest ngoài mình đang mặc, cà vạt được nới lỏng vứt lên bàn, mở rộng ba cúc áo để lộ bờ ngực rắn chắc.

Cậu biết chuyện gì sắp xảy ra nên cố vùng vẫy mong rằng sẽ thoát khỏi tay hắn. Chợt đôi mắt người thương khiến cậu dừng lại, cơ thể nương theo bàn tay hắn, cậu chưa bao giờ thắng được ánh mắt ấy, chuyện tiếp theo đây cứ theo ý hắn vậy. Kim Taehyung lần nữa vùi đầu vào hõm cổ cậu ra sức cắn mút, cơn đau từ vết cắn làm cậu đau đớn mà la lên.

"Đừng cắn nữa mà, em đau lắm."

"Đau? Người như cậu cũng biết đau sao?"

Cần cổ trắng nõn phủ đầy dấu vết ám muội, Kim Taehyung như muốn thể hiện chủ quyền trên người cậu.

Mọi người trong nhà tỉnh giấc vì tiếng ồn bên ngoài. Phòng khách lúc này là một mớ hỗn độn, chỉ thấy một nửa khuôn mặt góc cạnh của hắn, Jungkook bị đè chặt bên dưới, có điều một nửa sofa đã che khuất nên chỉ thấy mỗi khuôn mặt giàn giụa nước mắt.

"Thiếu gia, giờ đã khuya rồi có phải cậu nên nghỉ ngơi không?"

Quản gia Lee không thể đứng nhìn cậu bị hắn hành hạ thêm nữa, ông to gan lên tiếng giải vây. Cho dù có lớn tuổi hơn hắn thì ông vẫn là người làm ở đây, vậy nên ông không có quyền để yêu cầu hắn bất kỳ việc gì.

"Đúng vậy thưa thiếu gia."

Dì Song và bác Kwang nghe ông nói vậy cũng lên tiếng, cậu chủ nhỏ này đã quá đáng thương, chẳng lẽ hắn không hề nhận ra hay sao.

"Chuyện này không liên quan đến mọi người, vào phòng hết cho tôi, đừng ai xen vào chuyện này.

Cả ba người chỉ đành bất lực quay về phòng. Xem ra đêm nay cậu phải tự mình vượt qua.

Hắn cởi bỏ quần áo của bản thân xong xuôi liền quay sang đem chân cậu dạng sang hai bên. Huyệt nhỏ hồng hào không ngừng co rút như đang mời gọi hắn. Kim Taehyung không chần chừ mà trực tiếp tiến vào.

"Muốn giết tôi hay sao mà thít chặt quá vậy?"

"Không có...em đau thật."

"Lúc cậu làm tình với người khác cũng bày ra bộ mặt này sao?"

"Em không phải loại người như vậy."

Suýt chút hắn đã bật cười vì lời nói của cậu. Không phải loại người này thì cậu là loại người thế nào đây? Loại người nửa đêm mò đến nhà đàn ông thì được tính là loại người gì? Kim Namjoon đâu phải hắn không biết, suốt thời gian học đại học hai người cứ dính lấy nhau, sao hắn lại không biết anh là ai.

"Đêm qua cậu đã đi đâu?"

"Em...đến nhà anh Namjoon."

Biết mình không giấu được nữa cậu đành nói hết mọi chuyện. Lúc đầu cậu giấu hắn vì nghĩ đây là chuyện nhỏ, không ngờ hắn lại giận dữ như vậy.

Lúc cậu nói dối về chuyện đêm qua hắn đã không kiềm chế được bản thân, đến lúc cậu nói thật hắn lại càng mất bình tĩnh hơn.

Taehyung càng lúc càng điên cuồng ra vào bên trong cậu. Mỗi một cú thúc khiến cậu đau đến ứa nước mắt, hắn bắt gặp hình ảnh đó càng thúc mạnh hơn.

"Aaa...đau..."

"Cậu nửa đêm mò đến nhà Kim Namjoon làm gì? HẢ?"

Phải mất mấy phút sau cậu mới cố nén đau mà trả lời.

"Anh ấy bị bệnh...nên...nên em đến chăm sóc anh ấy."

Kim Taehyung càng nghĩ càng nực cười. Cả căn nhà rộng lớn như vậy chẳng lẽ lại không có lấy một người làm hay sao mà phải gọi cậu đến. Lời biện hộ này thật không hợp lí.

"Quan tâm anh ta đến vậy sao?"

"Vì anh ấy đối xử...rất tốt với...em."

"Vậy đêm nay để tôi 'quan tâm' cậu xem có bằng anh ta không?"





End chap 14

Ủa rồi ghét người ta mắc gì người ta chăm sóc người khác cái quạo???






mith💜

Vkook | Người Thứ BaWhere stories live. Discover now