“……” Lại không có được đáp án mong muốn, Lý Phượng Kỳ mím môi, tựa như lơ đãng hỏi: “Ngươi thấy tối hôm qua…… thế nào?”

Chuyện phòng the không hài hòa chính là một vấn đề lớn, nếu Diệp Vân Đình thật sự không hài lòng, sau này hắn lại nỗ lực chút là được. Tuyệt đối không thể sợ ngại mặt mũi mà mơ màng hồ đồ qua như vậy. Dù sao tối hôm qua hắn thập phần thỏa mãn, Diệp Vân Đình nhìn cũng thập phần vui sướng…… Nhưng nhìn bộ dáng y hôm nay, Lý Phượng Kỳ có chút sợ y giả vờ vì đón ý nói hùa với mình.

Môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, Lý Phượng Kỳ thần sắc nghiêm túc.

“???” Tay Diệp Vân Đình run lên, mực nước đặc sệt nhỏ giọt trên giấy lan ra một mảnh. Nhưng y lại không có tâm tình để ý tới, áp thẹn thùng trong lòng xuống, cực lực làm bộ bình tĩnh nói: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

Cả một buổi sáng, y đều cố ý tránh nhớ lại việc tối hôm qua, cảm giác trên thân thể đã phai nhạt, nhưng cái loại cảm giác cực độ phù hợp mang đến run rẩy này khắc vào xương tủy, làm y lần đầu tiên hiểu được như thế nào là thấm vào tận xương.

Y như bị chia làm hai người, lý trí nói với y phải khắc chế, cảm tính lại không ngừng mê hoặc y, muốn cùng Lý Phượng Kỳ thân cận hơn một chút, thân cận hơn một chút nữa.

Toàn dựa vào lễ nghi giáo dưỡng đã khắc vào trong xương cốt, y mới áp được suy nghĩ đó xuống. Thậm chí ánh mắt cũng không dám quét nhiều lên người Lý Phượng Kỳ.

Nhưng Lý Phượng Kỳ lại không biết suy nghĩ trong lòng y, ho nhẹ một tiếng, dùng ngữ khí dường như không có việc gì nói: “Nếu ngươi không thoải mái, cứ việc nói với ta. Sau này ta lại nỗ lực một chút, nhất định khiến ngươi thỏa mãn.”
Chuyện phòng the của phu phu, luôn không thể chỉ có một mình hắn vui sướng.

“……?”

Diệp Vân Đình không nghĩ tới, người này vậy mà lại ở trong thư phòng nói đến chuyện tối hôm qua, da mặt y còn chưa dày đến trình độ này, vành tai lặng lẽ bò lên một mạt đỏ, nóng đến lợi hại, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói: “…… Loại sự tình này, không bằng buổi tối lại nói.”

Thấy y tránh không nói, Lý Phượng Kỳ càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, cảm thấy y là bận tâm mặt mũi của mình nên ngại nói.

Trong lòng hắn buồn bực, cũng không truy vấn nữa, cùng Diệp Vân Đình về phòng dùng cơm chiều.

……

Đêm nay hai người vẫn ôm nhau ngủ, Lý Phượng Kỳ thật ra có suy nghĩ thầm muốn chứng minh thực lực của mình một chút, nhưng lại lo lắng quá thường xuyên không tốt, chỉ có thể cực lực khắc chế, thành thành thật thật mà ngủ.

Một đêm ngủ ngon. Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Vân Đình liền cùng Chu Liệt đến thiện đường trong thành.

[ĐM - Edit] - XUNG HỈ [ TRỌNG SINH ] - Gnart154Waar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu