Khởi đầu một chặng đường

292 27 7
                                    

Rồi cũng đến ngày đội tuyển Việt Nam tập trung. Trong lòng ai cũng mang một sự háo hức kèm theo đó là những lo âu và quyết tâm rất lớn. Phía trước họ là những khó khăn, thách thức và cả áp lực. Họ đang đứng trước ngưỡng cửa viết nên hành trình lịch sử, nhưng họ cũng hiểu rằng, khi không thể mở ra cánh cửa của lịch sử thì sẽ là những vực thẳm đang chờ họ. Điều này, có lẽ những cầu thủ đứng lên từ cú ngã ở SEA Games 29 rõ ràng hơn ai hết. Nhưng như vậy thì có hề gì, chỉ cần có thể cháy hết mình vì lá quốc kỳ nơi ngực trái, họ chấp nhận tất cả. Vì màu cờ sắc áo, những chiến binh sao vàng dù gặp bao nhiêu chông gai thử thách cũng không sờn lòng.

Chuyến bay từ Gia Lai đến Nội Bài đã hạ cánh. Mỗi cầu thủ đều mang trong mình một nỗi lòng riêng. Đây là lần triệu tập có lẽ là đầy đủ nhất những tinh hoa của Học viện JMG năm nào. Những lần trước, nếu không phải thiếu người nọ sẽ vắng người kia. Lần này, hy vọng có thể đi cùng nhau đi đến cuối chặng đường. Công Phượng đưa mắt nhìn ra phía xa xăm. Cậu đang nghĩ gì mà đôi mắt cứ đượm buồn? Cậu đang lo lắng điều gì mà đôi bàn tay cứ nắm chặt lại? Bất chợt cảm giác ấm áp bao quanh lấy bàn tay nhỏ nhắn. Công Phượng quay lại nhìn người đang nắm tay mình, hỏi:

- Có chuyện gì sao đội trưởng?

- Câu này phải là anh hỏi mới đúng. Em làm sao vậy?

- Không có gì đâu.

Công Phượng cười, lắc đầu, bàn tay cũng rút ra khỏi tay Xuân Trường. "Phượng này, có ai nói rằng em nói dối tệ lắm không? Lần nào em nói dối cũng đều lảng tránh ánh mắt của anh." Nhưng nếu cậu đã không muốn nói, Xuân Trường sẽ không hỏi nữa. Văn Toàn đi trước hai người, ánh mắt cũng chất chứa rất nhiều tâm tư. Trước ngày tập trung đội tuyển, cậu nhận được một vài tin khiến tâm trạng đi xuống. Mấy cầu thủ HAGL đi phía sau nhìn cảnh này khẽ thở dài một tiếng. Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn bình thường sao hôm nay đã trở nên như vậy rồi?

Chiếc xe dừng lại trước khách sạn La Thành, các cầu thủ HAGL bước ra. Vẫn cái phong cách đầy thơ của phố Núi, nhưng lần này lại phảng phất chút gì đó buồn man mác. Ở khách sạn, các cầu thủ Hà Nội và Viettel đã tới tập trung từ trước. Ở đại sảnh có hai con người thập thò từ sáng, thấy các cầu thủ phố Núi thì mắt ánh lên sự vui mừng thấy rõ. Gần đó, đồng đội đang ném cho hai con người kia cái nhìn khinh bỉ, có phải cả năm không gặp nhau đâu, thấy “phụ huynh” của bên đó đến là tớn lên thế đấy. Xuân Trường và Công Phượng cùng nhau đi trước, nhanh chóng tới chào hỏi đồng đội. Vừa mới kịp chào mọi người một câu, captain phố Núi đã bị thế lực bí ẩn nào đó vây lấy.

- Anh Trường ơi/Trường ơi

Xuân Trường cảm giác mấy tầng da gà đều nổi hết lên vì cái giọng của hai con người này. Anh thở hắt ra một cái, liếc hai người kia:

- Tôi biết rồi. Thằng út, Beo nó nhắc mày trên sân bớt nóng tính đi, ăn thẻ hay chấn thương thì nó không ngại bay từ Gia Lai ra để đập mày đâu. Còn ông Dũng, tôi sẽ nói với ông sau nhé!

Lúc nói với Tiến Dũng, Công Phượng từ phía đối diện đã đưa mắt, lắc đầu ra hiệu với Xuân Trường. Đoán chừng đã có chuyện gì đó, anh đành dùng kế hoãn binh với Tiến Dũng. Đi phía sau hai người là Văn Toàn. Vẫn phong cách như một ngôi sao Hàn Quốc, cậu bước đến mang theo một cảm giác nên thơ của riêng mình. Văn Toàn chào mọi người, sau đó chọn một góc tách biệt, mở một bản nhạc nhẹ nhàng của BIGBANG. Tất cả những người có mặt ở đó đưa mắt nhìn nhau. Từ lúc các cầu thủ HAGL đến, họ đã cảm thấy có gì đó không ổn, và điểm không ổn chính là ở đây. Không ồn ào đùa vui như mọi ngày, không trêu chọc anh em, đặc biệt là không tìm Quế Ngọc Hải như những lần trước, dù anh ngồi đó, vẫn nhìn cậu với sự mong chờ lộ rõ nơi đáy mắt. Văn Toàn đã có chuyện gì sao? Đây là câu hỏi chung của những người có mặt ở đó. Họ muốn hỏi Ngọc Hải, nhưng vẻ mặt của anh đã nói lên rằng: anh cũng không biết. Công Phượng đảo mắt một lượt, như nhớ ra điều gì đó. Cậu lắc đầu, đứa em này có chuyện cũng chẳng bao giờ chịu nói ra cho mọi người cùng tìm cách. Văn Toàn ngồi đó, im lặng như một cái bóng. Cậu nhắm mắt lại, trong đầu vẫn nhớ lời của chủ tịch trước ngày lên đường: “Toàn này, lần này lên tập trung đội tuyển, con nhớ phải giữ bản thân không được chấn thương. Còn nữa, ba nghe được từ người bạn bên phía liên đoàn, lần này trong đội ngũ y tế sẽ có cô Ngọc Yến nhà ông Tú làm trợ lý cho bác sĩ Thủy, con vẫn nên chú ý thì hơn.” Văn Toàn nhếch môi cười nhạt, cuối cùng cũng phải chạm mặt rồi à? Từng biểu cảm của cậu đều được thu vào tầm mắt của Quế Ngọc Hải. Người đội trưởng vẫn đang quan sát em người yêu như cách anh quan sát trái bóng trong chân tiền đạo đối phương. Rồi bất chợt, anh rời chỗ ngồi, tiến đến sát bên cạnh Văn Toàn trong ánh mắt ngỡ ngàng của toàn đội. Vòng tay anh ôm trọn dáng người nhỏ bé kia vào lòng, chất giọng trầm ấm vang lên bên tai chàng tiền đạo:

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 04, 2021 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

UAE - Ngày Chúng Ta Viết Nên Lịch SửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ