chương 15: Gia tộc sa cơ

Start from the beginning
                                    

  Rồi ông lại thở dài, lắc đầu.

  - Tính ra từ lúc ông nội mày qua đời tới nay cũng đã gần hai mươi năm. Vậy mà tao cũng không thể lấy lại được một mảnh ruộng nào. Tay trắng vẫn hoàn trắng tay, mày nói tao có đúng là một người vô dụng không?

  Lưu Vương Thành vô ngữ, theo hắn thấy thì ông Minh đúng là vô dụng thật, hai mươi năm mà vẫn không thể mua được một mét vuông đất nào, nếu như là kiếp trước hắn gặp người như ông, đảm bảo hắn sẽ mắn vô mặt ông một cách không thương tiếc. Nhưng mà, nói đi phải nói lại, nhà con đông như vậy mà ông chỉ có đi làm thuê làm mướn thì cả đời cũng đừng mơ khá nổi chứ đừng nói hai mươi năm.

  Hắn thầm nghĩ: "Thôi thì dù sao bây giờ ta cũng đã chiếm lấy thân thể con trai lớn ông ấy mà sống tiếp. Ta cũng nên thay thế nguyên chủ làm tròn trách nhiệm của một người con trai lớn để khỏi phải vướng bận sau này."

  Nghĩ vậy, hắn bèn nói với ông Minh.

  - Thôi! Cha đừng suy nghĩ nhiều nữa! Khuya rồi cha vô ngủ đi. Sức khỏe là quan trọng, muốn lo nghĩ gì thì hãy để mai rồi tiếp tục lo nghĩ.

  Ông Minh có người để trò chuyện, tinh thần cũng đã khá lên, nghe Lưu Vương Thành nói như vậy cũng gật đầu rồi đứng lên đi vào nhà.

  Lưu Vương Thành cũng vừa định đi vào ngủ thì chợt Lưu Vương Tuấn từ đâu lù lù ra gọi khẽ.

  - Này Chó... à... anh Hai...

  Lưu Vương Thành trợn trắng mắt, bộ tưởng hắn không biết tên mập này định gọi hắn là Chó Lớn sao? Nhỏ không dạy riết lớn rồi hổn hào, cũng may tên mập này còn kịp thông minh mà sửa miệng, không thì đảm bảo hắn sẽ cho nó chỉ còn nướu. Nhưng mà "vô sự hiến ân cần", đảm bảo nó tìm hắn chắc chắn có chuyện. Lưu Vương Thành quay người lại, khoanh tay trước ngực, giọng anh cả hỏi.

  - Đêm hôm khuya khoắt không ngủ ra đây làm cái gì?

  Lưu Vương Tuấn nghe giọng điệu này khá là chói tai, không quen chút xíu nào nếu Lưu Vương Thành không có thứ nó cần, nó cũng chẳng thèm để hắn vào mắt. Nó cố gắng nhẫn nhịn, kéo Lưu Vương Thành vào một góc, nhìn xung quanh đảm bảo không có ai mới mở giọng em trai ngoan ngoãn nói.

  - Anh Hai! Anh cho em xin ít tiền đi, em đóng tiền học!

  Lưu Vương Thành lạnh lùng.

  - Đang nghỉ hè mà học với hành gì mà đóng?

  Lưu Vương Tuấn vội vàng đáp.

  - Là đóng tiền học hè a! Năm nay em lên lớp 10 rồi, phải học thêm hè để khi vào học chính thức mới bắt kịp chúng bạn được chứ!

  Đột nhiên, một giọng nói từ đâu vang lên.

  - Mày đừng có sạo, mày đi chơi game thì có! Chó... à... anh Hai đừng có cho nó, cho em nè, em sang năm là lớp 12, cuối cấp, mới cần tiền học thêm hơn nó.

  Lưu Vương Thành đen mặt, "Lại thêm một đứa quen miệng! Có tin tao cho tụi bây làm chó luôn không?" Nhưng nói vậy thôi, chứ hắn hơi đâu mà ra tay với hai con heo mập này chi cho mệt. Bình thường tụi nó ra đường cũng bị coi là heo rồi. Chỉ tại nguyên chủ hiền quá, để em út nó leo lên đầu lên cổ ngồi "chòm hổm" trên đó. Nay hắn đã chấp nhận thay thế nguyên chủ thì hắn phải chỉnh đốn lại cho có trật tự kỹ cương mới được.

  Lưu Vương Tuấn không chịu, cãi lại Lưu Kiều Thư.

  - Ai đi chơi game chứ? Có bà đó! Bà có nhiêu tiền là đi mua son phấn, quần áo làm đẹp, học thì dở mà diện thì giỏi. Tối ngày trét trét mấy cái đó lên mặt nhìn như con quỷ, xấu mà còn không biết mình xấu.

  - Ê... ê... Thằng mập kia! Mày nói ai xấu mậy?

  - Tui nói bà đó! Bà bộ không mập hay sao mà dám nói tui mập.

  - Mày... mày... là em tao nha mậy? Đừng có hổn nha! Tao mét mẹ bây giờ?

  - Thách bà mét đó! Tui không sợ đâu!

  - Hừ... tao sẽ mét mẹ vụ mày ăn cắp tiền mẹ đi chơi game rồi đổ tội cho con Thi để nó bị mẹ đánh.

  - Bà dám nói thì tui sẽ nói ra cái vụ bà bị con Thu Sương lột đồ quay clip, cái tội đi dành trai...

  - Mày dám...

  - Sao không dám...

  - Thằng chó!

  - Bà mới chó!

  - Mày chó!

  - Bà chó!

  Lưu Vương Thành rất muốn cười, dám gọi hắn là Chó bây giờ hắn không cần ra tay thì hai đứa nó cũng thành chó hết rồi. Hắn để Lưu Kiều Thư và Lưu Vương Tuấn cãi nhau, hắn đứng một bên mở điện thoại lên ghi âm. Chợt nhớ lúc nãy nghe Lưu Vương Tuấn nói có Thu Sương trong đó, hắn nhớ tiểu sư muội mèo con của hắn kiếp này tên Thu Sương, hắn lập tức trầm giọng hỏi.

  - Cái gì mà lột đồ quay clip? Mà Thu Sương nào?

*********
Ngày xưa anh em như thể tay chân 
Ngày nay như thể kẻ thù với nhau
Ngày xưa kính trước nhường sau
Một nhà đoàn kết yêu thương hết mình
Ngày nay lắm kẻ tranh dành
Cha mẹ còn đó đã tranh gia tài
Sao không tự hỏi lòng mình
Nếu như nghèo khổ tiền tài đâu tranh.

 

 

Vai ác tìm đến rồi!Where stories live. Discover now