❤️‍🔥 PN. Triều - Tịch (20) 🧑‍🤝‍🧑

872 38 17
                                    

Cảnh Chí ra cửa không đến một phút đồng hồ, Phương Chu liền xách theo hòm thuốc bước vào cửa, đêm nay lượng công việc còn nhiều hơn so với trực ban ở bệnh viện. Anh cảm thấy, mình hẳn là kiêm chủ nhiệm lẫn chủ trị, những công việc cơ sở bôi thuốc, thay thuốc không cần chính mình làm mà mình lại thuần thục nhất.

Cảnh Triều có chút mắc cở.

"Chú út! Chú còn giận con sao?"

Phương Chu chỉ lo pha thuốc mỡ, thật lâu mới nói:

"Là chú không nên dạy con này đó, chú đang tức giận bản thân mình."

Cảnh Triều quay lại kéo kéo vạt áo ở nhà của Phương Chu, nhận sai cũng rất nề nếp.

"Là con làm chú thất vọng, còn trộm hộp thuốc --"

Nhận sai với chú út cùng với thỉnh gia pháp đối mặt với ba mình là rất khác nhau. Người sau là gánh vác, người trước càng là mang theo làm nũng pha lẫn cầu xin tha thứ.

Phương Chu đưa tay không dính thuốc mỡ đánh vào cái ót Cảnh Triều một cái.

"Con còn biết đó là trộm nha!"

"Con biết không thể gạt được chú, cũng không thể gạt được chú ba và ba. Nhưng vì lúc đó bé Tịch tin tưởng con như vậy, cầu xin con như vậy, con đã mềm lòng."

Cảnh Triều vẫn tự biết, càng nói giọng càng không còn tự tin. Trong đầu chú nhóc lại hiện lên hình ảnh Cảnh Tịch đang kéo tay áo mình, nước mắt đọng trên khóe mắt, sương mù bao phủ lông mi, và nét con nít trong mắt chú nhóc làm người thương. Nhưng nghĩ đến đây lại âm thầm nhắc nhở mình lần sau không thể lại mềm lòng, dù có đau lòng đến mấy cũng không thể dạy dỗ bé Tịch đến mức làm nhóc con không đủ dũng khí để nhận lỗi lầm.

Dù sao chú nhóc vẫn là một đứa bé, một chút rối rắm liền hiện lên hết trên mặt, Phương Chu liếc mắt một cái liền biết được, cho rằng cũng là thói quen, Cảnh Triều sẽ tự thêm gánh nặng lên người mình, ôm hết trách nhiệm vào người, chú nhóc khắc nghiệt với chính mình hơn bất kỳ ai hết.

Phương Chu cúi xuống xem kỹ vết thương, còn dữ tợn hơn lúc vừa mới bước vào, anh thở dài trong lòng, lời nói trách móc cũng nói làm lòng người ấm áp hơn:

"Chú dạy cho con là cho con coi như thích thú. Thế nhưng con lại đem nó coi như kỹ năng. Hiện giờ không có xảy ra chuyện gì, một trận đòn liền đi qua. Nếu thật xảy ra chuyện, trách nhiệm đó không phải mình con có thể gánh được."

Cảnh Triều co rúm người lại nói:

"Kỳ thật con cũng nghĩ tới, nhưng khi đó miệng vết thương không sâu lắm, mép gọn gàng, máu chảy ra cũng cầm lại được, lần đầu tiên xử lý rất tốt. Trong lòng liền nghĩ đó là những trường hợp cơ bản nhất mà chú đã nói qua và con đã không có nghĩ nhiều."

Trong lòng Phương Chu khen ngợi, bác sĩ thực tập bình thường đến khoa, vào phòng khám hàng năm đều ở trình độ này, nhưng ngoài miệng nói ra càng nghiêm khắc hơn:

"Một mũi kim này liên quan đến rất nhiều kiến ​​thức, không thể chỉ một hai lời có thể khái quát được."

"Con biết sai rồi."

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Where stories live. Discover now