Chương 2: Sáng đi chiều về lương một năm trăm vạn

Start from the beginning
                                    

Trên bữa tiệc, ăn uống linh đình.

Yến Đôn đột nhiên mắt sáng rực: "Mary Sue đến rồi!"

Cậu liếc mắt một cái liền có thể nhận ra Mary Sue là bởi vì Mary Sue và cậu là "Đồng nghiệp".

Mary Sue cũng xuyên không đến.

Yến Đôn chỉ có thể cảm thán đồng nhân bất đồng mệnh, cậu xuyên vào tiểu thuyết bá tổng làm một thư ký khổ bức, mà Mary Sue xuyên vào lại làm vạn nhân mê.

Vẻ ngoài của Mary Sue được miêu tả rằng: "Thoạt nhìn là một cô gái bình thường, nhưng lại có một đôi mắt khiến người ta quên đi sự dung tục."

Chính là style "Cảnh sắc bình phàm" của Mary Sue đời đầu. Tuy nhan sắc bình thường, nhưng lại có một đôi mắt thu hút người khác.

Yến Đôn nhìn mãi cũng không nhìn ra được cô hấp dẫn như thế nào, chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui cậu rút ra được kết luận: Khả năng cao do cậu là gay đi, nên mới không cảm thấy được mị lực của cô ấy.

Mary Sue đang mặc trang phục của nhân viên phục vụ, hiển nhiên là đang làm việc trong tiệc rượu.

Mary Sue ngắm trái nhìn phải, sau khi xác định được vị trí tổng tài, lập tức nâng khay đựng champagne đi qua vài bước bỗng lảo đảo va vào người Ngạn Trì.

Quả nhiên rượu của Mary Sue đổ lên người Ngạn Trì, cô lập tức hai mắt ngập nước, vẻ mặt hoảng sợ: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý!"

Yến Đôn trong đầu "Leng keng" một tiếng, hệ thống nhắc nhở cậu "Xin bắt đầu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng".

Yến Đôn lập tức bật mode chó dựa hơi chủ: "Cô biết ông chủ tôi là ai không? Một bộ quần áo của ngài ấy cô có nhịn ăn nhịn uống một năm cũng mua không nổi! Gọi giám đốc của mấy người ra đây!"

Mary Sue khóc như lê hoa đái vũ, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không thể mất công việc này được!"

Giám đốc nhanh chóng xuất hiện, cúi đầu nhận lỗi, quay lại chỉ vào Mary Sue: "Ngày mai cô không cần đi làm nữa!"

Mary Sue hu hu hu:"Ngày mai là thứ bảy, tôi vốn không cần phải đi làm mà."

Yến Đôn bị nhắc nhở cần phải tiếp tục chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chả là cậu không biết nói gì đành phải lập lại lời thoại do hệ thống cung cấp: "Cô biết ông chủ tôi là ai không? Một bộ quần áo của ngài ấy cô có nhịn ăn nhịn uống một năm cũng mua không nổi!"

Mary Sue mắt trợn trắng hoảng loạn: "Lại là câu này! Con hàng này là cái máy phát lại á?"

Mary Sue hu hu hu: "Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không phải cố ý!"

Yến Đôn trong lòng mắt trợn trắng: "Lại là câu này? Mary Sue là cái máy phát lại á?"

Ngạn Trì vung tay, nói: "Bỏ đi."

Mary Sue cùng giám đốc như nhận được đại xá: "Cảm ơn Ngạn tổng, cảm ơn Ngạn tổng!"

Mary Sue tạm thời lui xuống sân khấu....

Yến Đôn cảm thấy rất vui vẻ: Mary Sue hiện tại đã xuất hiện trước mặt bá tổng, chắc chắn cốt truyện đã được khởi động. Không tệ, không tệ.

Tâm tình khoái trá, Yến Đôn liền cầm lấy champagne đi về phía trước, vui vẻ ngâm nga, nhưng không ngờ đụng phải một người, rượu trên tay cũng đổ lên người người đó.

Yến Đôn bối rối, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy người bên cạnh chỉ vào cậu nói: "Cậu biết ông chủ tôi là ai không? Một bộ quần áo của ngài ấy cậu có nhịn ăn nhịn uống một năm cũng mua không nổi!"

Yến Đôn sững sờ: "Sao câu này nghe hơi quen quen?"

Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Yến Đôn: Cốt truyện đã được triển khai, xin bắt đầu khóc lóc xin lỗi.

Yến Đôn: ???

Hệ thống máy móc lập lại: Xin bắt đầu khóc lóc xin lỗi.

Yến Đôn: Xin lỗi thì được đó, nhưng mà nước mắt làm sao rặn? Nước mắt không phải nói muốn ra là ra đâu?

Hệ thống: Được, đã khởi động [Điện giật thúc đẩy nước mắt]

Yến Đôn: !?!?

Yến Đôn cuối cùng đã lĩnh hội được vì sao vừa rồi đồng nghiệp Mary Sue có thể một giây rơi lệ, không ngừng run rẩy.

Yến Đôn còn tưởng rằng kỹ năng diễn xuất của đồng nghiệp Mary Sue chuyên nghiệp như thế! Tình cảm đều bị bức ép mà ra hả?

Hoá ra hệ thống còn có loại công năng chó điên này nha?

Một dòng điện lập tức chạy qua cơ thể của Yến Đôn, Yến Đôn sợ đau nên nước mắt chực trào ra, người cậu run lên vì dòng điện, trông vô cùng sợ hãi.

Hàm răng Yến Đôn run rẩy: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!"

Nói xong câu này, Yến Đôn mới có sức lực ngẩng đầu lên nhìn rõ diện mạo của đối phương: Cũng là một cọng mì Đao Tước, rất anh tuấn, mặc dù hiện tại đã chính thức vào tiệc, nhưng anh ta không mặc tây trang nghiêm chỉnh như những người khác, mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, còn mở ba nút cài trên cùng, mang theo mấy phần sang trọng cùng gợi cảm — — mà phần gợi cảm này bởi vì quần áo bị ướt mà tăng lên ba bốn bậc. Áo sơ mi trắng dính rượu dán vào lòng ngực của đối phương, bí mật phát hoạ đường cong cơ bắp mê người.

Yến Đôn theo bản năng nuốt nước bọt một cái: Anh trai này cũng đẹp quá rồi.

Vị tổng tài này cười như không cười nhìn cậu.

Máy phát lại kiêm trợ lý bên cạnh tổng tài: "Cậu biết ông chủ tôi là ai không? Một bộ quần áo của ngài ấy cậu có nhịn ăn nhịn uống một năm cũng mua không nổi!"

Yến Đôn ngẩn người, nói: "Tôi biết, vị này chính là Hoa tổng? Bộ đồ này của anh ấy tôi một năm không ăn không uống cũng có thể mua được."

Suy cho cùng, lương một năm của Yến Đôn cũng là trăm vạn.

Tên thư ký giễu cợt: "Hoá ra là biết rõ Hoa tổng của chúng tôi! Cho nên muốn cố ý đến ăn vạ? Cậu nghĩ cậu là ai?"

"Anh mới nghĩ anh là ai?" Âm thanh của Ngạn Trì vang lên sau lưng Yến Đôn: "Dám bắt nạt người của tôi?"

(Hoàn-Beta) Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá TổngWhere stories live. Discover now