"Không cần, phủ quốc công này ta còn quen thuộc hơn ngươi, tự chúng ta đi vào là được. Ngươi chiêu đãi khách mời đi." Diệp Vân Đình nhíu mày lại, càng không hiểu ra sao, cau mày cự tuyệt đề nghị của gã. Đẩy thẳng Lý Phượng Kỳ vào trong.

Lúc sượt qua người, Lý Phượng Kỳ ngước mắt liếc nhìn Diệp Bạc Như một cái, lại thấy đối phương ôn ôn hòa hòa hướng hắn nở nụ cười.

"... ?"

Lý Phượng Kỳ mơ hồ cảm thấy mùi vị đồng loại. Hắn ngưng mi nói với Diệp Vân Đình: "Ngươi cách hắn xa một chút, nhìn đã thấy không phải kẻ tốt lành gì."

Diệp Vân Đình cũng cảm thấy thứ đệ này là kẻ tâm tư thâm trầm, nhưng y trước sau gì cũng sẽ không giao thiệp nhiều với gã, cũng liền tùy ý gật gật đầu.

Hai người tới tiền thính, phần lớn khách mời đều đã đến. Thấy bọn họ đến đây, không ít quan chức đều hướng ánh mắt do dự, vừa muốn tiến lên trò chuyện, lại sợ tin tức truyền đến tai hoàng đế, biến thành kết giao với Vĩnh An vương lòng mang dị tâm, bị đánh vào hình ngục Đại Lý tự.

Vì vậy không ít người đều một bộ dáng dấp muốn tiến lên lại không dám, ánh mắt lấp loé do dự không quyết định.

Lý Phượng Kỳ thầm xì một tiếng, cũng không để ý tới bọn họ. Tự tại ngồi trên thượng thủ, ung dung thong thả rót trà cho Diệp Vân Đình.

Thời điểm Diệp Bạc Như theo Diệp Tri Lễ lại đây, nhìn thấy chính là tình cảnh này.

...... Động tác Lý Phượng Kỳ châm trà cực tao nhã, ngón tay thon dài kéo chén trà, có loại tùy ý không nói ra được. Hắn như đang nói gì đó với Diệp Vân Đình, y liền cong môi cười cười, nhận lấy chén trà.

Gã siết ngón tay, cụp mắt gom lại tâm tư, đi theo sau Diệp Tri Lễ.

Tất cả khách mời trong phòng này, thân phận của Vĩnh An vương cùng Vương phi là lớn nhất. Diệp Tri Lễ tuy rằng chiếm một thân phận trưởng bối, nhưng Lý Phượng Kỳ không nể mặt mũi, lão vẫn phải đến chấp thần lễ.

"Vương gia, Vương phi. Yến hội cũng chuẩn bị xong rồi, chư vị mời theo ta ngồi vào vị trí đi."

Số ghế đều là sắp xếp xong xuôi, các tân khách dưới sự chỉ dẫn của tỳ nữ ngồi vào vị trí.

Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ không nhanh không chậm đi đến, nhưng không ngờ Diệp Bạc Như liền chủ động tiến tới: "Ta dẫn đường cho Vương gia và đại ca." Gã cười đến một mặt trong sáng thiện lương: "Chỗ ngồi của các ngươi rất gần chỗ ta."

Khi đang nói chuyện đã đến chỗ ngồi. Chỗ của Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ là chỗ cho khách, Diệp Bạc Như lại theo Diệp Tri Lễ ngồi ở vị trí chủ nhân, chỗ ngồi hai bên xác thực rất gần.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Bạc Như liền hướng bọn họ nâng chén báo cho biết một chút.

Diệp Vân Đình làm bộ không nhìn thấy, hướng rộng tầm mắt, cau mày nói thầm với Lý Phượng Kỳ: "Cái tên Diệp Bạc Như này luôn hướng ta lấy lòng là xảy ra chuyện gì vậy?"

Y nhưng bất giác phát hiện Diệp Bạc Như là giống Diệp Vọng, thật sự coi y là đại ca, có một mảnh chi tâm muốn thân cận quấn quýt.

[ĐM - Edit] - XUNG HỈ [ TRỌNG SINH ] - Gnart154Where stories live. Discover now