Phiên ngoại - Khăn tay

Start from the beginning
                                    

"Ai nha, Thiết Trụ của em ăn dấm a?" Hứa Ngụy Châu nhìn dáng vẻ ủy khuất của Hoàng Cảnh Du, ôm bờ vai anh, "Ai nói em trưởng thành liền muốn cưới danh môn khuê tú gì đó? Em cũng có thể không cưới ai hết."

Hoàng Cảnh Du bĩu môi nói, "Làm sao có thể? Thế nhưng em là tiểu thiếu gia Hứa phủ."

Hứa Ngụy Châu tiến đến hôn một cái lên mặt anh, cười nói, "Em có thể cưới anh nha! Thiết Trụ."

Hoàng Cảnh Du bị cậu chọc cười, tiểu thiếu gia của anh thật đúng đã làm như vậy, không chỉ có cưới, còn dẫn anh đi bái tế tổ tiên Hứa gia, "Nếu tổ tiên Hứa gia biết em là một tôn tử làm xằng làm bậy như vậy, sẽ tức giận đến mức không cho phép em đến tế bái bọn họ."

Hứa Ngụy Châu bĩu môi, "Hiện tại em là đương gia của Hứa gia, em muốn cưới ai liền cưới, tổ tiên không cho phép, cũng chỉ đành mong bọn họ bớt giận, chờ sau khi em xuống đất, sẽ tạ tội với bọn họ sau."

Hoàng Cảnh Du cũng hôn một cái lên mặt cậu, "Được, đến lúc đó anh làm con dâu Hứa gia, cùng em tạ tội."

Hứa Ngụy Châu thuận thế đẩy anh té nhào lên giường, "Vậy tiểu phu nhân khi nào thực hiện chức trách của anh một chút?"

Hoàng Cảnh Du chớp mắt mấy cái, "Hả, chức trách gì?"

Hứa Ngụy Châu điểm điểm chóp mũi của anh, "Phục thị tiểu thiếu gia nha!"

Hoàng Cảnh Du cười hắc hắc, ôm eo cậu xoay người một cái, liền đem cậu đặt dưới thân.

Hứa Ngụy Châu bất mãn nói, "Anh làm cái gì vậy?"

Hoàng Cảnh Du thản nhiên nói, "Phục thị tiểu thiếu gia!"

Hứa Ngụy Châu đẩy anh cự tuyệt, "Anh biết rõ em không nói phục thị như vậy!"

Hoàng Cảnh Du giả bộ hồ đồ, "Vậy tiểu thiếu gia muốn anh phục thị em thế nào?"

Hứa Ngụy Châu đỏ mặt lên, "Chính là... giống như em bình thường như thế... như thế..."

Hoàng Cảnh Du liền bắt đầu lột y phục của cậu, "Loại nào? Hửm?"

Hứa Ngụy Châu một bên giãy dụa một bên hưởng thụ, "Em... anh khi dễ người!"

Hoàng Cảnh Du mặt dạn mày dày vuốt eo nhỏ của cậu, "Tiểu thiếu gia, em nói đi, em muốn anh phục thị em thế nào? Em nói ra thì anh mới có thể làm nha!"

Hứa Ngụy Châu nghẹn đỏ mặt, cắn răng nói, "Em muốn anh nằm xuống ngoan ngoãn để cho em nằm trên!"

Thế là Hoàng Cảnh Du liền ngoan ngoãn nằm xuống bất động.

Hứa Ngụy Châu mừng thầm, tranh thủ thời gian bắt đầu động tác, nhưng mà không như mong muốn, Thiết Trụ chính là thiết trụ không phải dễ dàng công phá như vậy, cậu vẫn luôn không lay chuyển được Thiết Trụ vừa thúi vừa cứng này.

Hoàng Cảnh Du để cậu ở trên, lại chỉ đổi tư thế một chút, cậu tách hai chân ngồi trên bụng anh, Thiết Trụ ngoan cố vẫn chôn ở trong cơ thể cậu nhanh chóng ra vào, "A... Thiết Trụ thối... Em nói không phải ở phía trên như vậy..."

"Là tiểu thiểu gia yêu cầu ở trên, anh đã thỏa mãn em, đừng nói anh khi dễ em?"

"Anh... anh chính là khi dễ em..." Vòng eo cậu vừa mịn vừa mềm, tấm lưng ưỡn thẳng, cần cổ cong lên, cảnh tượng quả thực quá mức hương diễm, khiến anh khống chế không nổi muốn khi dễ cậu càng nhiều.

Anh vịn eo của cậu, đỉnh động phần hông, dễ như trở bàn tay đưa cậu lên đỉnh phong dục vọng.

Sau đó, Hứa Ngụy Châu nằm trên người Hoàng Cảnh Du, một bên thở dốc một bên phàn nàn, "Nói phục thị em, kết quả vẫn là khi dễ em."

Hoàng Cảnh Du vuốt tấm lưng bóng loáng của cậu, "Vẫn chưa thỏa mãn, tiểu thiếu gia ngon miệng như vậy, anh sao nỡ khi dễ em?"

Hứa Ngụy Châu vểnh môi quyệt miệng, "Hừ. Liền sẽ chơi xấu, mỗi lần nói cho anh việc này, anh không khi dễ em thì chính là nhìn trái phải nói lảng nói tránh, căn bản cũng không có thành ý!"

Hoàng Cảnh Du xoa lên cánh mông cậu, vuốt vuốt, "Bảo bối, chuyện khác anh đều có thể theo em, nhưng chuyện này em phải dựa vào bản lĩnh của mình, anh cũng lực bất tòng tâm a!"

Hứa Ngụy Châu tức giận đến cắn một cái trước ngực anh, "Anh biết rõ em đấu không lại anh! Liền ỷ vào mình khí lực lớn khi dễ em!"

Hoàng Cảnh Du cười ha ha một tiếng, "Bảo bối, như vậy mỗi lần đều để em hưởng thụ không tốt sao?"

Hứa Ngụy Châu hừ một tiếng, không nói.

Hoàng Cảnh Du nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cậu, nhịn không được lại đùa, "Năm đó... Phương Thảo tỷ tỷ còn chờ được làm ái thiếp của em, Tình Xuyên tỷ tỷ mặc dù thích anh, nhưng cũng không thể chống lại mệnh lệnh của phu nhân, vẫn là phải gả cho em. Chờ em trưởng thành, liền có thể trái ôm phải ấp, chẳng phải là tiêu dao khoái hoạt?"

Hứa Ngụy Châu chợt thở dài, nằm ở đầu vai của anh, "Bây giờ nói những lời này còn có nghĩa gì? Các nàng cũng đáng thương, đều bị Hứa gia liên lụy, nếu không chính là tuổi thanh xuân, cũng nên tìm thiếu niên mình thích rồi vui vẻ sinh sống..."

Hoàng Cảnh Du cũng thu lại nụ cười, vỗ vỗ lưng cậu, "Tối đến chúng ta đốt chút tiền giấy cho họ, mong bọn họ trên trời có linh thiêng hảo hảo an nghỉ."

Hứa Ngụy Châu hôn một chút lên mặt anh, "Khăn tay kia cũng đốt cho Tình Xuyên tỷ tỷ đi, khi còn sống làm rơi, hiện tại đương nhiên vẫn phải trả cho cô ấy."

Hoàng Cảnh Du nhịn không được oán thầm, quả nhiên tiểu thiếu gia vẫn là ăn dấm một cái khăn tay, ngoài miệng lại đáp ứng nói, "Được, đều nghe tiểu thiếu gia."

[Edit/Hoàn][Du Châu] Hứa Nhĩ Phương HoaWhere stories live. Discover now