🔆PN. Niên thiếu Cảnh Trăn - Cảnh Chí (7)🤼

961 32 1
                                    

Khi hai anh em bước vào nhà, Dịch An An cảm thấy bầu không khí khác thường. Thật nhìn không ra Cảnh Trăn có bao nhiêu áy náy, xấu hổ cùng Cảnh Chí tức giận đến mức nào, chỉ là đốm lửa nhỏ tồn tại một thời gian giữa hai người đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự kính sợ chân thành của Cảnh Trăn và vẻ mặt thờ ơ vô cảm của Cảnh Chí.

Dịch An An thật vui vẻ nên nói không lựa lời.

"Ăn cơm chưa? Cảnh Trăn buổi sáng vội vàng ra ngoài không kịp ăn."

Vừa dứt lời, Cảnh Chí quay đầu lạnh lùng nhìn Cảnh Trăn, người phía sau lập tức đỏ mặt cúi đầu xấu hổ.

"Mẹ cũng không có ăn đi, con đi nấu một ít."

Cảnh Chí một đêm không ngủ, mỉm cười nhìn Dịch An An, xoắn tay áo đi về phía phòng bếp.

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, ba tô mì nhỏ gồm cà chua và nấm bổ đôi, phủ đầy rau xanh và trứng chiên vàng làm người ta muốn ăn.

Cảnh Trăn hôm nay ăn uống cũng rất ngon miệng, Dịch An An nhìn ở trong mắt, cảm thấy đau lòng chắc cậu đói lắm. Vẫn là Cảnh Trăn tự mình biết đôi khi ăn nhiều cùng với đói bụng không liên quan gì đến nhau.

Cảnh Trăn phản nghịch là đường hoàng lộ ra ngoài. Nhưng khi quy thuận lại bất động thanh sắc.

Cảnh gia không có quy tắc lúc ăn và ngủ không nói chuyện, Cảnh Trăn lẳng lặng ăn hết tô mì tô mà không nói một lời, cứ thế bước lên lầu. Đây là một thỏa hiệp rất lớn đối với Cảnh Trăn trong thời kỳ nổi loạn.

Mãi cho đến khi Cảnh Chí cùng Dịch An An ăn cơm xong, tưới hoa, cho cá ăn, quay trở lại phòng làm việc, mới phát hiện Cảnh Trăn thẳng ngơ ngác lại quỳ gần hai tiếng đồng hồ.

Tuy nhiên, Cảnh Chí dường như không cảm động trước sự ngoan ngoãn của em trai mình, giọng anh tự động lọc hết độ ấm.

"Em đây là muốn mẹ vô tình chứng kiến ​​cảnh em bị phạt, rồi lại chất vấn anh thêm lần nữa sao?"

Cảnh Trăn hít sâu một hơi, kìm nén ý muốn hét lên, cẩn thận nói.

"Là em không tốt."

Theo sự trưởng thành của hai anh em, vị trí của Dịch An An trong nhà này cũng lao lên đỉnh cao. Cảnh Trăn mơ hồ nhớ rỏ tất cả sự bất kính, bất hiếu, không săn sóc, không quan tâm đối với mẹ đều có thể đổi lấy hình phạt nặng nề nhất. Bất kể vì lý do gì, mỗi lần cậu bị phạt đều không được cho mẹ biết, đã trở thành một quy tắc bất thành văn bí mật giữa hai người dù chưa bao giờ nói ra. Cũng may, ước nguyện ban đầu của hai anh anh em nhất trí đều không muốn mẹ lo lắng mà thôi.

Cảnh Chí liếc nhìn mồ hôi túa ra từ thái dương của Cảnh Trăn, cũng không muốn thỏa hiệp với Cảnh Trăn.

"Đúng là em không tốt. Cho nên em bây giờ có thể đứng lên. Mẹ một hồi nhìn thấy sẽ nóng lòng."

Giọng nói Cảnh Trăn có chút run rẩy, cậu phảng phất nhận ra được thái độ của Cảnh Chí, lặp lại thử một lần nữa.

"Là em sai, em nhận phạt."

"Đứng dậy !"

Giọng Cảnh Chí đột nhiên tăng lên một quãng tám, giọng điệu cũng không còn kiên nhẫn, anh không có thói quen một câu nói hai lần.

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ