🔆PN. Niên thiếu Cảnh Trăn - Cảnh Chí (6)🤼

976 35 3
                                    

Cảnh Trăn ghét cay ghét đắng bị phạt quỳ. Bởi cậu không phải loại trẻ con vô tâm vô phổi quỳ gối vẫn có thể ngủ gục được, đối với cậu, mỗi phút mỗi giây quỳ gối đều phải chịu đựng dày vò, cơn đau râm ran từ đầu gối không ngừng tăng lên, phảng phất đau như không có hồi kết. Mỗi lần cá cược, cậu đều cảm thấy Cảnh Chí sẽ đau lòng mình một chút và bước vào khi cậu đã kiệt sức. Trong trí nhớ, vận may cờ bạc của cậu không tốt lắm.

Bầu trời lộ ra một chút trắng xám, sườn núi sáng sớm được bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng. Này một quỳ chính là sự biến đổi giữa mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Thân thể Cảnh Trăn không khỏi rung lên, cậu nghe tiếng bước chân từ từ tiến đến cửa, nhưng rỏ ràng không phải của Cảnh Chí, cậu tập trung xác định cẩn thận, da đầu tê dại.

"Trăn nhi!"

Giọng nói dịu dàng và cẩn thận của Dịch An An vang lên kèm theo tiếng gỏ cửa.

“Con dậy chưa?"

Đầu óc Cảnh Trăn vừa rồi còn đang hôn hôn trầm trầm như bị dội một gáo nước lạnh, trong nháy mắt tỉnh lại, sau đó vặn vẹo cái cổ cứng ngắc nhìn đồng hồ treo trên tường. 6:20, giờ này đã tập thể dục buổi sáng xong, tắm rửa xuống nhà ăn sáng.

Đầu óc tê dại và kiệt sức cả đêm, đột nhiên không thể xoay chuyển được nữa, cổ họng Cảnh Trăn như tắc nghẽn, thậm chí không thể nghĩ ra một lời nói dối hợp lý nào.

Dịch An An không nghe trả lời, không khỏi thắc mắc, nghe dì Vân nói tối hôm qua Nhị thiếu gia sau khi vào phòng đã không thấy bước ra. Này nếu để Cảnh Chí biết được thì chuyện nhỏ cũng thành lớn.

“Trăn Nhi ! Mẹ vào đó ?”

Dịch An An vừa đẩy cửa vừa dò hỏi.

Cảnh Trăn hoảng sợ, cuối cùng khi cậu cử động bờ vai đau cứng của mình nhìn lại, Dịch An An đã đứng ở cửa với vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc.

Cảnh Trăn mười sáu tuổi, vừa mới lớn lên một chút, thân thể còn hơi gầy, quỳ một hồi lâu sẽ càng thêm run rẩy.

“Mẹ !”

Miệng Cảnh Trăn nở ra một nụ cười nhẹ, nhưng giọng nói trong cổ họng đã cạn kiệt và khô khốc, giống như một linh hồn bị rút cạn.

Dịch An An sững sốt mấy giây, sau đó lập tức chạy tới trước mặt Cảnh Trăn, cúi xuống nhìn cậu chằm chằm.

"Con quỳ bao lâu?"

Cảnh Trăn rũ mi xuống, không muốn mẹ nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của mình.

"Không lâu lắm. Mẹ ăn sáng chưa?"

"Anh con trừng phạt con sao? Con mau đứng lên đi."

Dịch An An vươn tay nắm lấy cánh tay của Cảnh Trăn.

"Này một quỳ liền quỳ một đêm, thật không biết nặng nhẹ mà."

Ở Cảnh gia, anh trai quản giáo em trai là chuyện đương nhiên, là thiên kinh địa nghĩa. Cảnh Thăng Hồng gần như không can thiệp gì cả, nhưng là người mẹ thì vẫn luôn khác. Trái tim người mẹ gần như đặt hết lên người mấy đứa con, thậm chí còn hơn thế nữa. Tuy nhiên, bản thân bà biết rất rỏ, Cảnh Chí phạt, Cảnh Trăn nhất định phải chịu phạt, trong cái nhà này, ngoại trừ Cảnh Chí không có ai có quyền uy trong chuyện này.

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ