04. Đoàn tàu chệch khỏi đường ray

3.3K 346 81
                                    

«Street Car» -- Daniel Caesar


04.Đoàn tàu chệch khỏi đường ray.

"Ngẩng đầu."

"Hơi nghiêng người một chút."

"Tay đặt lên đầu gối."

"Ánh mắt lạnh lùng thêm tí nữa."

"Chân nào."

"Nghiêng mặt."

"Nhấp môi vào ly rượu vang."

"Cổ áo len, kéo xuống một chút."

Vương Nhất Bác tựa vào bên tường, theo ý của Tiêu Chiến tùy ý bày ra các tư thế, nghe đến đây thì ngừng lại.

"Anh, em chỉ mặc mỗi chiếc áo len này thôi đấy."

Tiêu Chiến vẫn đang giơ lên máy ảnh, thanh âm không cho phép cự tuyệt: "Anh biết, nếu không thì cậu tính lộ cái gì, áo thu sao?"

Vương Nhất Bác bật cười, trì hoãn một chút mới nói: "Ý em là lạnh lắm."

"Anh biết mà."

"Anh biết cái mông." Vương Nhất Bác mắng một câu thô tục "Anh con mịa nó đang mặc áo lông đấy!"

Tiêu Chiến mặc áo lông quấn đến kín mít nửa quỳ trên tấm thảm nhung dê mà chụp cậu, nghe vậy thì bật cười, lộ ra nửa hàm răng trắng sáng.

Anh đánh giá Vương Nhất Bác một lượt, cười rất lâu: "Cậu đỏ mặt kìa."

Vương Nhất Bác trong lòng không được tự nhiên, nghẹn giọng nói: "Làm sao có thể?"

"Bị lạnh đến đỏ lên đó, sao lại không thể chứ?"

"......"

Tiêu Chiến lại cười thêm một tiếng: "Không thì cậu cho rằng đỏ mặt vì cái gì nha?"

"....Chụp ảnh của anh đi."

Cậu thường xuyên cảm thấy Tiêu Chiến có chút làm người ta nhìn không thấu, con người anh lúc xa lúc gần, giây trước còn ôn nhu cong môi cười với bạn, tán gẫu vài câu nhàn tản, giây sau đã bất động thanh sắc mà kéo ra khoảng cách, quăng cho bạn ánh mắt hờ hững, giống như đang nhìn một người lạ không quan trọng.

Trong những kịch bản mà cậu từng nhận, vẫn chưa gặp qua nhân vật nào khiến người ta khó nắm bắt như vậy, cho tới hôm nay, mặc dù thời gian tiếp xúc không tính là dài, nhưng cậu cảm thấy mình đã nhìn qua rất nhiều dáng vẻ của Tiêu Chiến.

Cậu hoàn toàn không phân biệt được dáng vẻ nào mới là anh thật sự.

Giống như Tiêu Chiến mới chính là diễn viên.

Hiện tại anh đã triệt để tiến vào trạng thái làm việc, thần sắc không tự giác mang theo lạnh lùng cùng anh tuấn, thời điểm cúi đầu kiểm tra ảnh gốc mí mắt hơi rũ xuống, lúc nhấn nút chụp thì nheo lại một bên mắt, răng cửa cắn cắn môi, nhìn thế nào cũng đều mang một loại cảm giác người sống chớ gần.

Thái độ lạnh lùng của con người khi nghiêm cẩn làm việc  khiến cho cảm giác xa cách trên người họ tăng lên, lại ngoài ý muốn khiến người động tâm, Vương Nhất Bác lúc này đây cảm thấy chỗ nào trên người Tiêu Chiến cũng đều đang phát ra mị lực không thể cự tuyệt.

[Bác Chiến|Edit] Từ Stavanger cùng anh trải qua mùa đôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ