Chương 19

163 11 0
                                    

Chương 19

Lúc đêm khuya.

Trác Dữ Trần đang nằm ở trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, anh cẩn thận từ trên giường mềm mại bò dậy, nhẹ nhàng đem tai kề sát trên vách tường nghe động tĩnh phòng sát vách.

Để cho tiện xử lý tất cả các tình huống khẩn cấp, Trịnh Hạo Nhiên buổi tối đều ngủ ở phòng bên cạnh.

Cách âm của biệt thự chỉ sử dụng loại bình thường, cũng không thêm tường bản dày, bởi vậy Trác Dữ Trần ỷ vào thính lực không tồi có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng phòng bên cạnh. Anh mở to mắt nhìn, đi tới bên bệ cửa sổ dựa vào chút ánh trăng sáng nhìn đồng hồ. Bây giờ đã qua mười hai giờ một chút.

Trịnh Hạo Nhiên đã ngủ say, anh ngay lập tức hành động, trước khi Trịnh Hạo Nhiên thức dậy trước bảy giờ anh chí ít cũng phải đi đến ven đường, bắt nhờ xe đi đến thành phố khác.

Hít vào một hơi thật sâu, Trác Dữ Trần nhẹ chân, nhanh chóng thu nhập một ít đồ vật thường sử dụng trong phòng. Trịnh Viêm tuy rằng giam lỏng anh ở trong biệt thự nhưng vẫn luôn chuẩn bị đồ ăn uống, đồ dùng sinh hoạt đáp ứng tất cả nhu cầu của Trác Dữ Trần.

Túi đựng đồ, đèn pin cầm tay, xịt chống muỗi, đồng hồ đeo tay,... Trác Dữ Trần qua loa lấy những đồ cần dùng. Vì để phòng ngừa trường hợp xấu xảy ra, anh còn tiện thể lấy một ít thuốc cần thiết. Đây là thuốc mà Trịnh Viêm cố ý mua về để cho anh bồi bổ, chỉ là Trác Dư Trần cơ thể quá suy nhược không cách nào đại bổ nên tạm thời bỏ đó, hiện tại đúng là có lợi cho anh mà. Chờ đến thành phố khác, anh có thể mang những thuốc bổ này bán với giá cao, dù sao cũng đều là dược liệu quý: đông trùng hạ thảo, rượu thuốc,... có thể kiếm được chút tiền mặt quay vòng sinh nhai.

Hít vào một hơi sâu lấy can đảm, Trác Dữ Trần nhẹ nhàng mở cửa sổ. Phòng anh ở là tầng ba, không quá cao, anh lấy hết vỏ chăn ga trong phòng buộc lại với nhau thành một dải dài, Trác Dữ Trần nhanh chóng đè nén xuống cảm giác mệt mỏi do tiêu hao thể lực, bám vào sợi dây, rời khỏi biệt thự.

Chỉ là anh cảm thấy có chút áy náy với Trịnh Hạo Nhiên. Trác Dữ Trần biết sau khi Trịnh Viêm biết chuyện anh bỏ trốn chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo mà trút lên người Trịnh Hạo Nhiên. Đối Phương cũng không nợ anh, thậm chí còn đối với Trác Dữ Trần chăm sóc chu đáo... Sau này nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ quay lại báo đáp.

Cho dù thân đày trong vực sâu vô tận, mắt vẫn hướng về bầu trời.

Lòng mang mơ ước, không cách nào kìm nén.

Anh có phần tự giễu nghĩ, rõ ràng đã hoàn toàn tuyệt vọng đến cùng cực, vậy mà sâu trong nội tâm vẫn còn một chút ngây thơ ngu ngốc. Nếu như là lúc trước sẽ tận tâm tận lực lấy lòng Lợi Kiếm, cũng vẫn giữ vọng tưởng Thẩm Nghiệp ác cảm với mình như vậy sẽ quay đầu lại nhìn anh?

Quên đi.

Lắc đầu một cái, ném bỏ những suy nghĩ lung tung, Trác Dữ Trần kéo khẩu trang đã chuẩn bị từ trước, đội mũ thật thấp, lúc này mới từng bước từng bước cẩn thận đi vào trong rừng, nhanh chóng đi về phía đường lớn.

DỮ QUANG ĐỒNG TRẦN -  Lý Truyền NgônWhere stories live. Discover now