Chương 12: Cốc Tình Nhân

1.7K 45 1
                                    

Lục Thủy Hàn trong lòng hỗn loạn, khóc không ra nước mắt. Buổi "hẹn hò" của người ta mà! Vì sao lại gặp phải hai người này chứ, a a a a...

"Thế nào?" Diệp Hân Mạch nghiêng đầu dò hỏi.

Lục Thủy Hàn trong lòng nhỏ máu mà miệng vẫn phải tươi cười: "Được chứ!". Anh dám nói không sao? Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp cùng công ty, Hân Mạch và anh ta quen biết cũng khá lâu, bây giờ mà anhnói không, quả thật là khiến người ta thấy khó hiểu.

Vì thế bốn người dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ tới một gian phòng kín đáo dùng bữa.

Trần Tự Vịnh gọi xong đồ ăn, mới chậm chạp quay sang giới thiệu với Diệp Hân Mạch: "Đây là cháu trai tôi, A Chi."

Cậu trai tên gọi A Chi tươi cười gật đầu chào hỏi. Hân Mạch phải công nhận, cậu nhóc này lớn lên quả thật là quá xinh đẹp, hoàn toàn không có nửa phần dáng vẻ thư sinh của Trần Tự Vịnh. Da thịt vô cùng mịn màng,đôi mắt to tròn long lanh ướt át, còn có hai cái lúm đồng tiền, không phải con gái thật là đáng tiếc.

Diệp Hân Mạch khóe miệng khẽ nở nụ cười, gật đầu một cái.

Cậu nhóc xinh đẹp kia cũng không keo kiệt, lại tặng cô thêm một nụ cười, hai lúm đồng tiền hiện rõ khiến người ta cứ muốn nhìn mãi không thôi.

Trên cánh tay tự nhiên truyền tới cảm giác đau nhói, Diệp Hân Mạch hơi nhíu mày nhìn người ngồi cạnh, lại thấy Lục Thủy Hàn nháy mắt một cái rồi nhìn lướt qua chỗ khác. Anh ta có bệnh à? Tự nhiên lại siết chặt tay cô làm gì?

"A Chi, đây chính là người chú từng nói với cháu, Hân Mạch." Trần Tự Vịnh đưa tay chỉ vào Diệp Hân Mạch, trong giọng nói tựa hồ còn có ý tứ gì khác.

Hàng mi dày của cậu nhóc A Chi đó chớp nhẹ một cái, hồi lâu sau mới nói: "Hoá ra chị chính là chị Hân Mạch ....". Lời nói kéo dài dường như cũng mang theo một ý nghĩa gì đó giống y như ông cậu.

"Cậu bé này thật là dễ thương a..."Ai đó rất không đúng lúc nói chen vào.

"Tôi không phải cật bé! Tôi đã mười chín tuổi rồi!". A Chi không đồng tình phản bác nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Diệp Hân Mạch

Bị người khác nhìn chòng chọc hồi lâu cũng thấy khó chịu, Hân Mạch đành hạ tầm nhìn xuống bàn ăn giả bộ tìm kiếm gì đó. Ai kia cũng vô cùng hiểu ý, nhoài người qua sắp xếp bát đũa cho cô chu đáo. Cảm giác được không khí có chút kỳ quái, Trần Tự Vịnh bèn gợi chuyện: "Tổng biên Lục, anh thấy tác phẩm của tiểu Mạch thế nào."

"Rất tốt, là tác phẩm hay nhất từ trước đến nay của mảng tiểu thuyết tình cảm ở Lôi Đình". Lục Thuỷ Hàn nhanh chóng trả lời, nỗ lực kìm nén sự khó chịu với hai cậu cháu nhà này.

"Vậy thì tốt, thật ngại quá, hôm nay ra mắt tác phẩm nhưng tôi bận nhiều việc quá nên chưa có thời gian tới xem kết quả thế nào". Trần Tự Vịnh gật đầu hài lòng, sự thành công của tác phẩm này hẳn là nằm trong dự liệu của anh ta.

"Anh còn nghĩ rằng tác phẩm tiếp theo của em vẫn là chủ đề huyền ảo chứ". Lục Thuỷ hàn đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng về phía Diệp Hân Mạch

Cô chỉ nhún vai.

Trần Tự Vịnh mỉm cười, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi:"Tôi thấy tiểu Mạch lần này chuyển qua viết tiểu thuyết tình cảm quả thật là...nói thế nào nhỉ...có thể nói là ngoài sức tưởng tượng của tôi!!"

"Hả?". Tổng biên Lục cứng họng, không nói nên lời.

"Dù thế nào thì tiểu thuyết tình cảm cũng khó có thể nói là ....."

"Tiểu thuyết tình cảm so với thể loại huyền ảo kia thực ra còn khó viết hơn nhiều". Lục Thuỷ Hàn một bên đặt chén đũa trước mặt Diệp Hân Mạch, một bên khẽ nhíu mày phản bác. Trần Tự Vịnh kia nói điều này nằm ngoài dự liệu của anh ta rốt cuộc là có ý tứ gì đây?

Trần Tự Vịnh còn muốn nói thêm gì đó, vừa lúc nhân viên nhà hàng đưa thức ăn tới nên lại thôi.

Mấy người bọn họ cũng không nói thêm gì về chủ đề này nữa, chỉ chăm chú ăn cơm. Có vẻ như ai cũng đói, suốt bữa ăn không ai nói thêm lời nào.Hân Mạch vốn là người trầm mặc ít lời, Lục Thuỷ hàn ngồi bên chỉ chăm chú vào việc gắp thức ăn bỏ vào bát cô, còn Trần Tự Vịnh ôn tồn lễ độ chỉ hơi động đũa, cả buổi lo trừng mắt với cậu nhóc xinh đẹp A Chi với ánh mắt lộ liễu dán chặt vào Diệp Hân mạch, bị trừng mắt cả buổi vẫn y nguyên.

Bữa cơm cuối cùng cũng hoàn tất, Lục Thuỷ Hàn kiên quyết đòi trả tiền, Trần Tự Vịnh lại không hề cố chấp, chỉ nói khi nào có dịp lại cùngnhau ăn cơm, sau đó ai về nhà nấy.

"Hân Mạch!". Cơm no xong, hai người nhàn nhã tới đài phun nước gần trung tâm thành phố dạo chơi.

"Hả?" Diệp Hân Mạch đang mải xem bộ đồ xinh đẹp trên người cô người mẫu bày trong tủ kính, đáp bâng quơ.

"Cái cậu nhóc kia có vừa ý em không?". Thằng nhóc đó cả buổi mắt dán chặt vào cô, thử hỏi làm sao anh không khó chịu.

Diệp Hân Mạch lúc này mới hoàn hồn, nghe anh nói thì dở khóc dở cười: "Cậu nhóc đó mới mười mấy tuổi thì vừa ý em cái gì chứ?"

"Cậu ta....". Anh cũng cảm thấy không có khă năng. Cậu nhóc này mới ngần ấy tuổi, hẳn là bị cô xem là trẻ con rồi! mà nếu có trúng ý cô đi nữa anh cũng quyết không để hai người họ được như ý đâu nha!!!. "Này .... Vào đây xem đi..."

"Hả?" Diệp Hân Mạch còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo tuột vào một cửa hàng bán mỹ phẩm và đồ trang sức.

"Cái này thế nào?". Ai đó cầm một cây trâm cài tóc rất dài ở trên đầu cô hoa tay múa chân mấy cái.

Diệp Hân Mạch chả buồn liếc mắt, đáp gọn một câu: "Em không biết dùng."

"...". Lục Thuỷ Hàn đang múa may bỗng dừng hình,buồn bực đem trâm gài tóc đặt lại chỗ cũ. "Tóc em dài như vậy, sao không chịu học cách cài trâm ....."

"Anh có ý kiến à?"

"Không..." Anh nào dám có ý kiến? Lục Thủy Hàn chép miệng, tiếp tục kéo cô đi vào trong. "Cái này thì sao?". Bông tai hình con bướm rất đẹp nha

"Em không có lỗ tai."

"..." Ai đó lại lần nữa đem bông tai trên tay trả về chỗ cũ, nhưng chưa nản chí tiếp tục lôi kéo. "Cái này đẹp không?". Trên tay anh là một chiếc vòng tay bằng bạc tinh xảo, dễ thương.

"Đeo vào vướng lắm."

"..."

Cứ như thế lặp đi lặp lại, chỉ cần Lục Thủy Hàn cầm món đồ gì lên đưa cho cô xem, cô liền ngay lập tức tìm được lý do để từ chối. cuối cùng anh cũng đành đầu hàng, lắc đầu ngao ngán: "Nè, muốn mua quà cho em mà cũng khó vậy sao hả?"

Cô gái xinh đẹp phía sau nghe lời anh nói liền bật cười.

Diệp Hân Mạch đưa mắt liếc anh một cái rồi duỗi tay chỉ một món đồ: "Cái này!!"

Nhìn theo hường cô chỉ, Lục Thuỷ Hàn mắt lập tức sáng ngời. Cốc sứ!!! Đúng rồi, sao anh lại quên chứ nhỉ, lần trước cô bị cảm, không cẩn thận đã làm vỡ mà chưa mua lại. Ai đó liền hấp tấp chạy qua, xem xét một hồi, chọn hai chiếc cốc sứ giống nhau như đúc rồi quay lại kéo Hân Mạch tới quầy thanh toán.

"Em chỉ cần một chiếc thôi!". Cô khẽ cau mày, anh tự nhiên mua tận hai chiếc làm gì? Cô dùng một chiếc là đủ rồi mà!

"Tất nhiên là em chỉ cần một chiếc.....". Lục Thuỷ Hàn đắc ý cười hi hi: "Cái còn lại là của anh mà". Ha ha, đây cũng có thể xem là cốc tình nhân nha!! Anh thật là thông minh mà!!

Diệp Hân Mạch nhất thời đen mặt: "Anh không thấy hai chiếc cốc này rất dễ nhầm à?"

"Ah...". Đến lúc dùng thì đúng là không biết của ai vào với ai.... "Không sao, anh không để ý đâu". Sau một hồi suy nghĩ, ai đó ra vẻ rất phóng khoáng hồn nhiên trả lời.

Hân Mạch bực bội trừng mắt, hận không thể đập cho anh một phát bẹp dí như đập con gián: "Nhưng em để ý!!"

"Kệ em! Dù sao đã mua rồi, không thể trả lại được nữa...". Lục Thủy Hàn chớp chớp mắt, quyết định lấy nhu khắc cương.

"Thế thì cả hai đều là của em."

"Ây, không được, em không thể tham lam thế được......". Cốc tình nhân. cốc tình nhân đó nha. Anh tựa như đang nhìn thấy mấy chữ kia nhảy nhót trước mắt mình.

"Trừ phi anh có thể làm cho chúng nó khác nhau đi một chút"

Lục Thủy Hàn khó khăn suy nghĩ, hai chiếc cốc này giống nhau như đúc, ai mà phân biệt nổi đây? Im lặng suốt một lúc lâu, Diệp Hân Mạch cho rằng anh không có biện pháp, đành phải đồng ý với yêu cầu của cô, ai ngờ đột nhiên Lục Thủy Hàn hớn hở quay ra: "Ngốc thật đó! Đơn giản thế mà không nghĩ ra! Chỉ cần tìm một cái bút, viết lên mấy cái ký hiệu là ổn rồi!"

KHI ĐẠI THẦN GẶP ĐẠI THẦN - Tác giả: Quỷ Quái MuộiWhere stories live. Discover now