Chương 28: Tâm tư của Hoàng

201 22 5
                                    

Ngày khai giảng kết thúc, chúng tôi cũng phải quay về nhịp sống bận rộn của học sinh cấp ba, vài đứa trong lớp còn oán than, chúng nó còn lưu luyến kì nghỉ hè chỉ nằm dài nhà.

Chắc tôi là đứa quái gở nhất lớp nhỉ? Ai đời học sinh lại muốn kết thúc kì nghỉ hè nhanh để đi học chứ! Nhưng khoảng thời gian tựa như dài cả bộ tiểu thuyết "Những người khốn khổ."* chờ đợi gặp lại cậu thiếu niên chói chang năm đó, trong tích tắc người ấy lại xuất hiện như cơn gió thổi, tự nhiên xâm chiếm vào vùng lãnh thổ mà tôi đã luôn chôn chặt tình cảm đơn phương này, làm tâm tình tôi đảo lộn mấy ngày qua.

Mấy ngày nay, tâm trạng tôi vui một cách lạ thường.

Trong giờ học, đôi lúc tôi sẽ không nhịn được mà liếc trộm sang người bên cạnh, đôi lúc cũng sẽ không nhịn được mà cố tình chạm nhẹ vào khuỷu tay người đó, đôi lúc cũng sẽ không nhịn được mà nâng khoé môi mình lên cao.

Tôi nhận ra, thủ khoa chuyên Hoá thật ra cũng giống người bình thường. Trong lớp vẫn sẽ chú tâm nghe giảng, cẩn thận ghi bài, cậu cũng có thói quen note lại những gì giáo viên giảng. Nhiều lúc tôi liếc trộm cậu đến ngẩn ngơ, vô thức bị giáo viên gọi đứng dậy, lúc ấy xấu hổ không có chỗ nào để chui. Khi ngồi xuống còn thấy môi cậu cong lên, ý là đang cười tôi quê đó hả?

Nhưng suốt những ngày qua chúng tôi chẳng ai nói nhau câu gì. Thật tình mà nói, dù nghe hơi ảo tưởng, nhưng tôi cảm thấy...

Chúng tôi giống một cặp đôi yêu đương đang giận nhau.

Tay chân tôi lóng ngóng, lại ngựa bày vẽ đủ thứ trên bàn, đôi lúc sẽ làm rơi đồ xuống đất. Hoàng sẽ nhanh chóng mà nhặt lên giúp tôi, hoặc đầu năm hay có giám thị tới kiểm tra sách vở, khi tôi quên Hoàng sẽ đặt cuốn sách của mình lên phần bàn của tôi. Lúc ấy tôi hoảng lắm, nhưng chỉ dám giương mắt nhìn cậu bị nhắc nhở. Tôi hèn quá, chỉ biết cúi đầu lí nhí cảm ơn Hoàng, cậu cũng chẳng đáp lại.

Thà rằng đừng nói chuyện, nhưng hành động đó lại làm tim tôi xao xuyến lạ thường. Có lẽ mình lại thích Hoàng thêm nhiều chút nữa rồi!

.

"Hôm nay sao trên bầu trời đẹp quá Phương nhờ!"

"Mày bị điên hả Quỳnh? Ban ngày thì làm gì có sao?"

"À, tao quên."

Phương giương cặp mắt quái dị nhìn tôi, như nhìn một sinh vật kì lạ quái đản nào đó. Tôi gặm nốt chiếc bánh mì trên tay, đáp lại Phương bằng một nụ cười gượng. Dù hôm nay trời không có sao, nhưng sao tôi lại thấy bầu trời hôm nay đẹp đến lạ vậy nhỉ? Không chỉ có trời, cây cối, đường xá, con người ven đường, con phố nhỏ, tất cả vạn vật hôm nay trong mắt tôi như được gắn thêm filter màu hồng xinh xắn. Giống màu của tình yêu ý!

"Mày bị thần kinh hả Quỳnh? Mấy nay cứ hay cười như con dở hơi."

"Đâu có, tao bình thường mà."

"Bình thường cái con khỉ khô! Ngồi sau xe tao mà cứ hi hi, hí hí thấy mà ghê, ăn sáng cũng không yên, mồm cứ nhe răng ra cười cho bằng được, đi đứng không chịu nhìn đường mà ngó đâu tít trên trời, còn nói mấy câu như người thần kinh trốn trại."

Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình YêuWhere stories live. Discover now