Chương 18: Chấp niệm và buông bỏ

158 15 4
                                    

Hỡi cậu thương nhớ, ở một môi trường mới, liệu cậu có nhớ đến con bé năm nào luôn nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ và ngây dại đến si tình?

Hỡi cậu thương nhớ, liệu cậu có nhớ từng có một con bé nào vì làm cậu bị thương mà bất chấp chạy ngoài mưa mua băng cá nhân cho cậu đến bị cảm?

Hỡi cậu thương nhớ, liệu cậu có nhớ từng có một con bé vì muốn được học chung lớp với cậu mà nỗ lực và phấn đấu để thi chuyên, dẫu rằng mong muốn đó chẳng thể thực hiện được.

Hỡi cậu thương nhớ...chắc cậu cũng sẽ chẳng nhớ hoặc cũng chẳng biết đâu, rằng năm đó đã từng có một con bé thích cậu đến điên dại, hằng đêm mất ngủ vì nhung nhớ hình bóng cậu...

.

.

.

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày công bố danh sách trúng tuyển nhưng tâm tình tôi vẫn thế, vẫn chưa thoát ra khỏi sự thật ngày hôm đó, tưởng chừng nó vẫn chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nỗi đau tinh thần đó dần biến thành những mảnh thuỷ tinh sắc nhọn cứa rách trái tim mỏng manh của tôi, từng nỗi đau đớn, cô đơn, tủi thân vô độ dồn nén thành bão bủa vây lấy cơ thể tôi, rồi hoá thành những giọt nước mắt chua chát hằng đêm.

Mỗi ngày tôi vẫn cư xử với người nhà như bình thường, giấu đi nỗi buồn đến tận đáy lòng của mình, tôi không muốn gia đình phải lo lắng. Tôi muốn tự mình chữa lành vết thương, để cho thời gian sẽ gỡ bỏ từng mảnh thuỷ tinh vụn vặt cứa sâu vào trái tim tôi, để cho vết thương dần khô đi và xoá nhoà những nỗi buồn tưởng chừng như vô tận. Tôi giỏi giấu đi cảm xúc của mình, vẫn có thể tươi cười với gia đình như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng hằng đêm, khi bóng tối bao trùm lấy cơ thể và chỉ còn một mình, sự trống rỗng trong lòng ép tôi nhớ lại sự kém cỏi và yếu đuối của bản thân. Nó nuốt chửng con người tôi trong chính mê cung mà mình đã tạo ra.

Tôi ghét khóc, nhưng hằng đêm tôi vẫn lặng lẽ khóc một mình. Có lẽ khóc sẽ giúp tôi giải bày một chút tâm trạng, để những giọt nước mắt rơi xuống mang theo nỗi buồn vô tận của bản thân.

Tôi không quan tâm đến điện thoại mình, lúc nào rảnh cũng ngồi thẫn thờ trước hiên nhà. Sau hôm công bố danh sách vài ngày, tôi có mở điện thoại và thấy Khánh Hoàng đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình, lúc đó chẳng nghĩ nhiều dù sao sau này cũng không gặp nhau nên tôi quyết định block cậu luôn, lỡ sau này cậu có đăng gì với lớp mới tôi cũng đỡ buồn dù Hoàng chẳng bao giờ đăng gì lên mạng xã hội.

Hôm nay tôi lại ngồi thẫn thờ đung đưa xích đu trước cửa nhà, hơn một tháng nay tôi vẫn luôn nhốt mình trong nhà, chẳng bước ra đường một bước nào. Tôi lại suy nghĩ đến chuyện đó nữa rồi.

"Chà, tối nào cũng thấy con gái ở ngoài này nhỉ?"

Là mẹ, hình như mẹ vừa tắm xong, vài giọt nước mát vẫn còn đọng lại trên mái tóc sấy chưa khô của bà.

Mẹ lại xích đu ngồi ngay cạnh tôi, mẹ đung đưa xích đu, rồi một hồi sau đó bà từ tốn, nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Con vẫn luôn buồn chuyện mình không thi đậu trường chuyên có phải không?"

Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ