/BJYX/ BÁO CÁO CHÚ CẢNH SÁT

By YnNhiNhi

58.6K 7.1K 1.2K

Anh cảnh sát giao thông Vương Nhất Bác cùng quá trình ăn chực tại nhà anh shipper Tiêu Tán, trồng rau, nuôi c... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12

Chương 7

3.9K 560 95
By YnNhiNhi

Bà ngoại Tiêu nhìn hai đứa cháu mới sáng ra đã gây lộn. Một đứa thì sống chết liếc mắt cảnh cáo "có em thì không có anh", một đứa thì mắt đưa mày lại kiên trì làm cái đuôi. 

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lượn lờ sau lưng mình. Phòng bếp cũng không rộng rãi gì, cứ chốc chốc lại đụng tay, quay qua quay lại là chạm mắt. Bây giờ anh nhìn thấy cậu chỉ thấy phiền: 

"Vương Nhất Bác, em là cún đấy à!"

Quả nhiên tên cảnh sát mặt dày kia thế mà đầy tự hào đáp lời anh: 

"Gâu" 

Tiêu Chiến hết nói nổi, trực tiếp tháo luôn máy trợ thính. Cả thế giới bỗng chốc yên tĩnh hơn nhiều, hiện tại anh cần làm cho xong bữa sáng. Từ nãy đến giờ cứ nhìn cậu là anh lại quên mất mình định làm cái gì, đáng lẽ phải kho thịt thì lại đổ thẳng rau vào. Tiêu Chiến cứ thế loay hoay, đến khi nhận ra căn bếp thế mà rộng rãi hơn chút ít thì Vương Nhất Bác đã đi khỏi từ lâu rồi. 

Không khí này anh không quen một chút nào, Tiêu Chiến đã quen đấu võ mồm với Vương Nhất Bác, đã quen không gian của anh có thêm một cái đuôi cao 1m8. Đang yên đang lành, như vậy không phải rất tốt sao, tại sao lại, lại như thế với anh chứ. Tiêu Chiến thực sự không hiểu nỗi Vương Nhất Bác đang nghĩ gì. 

Anh làm xong bữa sáng và bữa trưa cho bà ngoại, như mọi ngày chuẩn bị một phần riêng cho Vương Nhất Bác và mình. Hai cặp lồng giống hệt nhau một xanh một đỏ nằm trên bàn, Tiêu Chiến còn nhớ cậu từng đùa rằng cái gì mà, xanh đỏ xuất couple. Thế hóa ra không phải là đùa ư, Vương Nhất Bác có suy nghĩ đó với mình từ khi nào chứ. 

Chỉ cần ngơi tay là những suy nghĩ về cậu cứ ào ạt trong tâm trí anh, Tiêu Chiến vừa hoảng hốt lại rối rắm. Anh cảm thấy nơi vành tai, sau gáy, những nơi cậu vừa chạm vào sáng nay, đến cả trái tim trong lồng ngực, khắp tất cả mọi nơi đều chộn rộn như có hàng trăm cánh bướm đang đập. Không hẳn là khó chịu, nhưng cũng không dễ chịu gì cho cam. 

Khi cả hai rời nhà, bà ngoại Tiêu đã quay trở lại phòng ngủ. Anh khép cửa lại, lề mề leo lên xe Vương Nhất Bác đang đợi sẵn trước nhà. Tiêu Chiến quả nhiên đã quyết tâm, không hề nhìn cậu lấy một cái. Tay chân không đụng không chạm, suốt một đường đi ngồi tít tắp ở phía đuôi xe. 

Vương Nhất Bác thở dài nghĩ: "Em phải làm gì với anh đây, Tiêu Chiến à."

Mãi cho đến khi đến trước cổng cảnh cục, Tiêu Chiến mới lên tiếng nói chào tạm biệt với cậu. Nhưng bản thân anh cũng không nghe thấy giọng nói của mình, thật lạ quá. Anh sờ lên lỗ tai, thế mà quên mang máy trợ thính mất rồi. 

Tiêu Chiến nói "tạm biệt", giọng nói khi không mang máy trợ thính của anh nghe to hơn bình thường, lại như nghẹn ngào. Vương Nhất Bác nhìn vẻ lúng túng của anh, như muốn mở miệng, muốn nói nói lại thôi. Chỉ một việc nhỏ bé nhưng vậy nhưng lại vô cùng quẫn bách. 

Bà ngoại Tiêu từng nói với cậu, trước khi lên cấp 3, Tiêu Chiến không thể nghe, cũng không dám nói. Máy trợ thính ngày đó rất đắt tiền, thứ cổ lỗ sỉ hôm nay lại là công nghệ tân tiến hồi đó. Một cái máy trợ thính không vừa tai, khi đeo phải cố định bằng băng dính, lại trông rất thô kệch. Suốt thời gian đi học Tiêu Chiến luôn để tóc dài quá tai, là nam sinh duy nhất được để tóc dài trong trường. Dáng vẻ của anh từ bé đến lớn đều không thay đổi, vô cùng xinh đẹp, quá xinh đẹp. 

Lúc nghe ngoại Tiêu kể chuyện, cậu gật gù bảo:

 "Đúng vậy, anh ấy rất đẹp, còn đẹp hơn cả con."

Bà cười cười, gật gù, hàm răng đã không còn bao nhiêu cái. Đôi mắt nhập nhèm tuổi già thế mà vẫn trông rất sáng, đôi mắt của Tiêu Chiến có lẽ được thường hưởng từ bên ngoại. Bà hỏi cậu một câu mà khi ấy Vương Nhất Bác không hiểu, bà nói: 

"Có ai từng bắt nạt con không?"

Cậu chỉ lắc đầu: 

"Không ạ, anh Chiến bị bắt nạt sao ạ? Chỉ vì đeo máy trợ thính?" 

Nhưng cậu không nhận được câu trả lời, bà chỉ nhìn đứa cháu trai đang vui vẻ nấu nướng trong bếp, chậm rãi lắc đầu. 

Ở miền quê không phải điều gì cũng tốt đẹp 100%. Ở thành phố, đứa trẻ đi học sẽ được dặn rằng không được bắt nạt bạn, bởi biết đâu đứa trẻ nhà kia là con của ai đó có tiếng. Nhưng ở miền quê lam lũ như nhau, cái gọi là bắt nạt của trẻ vị thành niên đều được quy về thành "nhỏ tuổi nghịch phá".  

Một nam sinh xinh đẹp để tóc dài quá tai, vì khiếm khuyết mà không thể như trẻ con nhà khác chạy ra ngoài nghịch ngợm gây chuyện, lại ngoan ngoãn nên luôn trắng trẻo sạch sẽ. Một đứa bé như vậy sẽ khiến thầy cô yêu quý, nhưng sẽ khiến đồng bạn gai mắt. 

Cả nhà anh gom tiền mới mua được máy trợ thính. Giáo viên trên bảng vừa dứt lời kết thúc buổi học là Tiêu Chiến tháo ngay cái máy giấu vào ngăn nhỏ anh tự may kín trong cặp. Nhanh lẹn trong lúc trường học nhiều người mà ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Giờ nghỉ trưa đi vệ sinh cũng nơm nớp lo sợ. 

Nhưng Tiêu Chiến có tránh cũng chẳng tránh được cả đời. Bạn học đi ngang qua giật tóc. Khi thì nhận được thư tỏ tình nặc danh dưới gầm bàn "Tiêu Chiến anh thích em, làm bạn gái anh nha", nếu không cẩn thận sẽ bị giật lấy đọc to cho cả lớp nghe. Rút kinh nghiệm lại rút kinh nghiệm, dưới ngăn bàn dù là thư tình của bạn học nữ thật lòng ái mộ, Tiêu Chiến cũng vô cảm mang vứt thẳng vào thùng rác. 

Có một lần nọ, khi anh phụ cô giáo mang bài kiểm tra lên phòng giáo viên, thấy rằng mình đã bỏ lỡ thời gian tan trường đông nhất. Tiêu Chiến cứ chần chừ mãi trước cửa phòng, cho tới khi cô giáo gọi anh vào sắp xếp bài phụ, Tiêu Chiến rất vui vẻ mà ở lại. Thời gian càng lâu, bọn nó sẽ từ bỏ mà đi về trước, ấy chỉ là Tiêu Chiến nghĩ thế. 

Ngày hôm đó anh về muộn, nói với bà ngoại rằng anh được cô giáo nhờ sắp xếp bài tập, cô đã trả công tận ba cái bánh vừng nên anh không ăn cơm nữa. Cho tới khi cả nhà tắt đèn đi ngủ, Tiêu Chiến mới lén lút gom đồ ra bến, vừa kì cọ vừa khóc. Làn da bị anh cọ ra máu, Tiêu Chiến tắm nước lạnh, khóc trọn một đêm. Ngày hôm sau cuối cùng cũng được ngã bệnh. 

Nằm trên giường bệnh, Tiêu Chiến khi ấy mới 12 tuổi, vừa mê man vừa khóc gọi bà ơi, cháu muốn chết, cháu muốn chết đi mà thôi. Lúc thay đồ bệnh cho anh, trên người Tiêu Chiến là những vết cọ rách da, lưng và bụng bầm tím. Ở cổ, giữa hai đùi và bộ phận ấy là những vết bầm và trầy xước. 

Lúc bà ngoại Tiêu đứng trước mặt lũ bắt nạt đang khóc lóc, thế mà lúc này lại toàn những gương mặt trẻ thơ tội nghiệp. Gia đình chúng nó được gọi lên, cũng khóc lóc bảo rằng con trai còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu nó chỉ vừa mới 12 tuổi mà thôi. 

Bà nghe những người đàn ông, phụ nữ ấy nói như vậy. Nước mắt chảy ra, cả người run rẩy. Giọng bà rất lớn, nghẹn ngào, đau đớn, như gào lên từ chốn hoang vu không ai nghe thấu. 

"CHÚNG NÓ 12 TUỔI, VẬY TIÊU CHIẾN BAO NHIÊU TUỔI!"

"CHÚNG NÓ LÀ TRẺ CON, CHÁU TÔI KHÔNG PHẢI LÀ TRẺ CON SAO??!"

"CHÚNG NÓ KHÔNG HIỂU CHUYỆN LIỀN CÓ THỂ LÀM BẬY, CHÁU TÔI HIỂU CHUYỆN NÊN PHẢI CHỊU ĐAU ĐỚN!!!"

"HÔM QUA TRÊN GIƯỜNG BỆNH NÓ GÀO KHÓC BÁM LẤY ÁO TÔI BẢO MUỐN CHẾT ĐI!!! CON TÔI KHÔNG CÒN, CHÁU CŨNG KHÔNG CÒN. NÓ CHẾT RỒI CÒN CON CÁC NGƯỜI KHÔNG TÙ KHÔNG TỘI MẠNH KHỎE LỚN LÊN. TIÊU CHIẾN CÓ CHẾT CŨNG SẼ ĐẦU THAI, CÒN TÔI CÓ CHẾT CŨNG PHẢI KÉO THEO CÁC NGƯỜI!!!" 

Tiêu Chiến ra khỏi hành lang liền bị kéo vào nhà vệ sinh, tay chân bị túm lấy, quần cũng bị lột ra. Anh ngày hôm ấy đeo tai nghe, vì đinh ninh mình có thể an ổn về nhà mà không tháo xuống. Tiêu Chiến không thấy gì trước mắt, cổ bị bóp lấy không thể kêu gào, chỉ có thể nghe xung quanh mình vo ve những lời dơ bẩn: 

"Để hôm nay gia xem mày là con trai hay con gái nào." 

"Hóa ra là con trai à, chán chết!"

"Mày nếu là con gái cũng sẽ như mẹ mày, đồ con hoang."

Quần áo bị cởi ra, bị đánh bị đấm, Tiêu Chiến co người lại cố gắng bảo vệ hạ bộ. Cho đến khi lũ nhóc rời khỏi, anh run rẩy ngồi dậy, cẩn thận mặc quần áo. Cứ thế tập tễnh đi về nhà, một giọt nước mắt cũng không rơi, gặp người quen trên đường còn nhoẻn miệng cười chào hỏi một câu, nói rằng cháu đói quá nên đau bụng. 

Cho đến khi cậu biết thì đã là câu chuyện rất lâu về sau, Vương Nhất Bác quỳ trước mặt ngoại Tiêu, nghe bà từ tốn kể lại. Đêm đó nằm trên giường ôm Tiêu Chiến trong lòng, Vương Nhất Bác khóc mãi. Anh vẫn như ngày ấy, không nhỏ một giọt nước mắt nào, thì thầm an ủi cậu:

"Bọn nó bị trường cho nghỉ học hết rồi. Lúc học xong cấp 3 chẳng đứa nào cao bằng anh, bị anh tẩn cho thừa sống thiếu chết. Bây giờ nếu thấy anh còn phải đi đường vòng kia. Nên là em đừng khóc nữa, Vương Nhất Bác, không phải anh đã gặp được em rồi sao." 

---

Lúc mình viết về quá khứ của anh Chiến, mình đã khóc ngay chỗ đông người. Quá khứ này mình viết dựa trên một người bạn của mình năm lớp 2. Thời điểm đó mình thích cậu ấy, nhưng lại không hiểu chuyện để bảo vệ cậu ấy. Sau đó cậu ấy cũng như anh Chiến, trưởng thành và trở thành một người tích cực. 

"There's no race, no religion, no class system, no color, nothing, no sexual orientation that makes us better than anyone else. We are all deserving of love."
- Sandra Bullock -

Continue Reading

You'll Also Like

10.8K 1.2K 33
Em chỉ là một con nhóc
29.9K 3.3K 38
vậy thì mối quan hệ của chúng ta là gì?
4.8K 490 15
Author: 埋汰鬼. | Mai thái quỷ. Link gốc: https://shiyanruyu.lofter.com/post/311cffdf_1c84b948d Trans: Boo Beta: TA CP: Kì Hiên Thể loại: Ngược, HE Rati...
91.1K 489 10
Lưu ý: Bìa truyện có chút thay đổi để tránh bị web gõ đầu nha mấy ní 🥲 + Cứ đọc đi, không có não đâu 🤣 + Chỉ có xôi thịt thôi, vẫn như những lần tr...