Bác sĩ, eo tôi đau

By PhoNhiNam

56 10 0

☼Tên gốc: Y sinh, ngã yêu đông ☼Tác giả: Đường Phong Đại Tác ☼Trans: QT,CV,GG. ☼Editor: Sun ☼Beta: Bơ Chấm Xì... More

Chương 1
Chương 2
Chương 4

Chương 3

8 2 0
By PhoNhiNam

Bệnh viện Hoa Khánh nằm ở trung tâm thành phố, mà tiểu khu của Cố Ngụy vốn cách trung tâm thành phố không xa, vốn dĩ ngồi tàu điện ngầm hằng ngày mất 30 phút nhưng vì Cố Ngụy thường tăng ca đến tối muộn nên có lúc chuyến tàu cuối cùng cũng không lên kịp, mà anh lại là người có tính trầm lặng, tính cách lại ôn nhu, trong tàu điện ngầm dù chen thế nào cũng không thắng nổi người khác.

Chiếc BMW màu xám điệu thấp đi vào tiểu khu, có thể thấy được cho dù tiểu khu này đã có nhiều tuổi đời, nhưng nhân viên phủ xanh công viên vẫn rất tận tâm tận lực, bảo trì còn tốt hơn bà Lý nhà Quý Hướng Không, mặc dù Quý Hướng Không cũng không để ý lắm. Thế nhưng bà Lý lại rất thích dọn dẹp phòng của hắn đến sáng bóng. Quý Hướng Không đi quanh một vòng, nhìn con trai mặt không đổi sắc giơ ngón cái tỏ vẻ khen ngợi, bà mới vui vẻ xuống lầu đi đến phòng bếp, tìm Quý tiên sinh đang nấu cơm ở bên trong.

Cho xe tiến vào gara, Quý Hướng Không đưa tay mở cửa xe anh, Cố Ngụy vừa mới tháo dây an toàn đã thấy Quý Hướng Không nhanh chóng đi ra ngoài mở cốp xe.

Chờ Cố Ngụy xuống xe, nhìn thấy Quý Hướng Không cầm hai túi hàng trong tay, anh thấy hắn đi về phía mình, nghĩ rằng đưa túi cho mình cầm nên tự giác duỗi tay ra, ai ngờ Quý Hướng Không nhướng mày nhìn anh, ý bảo anh đi phía trước đi.

"Nặng thật, đưa cho anh một túi." Cố Ngụy không thèm nghe hắn nói, muốn lấy một túi từ trong tay hắn. 

Qúy Hướng Không giơ tay tránh né, túi mua hàng nylon màu trắng vang lên tiếng sột soạt, nhưng hắn nhất định không đưa nó cho anh, nói: "Đi thôi, nếu anh nấu cơm cho em, em sẽ đưa cái túi này cho anh, rất công bằng.(*)" 

[*] Nghĩa gốc là thiên kinh địa nghĩa. (Beta: Tớ để công bằng nghe cho xuôi tai :D)

"......"

Cố Ngụy thấy hắn khăng khăng muốn cầm nên cũng không giành, cùng Quý Hướng Không vào thang máy để lên lầu.

Các căn hộ ở khu đô thị đều có cùng một kiểu dáng, nhưng nhà của Cố Ngụy thì lại rất khác với các căn hộ ở tiểu khu.

Bố cục căn nhà đơn giản mà hào phóng, trước tiên có một cửa đi vào, đi tiếp hai bước nữa chính là phòng khách, sofa kiểu dáng cổ điển của châu Âu nằm chính giữa phòng khách, trải phía dưới là môt tấm thảm hình elip, phía trước ghế sofa là một bàn cà phê màu trắng ngọc bích cùng với một bộ sứ màu xanh, bên cạnh đó là các cửa sổ kính xuyên suốt từ trần đến sàn, rèm cửa bằng vải lụa thổ cẩm được kéo lên một nửa, còn một nửa thì buộc lại. Lúc này mặt trời đã lặn, sắc trời ngày càng đậm dần, từ ngoài cửa sổ hắt vào một ít tia sáng.

Bất kể là quần áo hay là bố trí trong nhà, hắn đều phải công nhận rằng vốn thưởng thức của Cố Ngụy thật sự rất tốt.

"Được rồi, đưa cho anh, em ngồi nghỉ một chút đi, remote TV nằm trên bàn cà phê, máy tính ở thư phòng, mật khẩu là sinh nhật của anh và em." Cố Ngụy cầm hai cái túi lớn, vừa định đi vào bếp, dường như nghĩ ra gì đó, quay lại, ánh mắt như đang cười: "Nhưng anh khuyên em tốt nhất không nên xem TV hoặc chơi máy tính."

Quý Hướng Không khẽ nhướng mày, nói: "Vậy ý anh là thế nào?"

"Em không đau lưng à? Ngồi cả ngày trước máy tính để chơi game, sẽ ảnh hưởng đến khớp của em, đừng nói đến eo, anh nghĩ cả vai và cổ em cũng đau nữa." Cố Ngụy sợ hắn không nghe lời, anh để túi đồ trong tay xuống sàn, đưa tay vuốt tóc Quý Hướng Không, giống như đang vuốt ve một chú cún, nói: "Nghe lời, vào giường ngủ một lát, em xem em đi, vội vàng đi đi về về còn không chịu nghỉ ngơi, một lát nữa cơm chín, anh gọi em sau."

Tay của Cố Ngụy không nóng, trái lại rất lạnh, sờ vào cái đầu nóng như lò sưởi của Quý Hướng Không. Giống như một cái bếp lò ấm áp, rất thoải mái, nhất thời không muốn bỏ ra, lại thở ra một hơi, sau đó cầm túi nylon bước vào bếp.

Quý Hướng Không cũng không trả lời, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, không đến thư phòng, đến cả remote TV cũng không đụng vào, trực tiếp chạy vào phòng ngủ rồi nằm lên giường của Cố Ngụy.

Nhắm mắt lại một chút, xốc tấm chăn mỏng lên chui vào, đem chính mình quấn chặt, trên người còn vương lại một chút mồ hôi, cả khoang mũi đều là mùi của Cố Ngụy, Quý Hướng Không lúc này mới vừa lòng, mỏi mệt lập tức ập đến, không lâu sau liền thở đều.

Hắn ngủ rất sâu, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng có người đang gọi, đặt tay trên vai hắn, không một chút nghĩ ngợi, duỗi tay nắm lấy cổ tay, xoay người đem người kéo vào trong ngực, theo bản năng hôn trán một cái, thanh âm khàn khàn phát ra: "Đừng nghịch, ngủ tiếp đi."

Có thể cảm giác được người nằm trong lòng có chút giật mình, ước chừng khoảng sau năm phút thì kịch liệt giãy dụa đứng lên.

Cố Ngụy rút tay ra, nhéo mũi của Quý Hướng Không, cố gắng khiến cho hắn tỉnh ngủ, lúc đó mới  chui ra khỏi ngực của Quý Hướng Không "Dậy đi, ra ăn cơm, trời sắp trở lạnh rồi, ăn trễ sẽ bị lạnh bụng."

Quý Hướng Không cảm thấy mình như một con mèo đang bị mắc kẹt trong chiếc giường mềm mại , duỗi người lăn lộn một chút, sờ sờ ngực mấy cái, lúc đó mới lưu luyến mà rời giường.

Mùi thức ăn tràn ra bốn phía, thơm đến mức bụng của Qúy Hướng Không cũng không nhịn được mà sôi lên.

Cố Ngụy ngồi xuống, cầm trong tay một cái bát sứ trắng, ngón tay vừa trắng lại vừa tinh tế không kém màu của bát sứ trắng, nhìn như màu của ngọc, do có ánh đèn vàng chiếu xuống, chiếu đến mức Cố Ngụy như trở nên không chân thật, hệt như một bức tranh sơn dầu.

"Vẫn còn ngơ ngác, ngủ chưa đã à?" Cố Ngụy ngồi vào bàn, nói: "Đi rửa tay đi."

Chờ đến khi Quý Hướng Không ngồi xuống đối diện Cố Ngụy, ngửi thấy được mùi thức ăn nóng hổi, bụng đã đói đến mức nào rồi.

Hắn lúc ăn cơm thường không nhã nhặn giống như Cố Ngụy, cộng thêm việc hắn đang rất đói, nên liền ăn ngấu nghiến không quan tâm đến hình tượng, nhưng với khuôn mặt đó, thì cũng không gọi là quá xấu.

"Ăn chậm một chút, nhai kĩ rồi hẵng nuốt." Vẻ mặt Cố Ngụy có chút bất ngờ xen lẫn trong đó là một chút bất đắc dĩ, : "Không ai giành với em đâu"

Ngoài miệng nói, tay cũng không rãnh rỗi, gắp đồ ăn cho hắn.

Chờ cho đến lúc Quý Hướng Không không tỏ ra giống như mình bị bỏ đói mà ăn vồ vập nữa, Cố Ngụy mới an tâm bắt đầu ăn cơm.

"Bao lâu rồi em chưa ăn cơm?" Cố Ngụy cười nói.

Quý Hướng Không rút giấy lau miệng, mặt không biểu tình, càng không nhìn ra một tia quẫn bách nào, nói: "Không có thời gian rảnh, có thể dành thời gian ăn xong một thùng mì gói cũng là xa xỉ rồi."

Cố Ngụy sau khi nghe thế, cũng ăn không vô nữa, nói: "Nếu em cứ như vậy thì không chỉ eo và cổ, dạ dày sớm muộn cũng sẽ hỏng."

Quý Hướng Không thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cười rộ lên, nói: "Không phải bác sĩ Cố là trưởng khoa tiêu hóa sao? Em sợ gì chứ?"

Cố Ngụy nghe hắn có ý không chịu trách nhiệm đối với thân thể mình, mặt vô cảm, trong mắt đều là sự hờ hững, đứng đắn, nói: "Mọi việc đều không thể lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, ba mẹ em......"

Vốn muốn nói đến cả ba mẹ em cũng không quản được em.

Nhưng nghĩ lại, nhớ tới việc ba mẹ hắn còn ở nước ngoài, cũng không nhàn rỗi đến mức quản hắn.

"Khi nào thì đến buổi thi đấu tiếp theo?" Cố Ngụy đột ngột quay lại.

"... Cỡ một tháng sau, nhóm của em được huấn luyện ở gần đây." Quý Hướng Không nghĩ nghĩ, mới nói.

"Anh sẽ ở lại đây một tháng, quản lí việc ăn uống của em, một ngày ba bữa, đều phải ăn uống đầy đủ."

END CHƯƠNG 03.

Continue Reading

You'll Also Like

135K 2.2K 27
រឿងមួយនេះជាប្រភេទ BL s*x ចង់អានក៏អានចុះតែបើប៉ះពាល់អារម្មណ៍កុំបន្ទោសអ្នកសរសេរឲ្យសោះហើយក្នុងនេះក៏មានពាក្យមិនសរម្យច្រើនដែល🤏🔞 Taekook all story 🤯 ___...
34.8K 4.8K 71
A cute story with little twist and turns! *A Baker with a Billionaire* "Sivaangi, a talented baker, has built a life around her past heartaches, but...
80.6K 6.1K 27
"𝚆𝚑𝚎𝚗 𝚠𝚒𝚕𝚕 𝚝𝚑𝚎𝚢 𝚜𝚝𝚘𝚙 𝚑𝚊𝚝𝚒𝚗𝚐 𝚖𝚎 ?" 𝟷𝟻 𝚢𝚎𝚊𝚛 𝚘𝚕𝚍 𝚅𝚒𝚜𝚑𝚗𝚞 𝚊𝚜𝚔𝚎𝚍 𝚌𝚛𝚢𝚒𝚗𝚐 𝚑𝚒𝚜 𝚑𝚎𝚊𝚛𝚝 𝚘𝚞𝚝. "𝚆𝚑𝚎...