Cô ấy là của chúng tôi (FULL)

By nhantue1403

86.6K 3.1K 68

Một cô gái nhỏ tên Tạ Đình Nghi cùng bốn người anh họ Trạch sống chung từ nhỏ. Bên cạnh tình anh em thân thiế... More

(1) Tạ Đình Nghi cùng bốn người anh họ Trạch
(2) Vào Tây Bắc học?
(3)Trường mới là trường Cấp 3 - Cô bạn cùng bàn
(4) Bánh gato
(5) Chọc giận Trạch Huân rồi!
(6) Bí mật hồi nhỏ giờ mới kể
Ngoại truyện (1)
(7) Tung tin đồn, đuổi khỏi trường!
(8) Tiểu Nghi, anh thật sự rất thích em.
(9) Cục đá cũng sớm mềm như kẹo dẻo!
(10) Ngày cuối tuần đặc biệt
(11) Bốn con người, bốn ý nghĩa - ngày đèn đỏ
(12) Tấm chân tình của Trạch Huân
(13) Có chạy đằng trời cũng chẳng thoát được!
(14) Đình Nghi là tiểu tam?
(15) Lời thổ lộ ngọt ngào.
(16) Sự thật có thật sự là vậy?
(17) Thầy giám thi là Trạch Huân.
(18) Trạch Huân đi Anh?
(19) Bắt gặp Gian phu dâm phụ!
(20) À, em đến đây để bức hôn.
(21) Sự đấu tranh cuối cùng của Trạch Nhân
(22) Vì người Tiểu Nghi thích là anh!
(23) Bí mật về tờ giấy đã vứt.
(24) Đơn thuần là yêu - sinh nhật bất ngờ
(25) Người lúc đó là ai?
(26+27) Đêm sinh nhật đầy thất vọng.
(28) Cường nữ Nhược Hạ!
(29) Vì anh yêu cô ấy.
(30) Lạc giữa phố Anh, gặp người lạ.
Ngoại truyện 2
(31) Vừa lạ vừa quen
(32) "Tìm giúp tôi một cô gái. "
(33) Cục u đáng ghét
(34) Cuộc hội ngộ giữa hai người đàn ông
(35) Trạch Huân đến bắt người về thất bại
(37) Tâm sự của tôi và chị
(38) Trạch Huân rất gì và này nọ
(39) Trạch Huân cũng muốn uống bia! #1
(40) Trạch Huân cũng muốn uống bia! #2
(41) Chỉ cần em muốn
(42) Miếng thịt
(43) Quyết định về nước
(44) Nhược Hạ có tin vui
(45) Người vừa đi, kẻ ở lại đã bắt đầu nhung nhớ
THÔNG BÁO KHẨN
(46) Trạch Huân về rồi
Thông báo
(47) Cầu hôn (ver: tác giả)
Comeback!!!!
(48) Em muốn chúng ta có con!
(49) Kết
(50) Ngoại truyện: thú tính của Trạch Huân

(36) Trả thù mạnh mẽ

630 36 0
By nhantue1403

Tôi bước lùi lại mấy bước, đến gần với cầu thang tôi dừng lại:

"Không cần nữa rồi, em đã không muốn làm em gái nữa. Bây giờ, em cũng không muốn thấy anh nữa. "

Tôi bỏ mặc tất cả mà đi lên lầu, không quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Chỉ biết là khi tôi bỏ đi cho đến trưa, khi chị Nhan Tử đã về thì không ai lên làm phiền tôi. Tôi như con tự kỉ, ngồi lầm lì trên giường cho đến tận trưa, chiếc điện thoại của tôi không biết đã reo lên bao nhiêu lần, nó hiện lên cái tên mà tôi muốn quên nhất lúc này.

Nếu không có anh chắc chắn tôi sẽ ổn chứ?

...

"Đình Nghi, xuống dùng cơm đi em. " Chị Nhan Tử từ dưới nhà gọi vọng lên.

Tôi thì đang nằm ườn trên giường, không có tâm trạng ăn uống lúc này. Nhưng vì tôi đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nên không thể đòi hỏi thêm điều gì. Tôi đành phải ngồi dậy và đi xuống lầu.

Nhưng con người tên Dược Đông kia được đường là cứ muốn ép người. Vừa thấy tôi ở cầu thang đã mở giọng trêu đùa:

"Nhà chúng ta có phúc lắm đấy, chị đâu biết sáng nay Trạch Huân đã đến đây tìm người.. "

Chị Nhan Tử giật mình quay ngoắt sang nhìn tôi, chị ấy trợn tròn đôi mắt, hỏi: "Thật.. Thật à? "

Tôi không trả lời vì người kia đã thay tôi trả lời. Dược Đông nói :

"Nhà chúng ta anh ta xông vào không báo trước, em nói vài câu xong thì đuổi về rồi. " Anh ta nhìn chị mình cười khẩy, hai tay anh ta chống cằm nhìn sang tôi.

Tôi hất mặt sang chỗ khác. Chị Nhan Tử hai tay cầm hai đĩa cơm đến cho tôi một đĩa, anh ta một đĩa. Chị ngồi xuống phía ghế đối diện, nhìn tôi nói:

"Chắc là đến đây tìm em rồi."

Còn ai khác cho anh ấy đến tìm sao? Tôi cúi đầu xuống ăn, không biểu hiện hành động nào cho là chị ấy nói đúng, nhưng thường thì sự im lặng luôn là câu trả lời thay cho sự đồng ý.

Chị Nhan Tử thấy tôi không nói nên hỏi tiếp: "Trạch Huân nếu đã đích thân đến tìm người thì không phải chuyện thường. Người như Trạch Huân không phải lúc nào cũng có thời gian rảnh... Đình Nghi.. "

"Chị à.. Em không liên can đến anh ấy, nên chị đừng nhắc nữa. "

"Ồ... Được. Chị không nhắc nữa, em ăn ngon miệng ha! "

Tôi cười gượng gạo rồi ăn tiếp, thấp thoáng lại nghe giọng cười nham nhở của ai. Liếc qua người ngồi kế bên thì đúng là tên Dược Đông đó đang cười.

Tôi thuận chân đạp lên chân anh ta một phát, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn tôi nhấn nhá thêm vào các đầu ngón chân của anh ta. Tôi nhìn anh ta ngậm một miệng cơm mà không dám la, tôi vừa cho muỗng cơm của mình vào miệng rồi ngồi vừa nhìn người kế bên vừa cười, cho anh ta biết cười trên nổi đau của người khác là như thế nào.

Chị Nhan Tử thì không chú tâm mấy đến chúng tôi, sau khi chị dò hỏi xong thì chị cũng lên phòng. Khi không còn thấy lưng của chị, tôi mới có dịp đánh người bên cạnh:

"Anh còn dám cười, tôi sẽ không kiên tuổi tác mà đạp luôn bàn chân còn lại của anh đó! "

Người kia chỉ biết ôm bàn chân trần bị tôi dí đỏ hết cả da, cảm nhận đau đớn trong im lặng. Tôi dọn dẹp phần cơm đã được ăn sạch vào bồn chén rồi ra phòng khách. Trước khi đi, tôi có liếc người kia nhưng anh ta hình như vẫn còn chưa hết đau nên không nhìn lại.

Tôi ngồi ở chiếc ghế dài nhất, ngó nhìn trên bàn hộp băng gạt còn chưa được cất đi, tôi đưa tay lên xoa vết thương, hình như đã bé đi một chút.

"Cô gái, sức đạp khá lắm! "

Dược Đông ra từ khi nào cũng đã ăn xong, đi ngang qua tôi rồi tiến thẳng ra khỏi nhà. Tôi xì thành tiếng rồi đi thẳng lên phòng.

[...]

"Không cần nữa rồi, em đã không muốn làm em gái nữa. Bây giờ, em cũng không muốn thấy anh nữa. "

Trạch Huân đuổi theo, muốn nắm lấy tay Tiểu Nghi giải thích, giải thích rồi nói hết tất cả mọi chuyện. Nhưng không được, vì Dược Đông đã đưa tay ra chắn ngang.

"Để cho cô ấy yên tĩnh đi. "

"Tay của cậu, né ra. " Trạch Huân giọng trầm thấp, nhìn Dược Đông. Tuy nhìn không lâu, nhưng cái ánh nhìn đó như muốn đốt cháy tất cả.

"Tôi không biết tại sao cô ấy không muốn nhìn thấy anh, nhưng tôi biết hiện tại cô ấy cần ở một mình." Dược Đông nhìn ra cánh cửa đã mở sẵn.

Trạch Huân cũng không muốn đôi co với Dược Đông, nên quay người ra về. Trước khi cánh cửa được đóng lại, Dược Đông còn kịp nói một câu dặn dò:

"Nhanh nhanh rước người ta về, tôi cũng chỉ là người đàn ông bình thường, tôi không chắc được chuyện gì đó sẽ xảy ra đâu. Đi bình an! "

Continue Reading

You'll Also Like

13.1K 1.5K 36
Yongbok đang có cảm giác như mình đang ở chung nhà với một anh chồng già chậm nhiệt vậy...
18.8K 1.4K 20
Author: EstelweNadia Rate: M, Romance, Hurt, Comfort Số chương: 6 Translator: Diệp Hạ Châu Summary: "Chúng ta bắt cùng một chuyến xe buýt về nhà và t...
9.9K 245 14
Name: CẢM ƠN Genre: Spank (18+) Author: Bii x Mây 23/11/2023 - ... Cùng nhau đến với cuộc hành trình của hai bạn trẻ Lục Dĩ Phong và Du Uyể...
8K 528 44
Mối lương duyên kết của 12 con người với nhau, vui có buồn có 7 năm tuổi xuân của họ sẽ là những năm tháng mãi trong kí ức khó phai đối với 12 con ng...