(Hoàn) Quả Hồng Nhũn - Thu Th...

By KT2821

20K 781 57

BẢN EDIT ĐƯỢC THỰC HIỆN VỚI MỤC ĐÍCH PHI THƯƠNG MẠI , CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG Đ... More

Chương 1
Chương 2
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11

Chương 3

1.5K 74 2
By KT2821

Sau khi để cho bên A tùy ý dày vò, bản kế hoạch trong tay Thịnh Kỳ Phương rốt cuộc cũng được duyệt qua.

Thực chất, dạo gần đây công ty vừa nhận được một đơn hàng lớn, nhân sự của các phòng ban khác ai nấy đều bận đến đầu tắt mặt tối, chỉ riêng mỗi team của Thịnh Kỳ Phương là bị công ty nhỏ kia kéo chân, nói bận thì cũng không bận lắm, nhưng nói dư người ra để cho mấy phòng ban khác mượn thì lại không có.

Mấy phòng ban khác vừa hâm mộ, cũng vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thế là ngay khi công việc bên anh vừa hoàn thành xong, tất cả nhân viên trong team của Thịnh Kỳ Phương lại tiếp tục nhận được hàng tá công việc khác để làm.

Thịnh Kỳ Phương được cử đi công tác, địa điểm là một huyện nhỏ xa lạ, di chuyển bằng xe lửa lẫn xe buýt, đi đi về về mất gần bốn ngày trời.

Thịnh Kỳ Phương vừa rời khỏi văn phòng của quản lí chi nhánh, các đồng nghiệp khác liền nháy mắt ra hiệu với anh, trông họ còn vui vẻ hơn cả anh.

Có thể không gặp mặt Bái Chính trong một tuần, anh sảng khoái đến độ xương cốt cũng mềm nhũn.

Bái Chính mặc dù che chở anh dưới đôi cánh của mình, nhưng chức vụ của Thịnh Kỳ Phương thực sự quá thấp, chỉ vỏn vẹn là một nhân viên bình thường, cả hai thậm chí còn chưa từng gặp mặt nhau trong phòng họp một lần nào, cho nên Bái Chính không thể duỗi tay ra xa đến vậy, những việc vặt vảnh này cậu vốn dĩ càng không quản được.

Tối đến Thịnh Kỳ Phương lôi vali ra, lựa thêm một hai bộ quần áo và đồ đạc cần thiết, Bái Chính vừa tắm xong bước ra nhìn thấy cảnh này liền trợn trừng mắt.

Thịnh Kỳ Phương nhìn cậu, coi như không có gì mà quay đầu tiếp tục gấp quần áo.

Chờ tới khi anh bắt đầu mở tủ tìm chứng minh và bằng lái thì Bái Chính cũng cùng lúc phát điên, cậu bổ nhào tới giật lấy đồ trong tay anh, lúc quỳ xuống do không để ý khiến đầu gối va trúng một góc vali, cậu đau đớn rít một tiếng, mềm oặt ngã vào lòng Thịnh Kỳ Phương, nhưng tay thì vẫn nắm chặt tay cầm chứng minh của anh.

Sự sợ hãi tràn ngập trong mắt cậu, đan xen cùng với rất nhiều sự khó hiểu, như thể đang hỏi Thịnh Kỳ Phương, tại sao lại làm như vậy? Không phải cậu đã nghe lời rồi sao? Tại sao anh vẫn muốn chạy?

"Ông xã, ông xã." Bái Chính quỳ gối giữa hai chân Thịnh Kỳ Phương, áo ngủ tơ lụa màu xám tro trên người rộng thùng thình, hai mắt ngấn lệ, môi run run lắp bắp hỏi: "Em, em lại làm sai gì sao? Em không làm gì sai hết, anh không thể, ông xã anh không được đi."

Sức của Bái Chính còn không mạnh bằng một phần hai sức của Thịnh Kỳ Phương, không giật được chứng minh, cậu chỉ có thể luống cuống chuyển sang đối phó với vali.

Đầu tiên, cậu đổ tất cả quần áo và máy tính đã được anh xếp vào ra, sau đó đá vali ra thật xa, khi đôi tay run rẫy của cậu nắm lấy tay Thịnh Kỳ Phương, cũng là lúc nước mắt cậu tuôn rơi, không biết vì giận hay vì sợ hãi, gương mặt chỉ lớn cỡ chừng bàn tay, trắng bệch như một tờ giấy, "Ông xã, anh đừng làm như vậy, là em làm em sai điều gì rồi sao? Em không làm sai, em không làm gì sai, ông xã."

Hiện tại trong phòng không hề có còng tay hay xích sắt, Thịnh Kỳ Phương biết rõ, nếu như anh muốn đi ngay bây giờ thì Bái Chính chắc chắn sẽ không thể làm gì được anh.

Và điều khiến cho Bái Chính trở nên hoảng loạn như vậy, có lẽ cũng là bởi vì ngoại trừ bạo lực ra thì cậu chẳng còn cách nào để có thể giữ Thịnh Kỳ Phương lại được.

Đối mặt với dáng vẻ lo sợ của Bái Chính, Thịnh Kỳ Phương rất có kiên nhẫn mà ngồi quỳ cạnh tủ đầu giường, cúi đầu lặng lẽ nhìn cậu, anh không nói một lời, chỉ nhìn xem cậu nổi điên.

Bái Chính không nhận được câu trả lời, gương mặt cậu co rúm, chợt một suy nghĩ loé lên trong đầu, Bái Chính ngưng lại, sau đó bất ngờ nói: "Ông xã, nếu anh dám đi, em có cách khiến cho Thịnh Kỳ Viên sống không được yên."

Thịnh Kỳ Phương hiểu được dáng vẻ giận dữ của anh không chỉ có thể khiến Bái Chính sợ hãi, cũng có thể cho cậu thêm sức mạnh.

Qủa nhiên, Bái Chính tiếp tục nhìn Thịnh Kỳ Phương, nói bằng âm lượng rất nhỏ: "Chỉ cần, chỉ cần một câu của em, có thể khiến cậu ấy ngay lập tức, không được ăn no, không được ngủ ngon, cậu ấy mới mười sáu tuổi, bị, bị tra tấn như thế, cho dù chỉ còn lại năm tháng."

"Tôi đi công tác."

Thịnh Kỳ Phương vốn chỉ muốn xem Bái Chính nổi điên mà thôi, trông vừa buồn cười vừa đáng thương, chứ bản thân không hề muốn lôi những chuyện kia ra nói.

Anh đẩy Bái Chính ra, đứng dậy đi lại phía cửa kéo vali về, sau đó đi đến lụm từng món đồ đã bị Bái Chính quăng khắp nơi, "Không tin thì cậu gọi hỏi quản lý của tôi."

Bái Chính mặt vẫn trắng, sửng sốt một hồi, giơ tay lau hết nước mắt trên mặt, sau đó cài áo ngủ lại, đi đến bên cạnh Thịnh Kỳ Phương, thử thăm dò sờ sờ tay anh, "Đi công tác? Em em không biết, ông xã, em tin anh, em đương nhiên nhiên tin tưởng anh. Phải đi mấy ngày vậy anh? Khi nào anh đi? Các anh đi mấy người?"

Thịnh Kỳ Phương quay đầu nhìn cậu, nở nụ cười mỉa mai, "Dù gì lát nữa cậu cũng gọi cho quản lí của tôi thôi, chi bằng trực tiếp hỏi ông ấy, không cần phiền phức hỏi tới hỏi lui như vậy."

Bái Chính khẽ nuốt nước miếng, hít một hơi thật sâu, sau khi bị anh vạch trần, cậu ngồi yên tại chỗ, bất động một lúc lâu.

Thịnh Kỳ Phương quay đầu lại dọn đồ, vừa rồi anh chậm chạp như vậy, cốt là vì muốn kích động Bái Chính, bằng không với tốc độ của anh, chỉ mất mười phút đã thu xếp xong xuôi.

Hôm sau phải dậy sớm, Thịnh Kỳ Phương xách vali đến phòng khách, sau đó quay về phòng lên giường ngủ, Bái Chính vẫn còn ngồi dưới đất, nghe thấy tiếng anh leo lên giường cậu mới giật mình, lát sau cũng bò lên theo.

Thịnh Kỳ Phương ngửa mặt nằm thẳng, anh gối đâu lên một tay, hai mắt sớm đã nhắm nghiền. Bái Chính chui vào chăn, rất nhanh đã dán dính vào người anh, ôm lấy một cánh tay khác của anh.

Thịnh Kỳ Phương cảm nhận được cơ thể dán chặt lấy mình đang liên tục run rẩy, nước mắt của cậu cũng đã chảy vào tay anh, làm ướt một mảng lớn. Anh muốn rút tay ra, lại bị Bái Chính giữ chặt lấy, nghẹn ngào cầu xin: "Ông xã, anh đừng dọa em, em sợ lắm hu hu."

Đến cả giọng nói của Bái Chính cũng trở nên run rẫy, âm lượng nhỏ đến mức nghe không được, thực sự là đáng thương muốn chết. Thịnh Kỳ Phương cảm thấy rất phiền, dùng sức rút tay mình ra, quay người đưa lưng về phía cậu.

Bái Chính gọi anh vài tiếng ông xã, Thịnh Kỳ Phương đều giả bộ như không nghe thấy.

Sau một hồi, Bái Chính bước xuống giường, lượn quanh nửa vòng, đi đến phía bên kia giường, tạo thành tư thế mặt đối mặt với Thịnh Kỳ Phương, đồng thời còn cố chen mình vào lòng Thịnh Kỳ Phương.

Nguyên đêm hôm đó, Bái Chính dường như chẳng ngủ được gì. Cậu ôm Thịnh Kỳ Phương, cách một lúc lại hôn hôn anh, hôn mặt hôn miệng, cổ và bả vai.

Thịnh Kỳ Phương bị cậu phiền không thể nào ngủ được, lâu lâu thức giấc giữa chừng, hơn bốn giờ sáng, Thịnh Kỳ Phương lại tỉnh giấc, Bái Chính không ở bên cạnh anh, ngẩng đầu mở cửa ra ngoài, mới phát hiện Bái Chính đang ôm hai gối, co rúc nằm trên sofa.

Vali mà tối qua anh đã soạn sẵn giờ bị mở ra nằm trên sàn, bên trong trống rỗng, bên cạnh lại xuất hiện một cái vali cỡ lớn.

Bái Chính quay đầu nhìn anh, cả đêm không nghỉ ngơi, mắt thế mà lại không có quần thâm, nhưng sắc mặt thì ngày càng trắng hơn, nhìn thấy anh, ánh mắt vốn dĩ chỉ toàn sự mệt mỏi lập tức trở nên mềm yếu, chống tay vịn sofa đứng dậy, dè dặt nói: "Ông xã, em xem thử thì thấy thời tiết nơi anh đi công tác ở trên núi rất lạnh, cần thiết mang theo vài bộ quần áo ấm, cho nên mấy bộ đồ ngắn tay anh đem theo em cất hết rồi, chỉ để lại một bộ. Ngoại trừ quần áo, những thứ khác em đều không đụng vào, ông xã anh có thể kiểm tra thử."

Hết chương 3.

Continue Reading

You'll Also Like

201K 18.6K 133
Tác giả: Hạnh Văn Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Học đường, HE, Ngọt sủng, Trùng sinh, Chủ thụ, 1v1. Cool guy tàn nhẫn vô tình trong nóng ngoài lạnh học...
92.3K 5.9K 16
TRỘM NHÌN GIÓ BỜ BIỂN Tên gốc: 窥风海岸 (Khuy phong hải ngạn) Tác giả: Cựu Thuyền (旧船) Editor: Rea Nguồn: Sosad Độ dài: 13 chính văn + 2 pn Thể loại:...
495K 40.2K 52
Tác giả: Mộc Hề Nương Tình trạng: 47 chương + 3 phiên ngoại Thể loại: Đam mỹ, linh dị thần quái, huyền nghi trinh thám, hiện đại, chủ thụ, cường cườ...
1.1M 110K 74
Gần đây, hàng loạt vụ án mất tích đã xảy ra tại các thành phố trên khắp đất nước Đại Hàn Dân quốc. Điểm chung của những vụ án này là, qua hình ảnh mà...