TUYỂN TẬP TRUYỆN SHINRAN

By NguytMaiDng

12.5K 284 13

Được tập hợp từ các nguồn khác nhau Mục tiêu: giới thiệu truyện hay cho mọi người xem More

GHEN
BÀ KUDO
KẾT QUẢ CỦA SỰ CHỜ ĐỢI
NÀNG LUÔN LÀ ĐOÁ HOA ĐẸP NHẤT TRONG LÒNG TA
MERRY CHRISTMAS, RAN!
LÁ ĐỎ TRÊN NỀN TUYẾT TRẮNG
BẮT CÓC
CHÚT TRẺ CON TRONG ANH
LƯU LY PHU NHÂN
QUẤY RỐI
QUẤY RỐI
QUẤY RỐI
TRÓT YÊU
LỜI TỎ TÌNH ĐÁNG YÊU
DREAM
NHỮNG ĐỨA NHÓC NHÀ KUDO
NHỮNG ĐỨA NHÓC NHÀ KUDO
MỘNG LẠC HOA
MỘNG LẠC HOA
TƯƠNG TƯ CỤC
TƯƠNG TƯ CỤC
TƯƠNG TƯ CỤC
TƯƠNG TƯ CỤC
PHÁO HOA
MẶT NẠ THÙ DU
HOA TRONG MỘNG
NỢ NHAU MỘT HẠNH PHÚC
NHỊP CẦU HỶ TƯỚC
PANSÉE - THINKING OF YOU
CỔ TÍCH NÀNG TÊN CÁ
ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
ĐIỆU KỲ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
CẬU VỀ RỒI
NGƯỜI TÔI THÍCH LÀ CÔ BẠN THÂN
NGƯỜI TÔI THÍCH LÀ CÔ BẠN THÂN
NGÀY TRỞ VỀ
NGÀY TRỞ VỀ
ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
BUÔN TAY HAY NẮM LẤY
ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
BUÔN TAY HAY NẮM LẤY
ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
NHẬT KÝ ĐI XA
NHẬT KÝ ĐI XA
NHẬT KÝ ĐI XA
COME BACK HOME, PLEASE!

BÁNH QUY HAI TRÁI TIM

204 1 0
By NguytMaiDng

Trên con đường của phố Beika, gió đìu hiu thổi nhẹ mang cái lạnh đến sớm. Cảnh vật đã xế chiều, hoàng hôn lướt qua từng bóng người đang vội vã bước đi. Chốc lại ánh lên vài tia nắng nhẹ, như nhỏ giọt xuống mặt hồ, sáng lấp lánh. Vài chiếc lá mỏng manh còn sót lại buổi cuối thu cố bám giữ trên thân cây khẳng khiu trước những đợt gió mạnh. Con phố náo nhiệt trở nên bình lặng. Phía xa, ánh hoàng hôn bao trùm lên thân hình nhỏ bé của cô, mái tóc dài óng được thu gọn bởi chiếc khăn len choàng quanh cổ, vài sợi tóc lòa xòa cứ theo gió bay phấp phơ. Đôi bao tay đỏ nổi bật cùng chiếc áo khoác cà phê sữa, chiếc váy xòe màu trắng có vẻ không đủ để giữ ấm trước thời tiết chuyển đông thế này. Đôi chân nhỏ nhắn bước đi, thi thoảng lại nghịch ngợm với mấy chiếc lá khô bên đường. Ánh mắt tím biếc không ngừng đảo xung quanh, đôi môi hồng chúm chím khi lại mím lúc thì chu lên. Trông cô hệt một cô nhóc nghịch ngợm và dễ thương! Mà thật vậy, cô trẻ con lắm!

Ran Mori - là sinh viên năm nhất của trường đại học Y Tokyo. Nói về cô thì thế nào nhỉ? Ngoại hình trông ưa nhìn, vài người nói cô bình thường. Mà ai quan tâm chứ! Chỉ cần đối với người đó, cô là một cô gái hết sức đặc biệt, như vậy là đủ. Hiện giờ thì cô đang phải sống xa nhà, cùng với cô bạn Sonoko của mình cả hai cùng thuê một căn nhà nhỏ ở Tokyo để tiện cho việc học. Tự lập và tự do, ai mà không thích chứ? Nhưng cô trẻ con lắm, cứ đòi về ngoại ô sống với bố mẹ cơ. May mà có cô bạn Sonoko rành đời ở bên không thì chắc cô cuốn gói về thật. Ở cái chốn ồn ào tấp nập này vẫn không khiến cô lãng quên sở thích làm bánh của mình. Pound cake, Muffin, Crepe, Waffles,... Chỉ nhắc đến thôi là cô có thể tưởng tượng ra cả khung trời đầy bánh ngọt cho mình.

Lớp học làm bánh của cô cũng ở gần đây. Mỗi buổi chiều khi ra về, cô thích tản bộ trên con đường ngập gió và hoàng hôn, tai nghe lúc nào cũng tràn ngập những bản nhạc nhẹ nhàng. Mà khóa học của cô cũng sắp kết thúc rồi, không biết có thể liệt kê 'làm bánh' vào danh sách tài lẻ của cô được không nhỉ? Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chiếc điện thoại nhận cuộc gọi rung lên trong túi áo khiến cô giật mình

"Ran à~~ một...à không hai thôi ba đi, ba cupcake nhé!" loa vừa bật, âm lượng không thể nhõng nhẽo hơn của Sonoko ập vào tai cô

"Ăn nhiều sẽ mập đấy!" bật cười khúc khích, Ran vờ càu nhàu

"Thì sao chứ! Bánh ngọt là thế giới của tớ, có mập cũng cam lòng." nghe giọng Sonoko chống chế cô đoán sẽ có cảnh tơ tưởng thơ mộng nào đó rồi đây

"Được rồi, vẫn như cũ phải không?" vừa hỏi Ran vừa đảo mắt xung quanh và dừng lại nơi cửa hàng bánh ngọt quen thuộc, cô bước tới

"Ừm... Ăn hoài một vị chán lắm, hôm nay cậu chọn hộ tớ nha! Nhớ là ba cái đó, ăn bớt cái nào đừng hòng tớ cho vào nhà." có vẻ Sonoko đang trợn mắt đe dọa cô, cảm nhận thôi! Cúp máy, Ran cất điện thoại vào túi rồi dậm chân vài cái trước thềm của cửa hàng bánh, lại nhìn lên cái bảng hiệu sáng trưng "Macaron" phía trước. Macaron là một loại bánh bắt nguồn từ Ý nhưng đã du nhập vào Pháp từ rất lâu và giờ đã trở thành một đặc trưng. Bác Agasa - chủ của cửa hàng là một người rất mê đồ ngọt, và đặc biệt yêu thích khẩu vị của một nước Pháp nên thơ, lãng mạn nên đã tạo nên cửa hàng này. Mặc dù đã khá lớn tuổi nhưng bác còn am hiểu bánh ngọt hơn cả Ran nữa. Mà Macaron là loại bánh khó làm nhất từ trước tới giờ, với cô thì đúng là vậy. Nhưng nó mang một sắc thái cao quý và trịnh trọng như bánh của các vị vua vậy. Chắc có lẽ vì thế mà Macaron đỏng đảnh và khó làm như vậy, nhưng đó lại là phong cách yêu thích của bác chủ tiệm. Nhìn bảng hiệu thì biết!

Lại một trò trẻ con mà cô thường làm khi đến đây, hà hơi vào cửa kính rồi lại dùng ống tay áo chùi đi để lại một lỗ nhỏ, ti hí mắt nhìn vào trong. Mùi bột thơm len qua khe cửa chờn vờn trên mũi cô, thứ ánh sáng vàng nhạt, trông ngon lành cứ lôi kéo cô vào. Cách trang trí thật giản đơn nhưng rất tinh tế, những chiếc bàn nhỏ nhắn được kê sát cửa phủ lên tấm khăn trải có hình tháp Eiffel, thấp thoáng những chiếc lò nướng phía sau bếp, những chậu cây xanh mướt được trải khắp nơi, vài lẳng hoa hồng nhạt làm nên bốn bề sắc màu. Quả đúng là thú ưa thích của đứa trẻ con như cô!

Miệng cười toe, lòng cô vui như mở hội. Không ngần ngại mở cửa bước vào trong, cô thích nghe những tiếng leng keng mỗi khi mở cửa vì trông rất vui tai!

"Cháu đến rồi đây!" cô nói thật to, mắt cười híp cả vào.

"Chào em, Ran!" chị Azusa đang lúi cúi làm gì đó ở sau bếp, chỉ kịp thò mặt ra chào cô

"Đến rồi đấy à? Hôm nay vẫn bị bắt nạt như thường lệ phải không?" cô khẽ cúi đầu chào rồi quay sang nơi phát ra tiếng cười to ấy. Bác Agasa ngồi trên chiếc ghế sau quầy, trên bàn là một đống tạp chí về các loại bánh

"Sonoko ấy ạ? Chắc tại cháu cho cậu ấy ăn bánh cháy nhiều quá ấy mà!" cô xua tay cười tươi chạy đến chỗ ông, chiếc tủ kê trưng bày biết bao nhiêu là các loại bánh ngọt, sáng rực cả một góc. Như thấy một que kem lạnh giữa tiết trời mùa hè, mắt cô sáng rực nhoài người tới úp mặt vào chiếc tủ không rời, mắt phải nói là hoạt động hết công suất

A~~ toàn những loại bánh mới vừa lấy về. Chiếc bánh cupcake 'nguyên thủy' đập ngay vào mắt cô, lớp kem vani thơm mềm phủ trên lớp bánh sôcôla ngọt ngào, những hương vị mà cô đã ăn đến chán ngấy nhưng sao lại ngon rạng ngời thế này? Có cả "cặp đôi hoàn hảo" ở đây nữa!! Angel và Devil Food, lớp bánh mềm và sánh mịn cùng màu trắng bông và nâu đen hệt như cái tên của nó vậy. Món chessecake vàng sượm làm cô phải thèm thuồng, lớp phô mai béo ngậy và thoảng cả mùi chanh chua ngất ngây nữa, lớp bánh mịn không thể rời mắt. Những miếng cookies đủ màu với vài hạt hạnh nhân hay chút kem sữa, mới nghĩ mà như nó đã tan ngay trong miệng. Giòn tan làm sao! Và nhìn kìa, khuôn bánh Macaron đang được đặt ngay ngắn trên kệ, trước tấm kính làm cho nỗi lòng của người mê bánh như cô trỗi dậy. Lớp kem ngọt mịn cùng hai miếng bánh xốp mềm trông như kẹo dẻo ấy. Ừ thì Macaron đỏng đảnh thật đấy, nhưng chẳng phải chúng rất dễ thương sao?

"Tiệm "Macaron" của bác là tuyệt nhất quả đất!" cô nhe răng cười, giơ ngón trỏ lên khen tấm tắc

"Khen quá cô nương ơi! Hôm nay vẫn như cũ phải không?" bác Agasa cốc đầu cô, tay với lấy chiếc hộp nhỏ có chiếc nơ hồng nhạt, định tay để vài chiếc cupcake dâu tây vào đó

"Hôm nay cậu ấy đổi khẩu vị rồi ạ. Hay bác 'tung hàng' trước cho cháu đi, món cupcake cacao kem tuyết trắng xóa của bác ấy." cô cười khúc khích nhìn bác

"Thật là, cũng biết tranh thủ như vậy đấy!" bác cười hiền. Một lúc sau, cô tung tăng chân sáo ra khỏi cửa hàng với chiếc hộp thắt nơ nhỏ xinh. Mặt trời đã gần tắt ngúm dưới ánh trăng mờ nhạt gần ngoi lên. Lững thững bước đi, vừa cắn một miếng 'bông tuyết' to xụ trên lớp bánh xốp cô khẽ reo lên trong họng. Thở ra cả khói luôn này! Dù trời chưa trở lạnh nhưng luồng khói nhỏ xíu nhẹ trôi trên nền trời về đêm khiến cô thích thú. Bánh ngọt đúng là thú vị thật!

Trong góc hẻm, ngôi nhà nhỏ xinh xắn màu xanh trời điểm thêm vài chậu hoa tí hon trước cửa cùng những tờ dán hình bánh ngọt nhiều màu sắc. Nhìn từ xa trông như ngôi nhà bánh kẹo của mụ phù thủy trong chuyện cổ tích ấy. Nhìn ánh đèn sáng trưng trong nhà cô chợt nhớ đến cô bạn yêu dấu của mình, Sonoko. Nhìn lại chiếc hộp giấy đựng bánh trên tay. Ăn mất một cái rồi~ Ran buồn thiu nhìn 2 chiếc bánh cốc trong hộp. Mà thôi, dù sao lát nữa cô cũng phải đền bù cho nhỏ mà.

"Sonoko! Bánh của cậu này!" Ran nhanh chóng mở cửa bước vào, khẽ run người vì rét. Một tay cởi chiếc giày thể thao dưới chân tay kia giơ hộp bánh cho 'cô nhóc lười' nào đó. Một cái vụt như bay, chiếc hộp đã bị 'trấn lột' khỏi tay cô. Dậm chân trước thềm nhà vài cái, Ran bước vào tìm thủ phạm

"Tớ nhớ là đặt hàng ba cái cơ mà?" vừa ngấu nghiến một chiếc bánh, Sonoko lia mắt đạn đến cô bạn thân

"Đây là đặc phẩm cacao tuyết trắng của bác Agasa, mới tung ra thị trường đấy. Cậu nghĩ mua dễ lắm à." Ran thè lưỡi, tự bịa ra một câu chuyện không thể ảo hơn với khuôn mặt tỉnh nhất của mình. Sonoko ngồi trên băng ghế dài, tay đung đưa chiếc cupcake, phồng má giận dỗi. Mà đúng là có cảm giác tội lỗi thật! Khi mới bắt đầu làm bánh với tài năng hạn chế của mình, bao nhiêu 'tác phẩm' bánh hư bánh cháy Ran đều kêu Sonoko 'dọn dẹp' tất! Đôi khi cái ý nghĩ "Ở chung nhà cũng tiện đấy chứ!" khiến cô bật cười tủm tỉm.

"Nhờ ơn cậu mà tuần nào tớ cũng tốn một khoản tiền không nhỏ để ra cửa hàng mua bánh về ăn cho biết cảm nhận đấy. Ăn bánh cậu làm, có khi tớ tin mọi loại bánh trên đời đều có vị cháy quá!" đã có lần Sonoko càu nhàu với cô vì sự nỗ lực 'không thành' ấy

Chợt nhớ đến món quà đền bù mà Ran định tặng cho cô bạn thân. Đăm chiêu một lúc, cô lục trong chiếc túi xách và lôi ra một cuốn sổ nhỏ ghi các công thức. Món Chiffon trà xanh cô cũng đã muốn 'thử nghiệm' lâu rồi mà chưa có dịp, cười thầm cô bỏ vào trong bếp

Cuộc sống của cô chỉ đơn giản như vậy. Mọi thứ đến với cô theo hai chữ "bình thường". Cuộc sống bình thường. Gia cảnh bình thường. Ngoại hình bình thường. Học tập bình thường và có lẽ nói rằng làm bánh là điều bất bình thường trong cuộc sống của cô thì hơi quá, chỉ là một chút đặc biệt, một chút thú vị và một chút...cổ tích nữa. Đó là cách chàng hoàng tử trong mơ đã bước vào đời cô, dù sao là một 'quý cô bánh ngọt' cô có quyền tự nêm thêm chút ngọt đắng cho giấc mộng bánh ngọt của mình mà. Vốn dĩ bánh ngọt đã là một thứ bước ra từ truyện cổ tích rồi chỉ là cách ta thực tế hóa nó mà thôi. Cô tự gật gù với suy nghĩ của mình

"Này, không phải chiếc bánh này có hơi cháy sao?" Ran giật mình quay lại nhìn Sonoko đang nhồm nhoàm chiếc Chiffon vừa ra lò của mình. Khi nãy, trong lúc bỏ bánh vào lò cô đã quên mất lời dặn của cô giáo mà lơ đễnh tựa đầu bên cửa sổ ngắm khóm hoa trước nhà "Với Chiffon, em không thể ung dung bỏ đi ngay cả khi đã cho bánh vào lò." làm sao cô có thể quên khuấy mất chứ! Mỗi khi bánh nở cao lên trên mặt là phải điều chỉnh nhiệt độ, điều chỉnh khuôn, kẻo mặt trên bánh nở cao gần thanh nướng sẽ khiến bánh bị cháy trước khi kịp chín mà lò nướng của cô thuộc loại nhỏ, khuôn bánh Chiffon lại cỡ trung bình. Chiffon thuộc loại Foam Cake, loại bánh nở dựa vào bọt khí có trong lòng trắng trứng đánh bông. Khi dùng dao bóc nhẹ thành và đáy khuôn để lấy bánh, Ran đã thấy bánh có màu sắc hơi lạ. Thử lấy tay ấn nhẹ, mặt bánh phồng lên tức khắc khiến cô thở phào "Nở cao là được rồi." nhưng cô mới thực sự nhận ra lỗi sai tai hại của mình khi Sonoko nhăn mặt "Tớ tưởng Chiffon phải mềm và xốp hơn chứ?". Cô gãi đầu cười xòa. Lại thêm một chiếc bánh cháy vào danh sách tác phẩm để đời của cô rồi, và hình như Sonoko cũng trở thành chuyên gia bánh ngọt từ lúc nào. Một phần cũng 'nhờ' công cô mà!

"Nhưng tuần này cậu cũng đã khá hơn rồi đấy!" dùng tay cầm miếng bánh bỏ tọt vào miệng, Sonoko nghiêng đầu cười tươi. Gương mặt thểu não của Ran đã tươi tỉnh hơn một chút, cầm lấy miếng bánh trên dĩa, cô tự động viên mình

"Lần tới, món bánh chính tay cậu làm là phải cho tớ đấy!" tạm tha tội bánh cháy cho cô lần này, Sonoko vội đặt hàng trước. Ran giỏi lắm! Với tình yêu cuồng nhiệt với bánh ngọt thể nào sau này cô sẽ tự tay làm nên một tuyệt tác cho mình! Ran gật đầu

Ngày qua ngày, cuối cùng tiệc chia tay của hội những cô nàng bánh ngọt cũng đến. Chỉ là một bữa tiệc đơn sơ với những chiếc bánh mà các học viên trong hội cùng làm, khóa học kết thúc. Thần tượng dạy Ran làm bánh là một người Pháp gốc Nhật, những 'đứa con tinh thần' mà cô đăng trên các blog bánh ngọt đều rất được ưa chuộng và tất nhiên có cả Ran nữa. Nay cô phải trở về sau một thời gian về thăm quê hương. Ran buồn nhưng cũng rất tự hào về 'ngày tốt nghiệp' của mình. Những chiếc bánh được tự tay làm đơm theo những tấm lòng chân tình dành cho nhau suốt thời gian qua. Đến khuya, lớp học vẫn sáng trưng ánh đèn, tiếng cười rôm rả của những cô gái, mùi bột bánh thơm ngọt tỏa ra ấm cúng khiến ai đi ngang cũng trầm trồ lớp học làm bánh của Ran. Và hơn tất thảy, món bánh tuyệt tác mà cô tự tay làm đã được công nhận hẳn hoi rồi đấy nhé! Cô vui sướng ngắm chiếc bánh Red Velvet đỏ kiêu sa đang nằm chờ được đóng gói, lớp kem phô mai phủ trên miếng bánh xốp mịn thoảng hương sôcôla. Bên trên là vài trái dâu chín mọng được xếp theo khuôn hình trái tim. Chiếc bánh trông hệt như đóa hồng nhung rực rỡ, chẳng phải rất thích hợp để tặng cho người yêu sao? Chiếc bánh mang sắc đỏ lộng lẫy, quyền quý. Cô sợ rằng anh sẽ không thích ăn những loại bánh kiêu kì, rực rỡ này đâu. Mà bánh cô làm mà, anh cũng phải ăn thôi! Chắc mẩm hương béo ngậy của lớp kem tươi mát lạnh thoảng mùi chua dịu cùng miếng bánh xốp mịn sôcôla ấy, ai mà chẳng mê chứ! Những trái dâu chín mọng như cùng hòa vào khung cảnh mơ mộng của cô. Bao nhiêu ý nghĩ thoáng qua cứ khiến cô nhảy lên vui sướng, món bánh mà cô tự tay làm cho anh, sao mà không vui được chứ!

Dường như quên mất lời hứa lúc trước với Sonoko, sau khi tiệc tàn cô gói chiếc bánh vào một cái hộp nhỏ xinh có thắt nơ màu tím nhạt, miệng cười tươi rói chạy ngay đến nhà anh - người đặc biệt, chàng hoàng tử trong mơ của cô. Kudo Shinichi - anh 23 tuổi và là một giảng viên thực tập cực kì giỏi trong trường cô. Anh đã ra trường với thành tích đạt loại ưu, người yêu của cô rất tuyệt phải không! Anh chững chạc, chững chạc hơn cô rất nhiều, anh yêu cô bằng một tấm lòng thật giản dị, chấp nhận cả tính trẻ con hay ghen, và dễ hờn dỗi của cô nữa. Mỗi khi như vậy, anh thường nhéo mũi và trách yêu cô "Em dễ thương quá đấy!". Anh dịu dàng và ân cần như vậy đấy, hỏi sao cô có thể giận anh lâu được. Nhưng Ran vẫn còn trẻ con lắm!

Ran thường tự ti về ngoại hình của mình khi ở cạnh anh. Điềm tĩnh và chín chắn là phong cách của anh, gương mặt tựa như được tạc tuyệt đẹp ấy luôn hướng ánh mắt ấm áp về phía cô. Với phong cách đáng yêu cùng chiều cao 'khiêm tốn' của mình, Ran thường phồng má giận dỗi mỗi khi ai đó nhìn họ bằng ánh mắt "Hai anh em nhà họ..." cô buồn, buồn chết đi được, cô là người yêu của anh cơ mà. Và mỗi khi như vậy, anh lại kí nhẹ lên trán cô và nói "Thì em là nhóc lùn của anh, chứ có phải của ai khác đâu nào." lại nữa rồi, anh hay làm cô xao xuyến bằng những cử chỉ nhẹ nhàng như vậy đấy.

Cô luôn tỏ ra ghen tị khi thấy những cô bạn cùng lớp cứ túm tụm lại gửi nào thư, nào quà cho anh. Và tặng cả chiếc lọ nhỏ hình ngôi sao đựng đầy những chiếc bích quy thơm ngon nữa chứ. Cô cảm thấy mình như bị bỏ mặc khi anh tươi cười với những cô nàng đó.

"Mori-san? Cậu không sao chứ?" cậu bạn mọt sách ngồi cùng bàn thấy cô tự dưng giãy nãy một mình liền khều vai hỏi

"Chia tay!! Không người yêu người iếc gì nữa!!" khói bốc lên tận đầu, cô quay phắt lại hét to vào mặt cậu rồi vùng vằng bỏ đi

"Ể? Hể? Hở? Mình...làm sao cơ?" mặt cậu bạn nghệch ra tự hỏi mình đã làm gì sai

Dường như lúc đó cô chẳng ý thức được gì mà để cậu bạn lãnh trọn nỗi oan ức đó. Nhốt mình trong nhà, cô ụp mặt vào gối và òa lên khóc thay vì giận dỗi hay nguyền rủa ai đó. Bởi cô sợ cứ như thế mình sẽ mất anh thôi. Và anh đã phải dành nửa tuần trời để dỗ cô hết khóc và thôi tưởng tượng đến những điều làm tổn thương bản thân "Bánh người yêu anh làm là ngon nhất quả đất, anh sẽ không ăn bánh của ai khác đâu." và nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Tình yêu của cô và anh chỉ là những điều giản đơn như chiếc bánh ngọt với những quả dâu tây thôi nhưng cũng đủ để thấy anh đặc biệt trong mắt cô thế nào.

Và lại một lần, trong một buổi chiều nọ, khi Ran đang cặm cụi làm bài tập luận ở trường thì chuông cửa reo lên, một bưu phẩm được gửi đến cho cô. Bên trong là những chiếc cupcake caramen xinh xắn, đề tên người gửi là Shinichi, thứ mà anh và cô đã ăn cùng nhau trong buổi hẹn hò đầu tiên. Nhưng cô lại hiểu nhầm món quà nhỏ của anh và cho rằng anh đang cố chọc tức mình. Đúng vậy, nếu chẳng vì một cuộc thi làm cupcake ở CLB do nhận được ít phiếu bầu chọn hơn nên Ran đã bị cô nàng sành điệu kia, đối thủ của cô vượt mặt. Rõ ràng anh đang chọc tức cô mà! Nghĩ đến đó cô liền xị mặt và quyết định giận anh luôn

"Anh đang cố chọc tức em chứ gì!" anh hẹn gặp cô nhưng sau câu nói ấy Ran đã lên xe buýt bỏ về. Anh đuổi theo nhưng không kịp. Dễ phải đến cả tuần cô không cho anh gặp mặt, làm cậu chàng lơ ngơ không hiểu chuyện gì.

Ran còn trẻ con và đỏng đảnh lắm! Nhưng cô luôn quan tâm tới anh dù chỉ là những điều cỏn con. Bánh cô làm, anh ăn ngon và hay đem đi chia cho các đồng nghiệp của mình cùng ăn. Ai cũng gửi lời cảm ơn cô, niềm vui nhỏ bé nhen nhóm trong lòng cô gái nhỏ.

Thì đã nói! Anh đặc biệt lắm mà, giống như cách anh xem cô là một người đặc biệt vậy. Đã có lần cô hỏi "Tại sao anh lại yêu em?" anh chỉ cười và đáp "Bởi vì em là Ran, cô bé bánh ngọt của anh." anh yêu một cô bé đỏng đảnh, vụng về và mít ướt như cô. Suốt mấy ngày sau đó, tâm hồn cô cứ như treo lơ lửng ở đâu ấy, chốc chốc lại cười tủm tỉm, Sonoko nhìn cô bạn mình bằng ánh mắt khó hiểu. Nhưng mà cô thật sự rất muốn biết anh yêu cô ở điểm nào, nó thật kì lạ như cách anh rượt theo cô chỉ để nói lời làm quen. 'Định mệnh' vốn là từ ngữ trong những cuốn ngôn tình mà cô từng đọc, định mệnh? Nó là gì nhỉ? Nhưng định mệnh...cũng là một cổ tích mà, đúng không? Ít người tin vào những tơ tưởng lãng mạn này, điển hình là nhỏ bạn thân Sonoko của cô. Mặc dù trẻ con và nhí nhảnh cũng thuộc hàng siêu cấp đấy nhưng ý nghĩ sâu xa của nhỏ ấy lại thực tế vô cùng. Bánh ngọt là niềm đam mê thực sự cho những ai yêu thích bánh ngọt, nếu như chỉ là để thưởng thức vẻ đẹp và cái ngọt lịm của miếng bánh sau những buổi cuối ngày thì rõ ràng cái tư tưởng 'bánh ngọt' không thể chạm đến nỗi lòng ẩn sâu của mỗi người.

Cô thường nghĩ rằng sau này mình sẽ quen một cậu chàng chung chí hướng bánh ngọt với mình. Ngọt và ngọt đối với cô bao nhiêu cũng không đủ! Và giờ cô nghĩ lại, bánh ngọt cũng cần sự ấm áp và ân cần chứ nhỉ? Người yêu của cô chỉ đơn giản là thích hoặc một niềm đam mê nhẹ nhàng với bánh ngọt, anh không am hiểu về nó nên luôn lắng nghe cô kể chuyện, anh không biết cảm nhận nhiều về bánh ngọt nên chỉ đơn giản là một cái xoa đầu khi ăn bánh cô làm

"Em làm tốt lắm!"

Người yêu của cô có lẽ không hoàn hảo và cả định nghĩa bánh ngọt trong anh cũng vậy, nhưng nó đặc biệt theo một cách nào đó. Mà có lẽ để hiểu khái niệm phức tạp đó của anh thì thà cô nằm dài ở nhà uống một cốc trà gừng nhấm nháp với chiếc cupcake mật ong trong những ngày rét buốt thế này thì tuyệt hơn!

"Sonoko, hàng mới về nè!" cô tí tởn tung cửa chạy vào nhà. Hôm nay phải đi thực tập nên chiều tối cô mới lết về được nhà, dù khóa học làm bánh kết thúc nên cô không thường xuyên đến tiệm Macaron của bác Agasa được nhưng hôm nay cô đã quyết định đúng khi theo hướng chủ nghĩa bánh ngọt và cái bụng đang biểu tình của mình mà mò vô đó. Và thế là cô được bác Agasa khuyến mãi cả một khuôn bánh Macaron về ăn tráng miệng, có tuyệt không cơ chứ! Cô nhanh chóng chạy vào ôm chầm lấy cô bạn đang cắm cúi làm bài trên bàn, miệng đang ngậm cây kẹo dâu. Ấm quá đi thôi! Mặc dù không như lúc cô ở bên cạnh anh

"Bộ cậu tính ăn chực món Macaron của bác Agasa vậy à? Mang cái danh làm bánh sao không thử làm một lần đi." Sonoko vừa nói vừa đưa miếng bánh màu nâu nhạt dễ thương lên miệng và cắn một cái, vị ngọt tan ra trong miệng, giữa tiết trời thế này cảm giác như uống một li cà phê sữa thật ấm vậy!

"Khi không Macaron lại mệnh danh là loại bánh khó làm nhất trên thế giới chứ! Chịu thôi, tớ không làm được đâu." với tay bỏ tọt miếng bánh màu xanh trời vào miệng, cô gật gù với món bánh tuyệt nhất nước Pháp này

"Đồ ngốc! Làm bánh thì phải biết tin tưởng chứ, như cách tớ tin tưởng ăn bánh cậu làm mà không sợ bị ngộ độc ấy." Sonoko động viên cô bạn mình mà không quên xoáy thêm một cái khiến cô giận dỗi quay phắt đi. Mà cũng đúng, cô làm bánh là vì niềm đam mê của mình mà, phải biết tin tưởng chứ! Nhưng khổ nỗi một điều là cứ nhìn qua các chuỗi công thức công đoạn phức tạp làm Macaron đó khiến đầu cô cứ quay mòng mòng. Ran đã từng đặt mục tiêu làm Macaron cho riêng cô rồi đấy chứ, cần phải có kiên nhẫn, bánh sau khi làm phải có chân, không quá giòn, ruột bánh xốp nhưng không dính, một khởi đầu như vậy đã là tuyệt lắm rồi! Nhưng một lần nữa cô lại chán nản khi lên mạng tìm những tình huống tệ hại nhất khi làm Macaron. Khi thì bánh nứt, không nở lại còn chảy loãng, khi thì lại giòn như bánh quy,...thế là công cuộc làm Macaron của cô chưa bắt đầu đã bị thất bại vì 'chấn thương' tâm lí. Cô muốn mọi chiếc bánh cô làm phải thật hoàn hảo cơ! Có lẽ cô hơi ích kỉ và tự cao vì mong muốn của mình, nhưng cô làm cũng là để tặng anh mà. Nhắc mới nhớ, anh Shinichi...

"Nè, đã hơn một tuần rồi, cậu định giận dỗi anh ấy mãi à?" chừa lại vài chiếc Macaron, Sonoko quay lại chiếc bàn với đống bài tập của mình. Cô đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì chợt tỉnh. Từ lần cô lên xe buýt và bỏ về đã hơn một tuần rồi, chiến tranh lạnh với anh cũng hơn một tuần rồi. Dù biết là lỗi của mình nhưng cô không muốn giải thích hay xin lỗi anh, nhất quyết cô không đầu hàng trước đâu. Lòng tự trọng của cô cao lắm! Nhưng mà cô nhớ anh lắm, và cũng thắc mắc vì sao anh không còn kiên nhẫn gọi điện dỗ dành hay đến nhà tìm cô hơn cả tuần nay mà mãi đến sáng hôm nay mới chịu gọi cho cô một cuộc và tất nhiên là cô không bắt máy rồi. Đôi khi cái cảm giác bất an đó trỗi dậy làm cô nhớ tới lời nói của Sonoko bữa trước

"Cậu nhõng nhẽo quá! Kẻo không dỗ được cậu anh ấy chán quá mà bỏ đi luôn đấy!" nghĩ đến đó cô lại càng chán nản, nhìn chiếc Macaron trên tay mà mặt buồn thiu

Kíng coong...!!

Tiếng chuông cửa chợt reo, Sonoko nhanh nhảu chạy ra. Lát sau cô bạn lại hớn hở chạy vào cắp theo đống sách vở tuồn ra ngoài bằng cửa sau không quên quay lại cười

"Không làm kì đà cản mũi hai người nữa, tớ đi trước nhe!" Ran chớp mắt khó hiểu rồi đứng lên bước ra ngoài nhìn qua chiếc lỗ nhỏ trên cửa, là anh! Lúc đó cô mới tặc lưỡi "Giờ anh mới chịu tìm em đấy!" rồi mở cửa. Ngoài trời rét run làm chân anh cứ như bị tê liệt ấy vậy mà khi nhìn thấy cô, anh nở nụ cười ấm áp lấn đi cái lạnh đó. Cô nhớ anh lắm, chỉ muốn ôm chầm lấy thôi, hơi ấm mà cả tuần nay cô luôn mong nhớ.

"Anh đến đây làm gì?" cô đang giận anh mà, làm sao quên được chứ?

"Đến xem người yêu có ốm như anh không. Anh nhớ em đến phát ốm rồi, ngốc ạ!" anh quệt mũi cười khì khì

Mũi anh thoáng đỏ vì đứng quá lâu giữa trời lạnh, cô nhìn anh mà không thể nhịn cười. Thôi thì giận anh thế đủ rồi, giận nữa thì cô biết làm bánh cho ai đây? Hôm đó, ngắm cảnh đêm cuối thu se lạnh cô cùng anh nhấm nháp những chiếc Macaron còn sót lại, vị ngọt đọng lại trên đầu lưỡi. Bánh ngọt đúng là luôn khiến cho tâm trạng người ta tốt hơn! Và hôm ấy, bánh ngọt đọng lại dư vị hạnh phúc trong cô

Lại là một buổi chiều như mọi ngày, nhưng hôm nay tâm trạng cô lại tệ hơn mọi ngày đó. Có lẽ kể cả bánh ngọt cũng chẳng thể cứu vãn được. Những buổi cuối thu mát lạnh nay chuyển dần sang những ngày đầu đông, buốt giá như trái tim cô vậy. Trên mái nhà, cô thu mình lại ngẩng đầu lên ngắm vài hạt tuyết mỏng đang thả mình giữa nền trời đen kịt, và một lần nữa tâm trạng cô cũng chẳng tốt hơn nó chút nào. Hôm nay tâm trạng cô thật sự rất tệ! Ánh mắt tím trông theo những đụn mây còn leo lắt ánh sáng phía xa, chốc lại nhìn đi đâu đó, vô hồn, không định hướng, đôi môi hồng phớt buông tiếng thở dài tựa như hòa cùng vòm trời lạnh buốt trên cao.

Cô nàng bánh ngọt hôm nay đã đi đâu mất rồi? Bên cạnh, Sonoko đang ngán ngẩm nhìn tâm trạng nhí nhố của cô bạn mình bị gió cuốn bay đâu mất. Vờ như không quan tâm, Sonoko cầm chiếc bánh Muffin trên tay bỏ tọt hết vào miệng, khẽ run người vì cái gió buốt thoảng qua đầu lưỡi, cả hai lại đang ngồi trên mái nhà nữa chứ, như cái cột thu rét giữa trời ấy! Vị ngọt của bánh cũng chẳng lấn át được, hay có lẽ nhỏ nhớ cái vị bánh cháy mà cô từng làm. Tiếng côm cốp của hạt hạnh nhân vang lên đều đều, thoảng hương sôcôla nhẹ quyện cùng gió trời. Sonoko liếc nhìn tưởng chừng cô sẽ reo lên "Tiếng hạt hạnh nhân giòn tan nghe thật vui tai!" nhưng cô chẳng để ý đến thậm chí lắc đầu ngán ngẩm vì bị làm phiền. Vị ngọt trong cổ họng nhỏ sao bỗng dưng trở nên đắng ngắt thế này? Nuốt khan miếng bánh xuống họng, nhỏ chống tay ra sau cùng Ran ngắm tiết trời đẹp nhất trong ngày, ít nhất là cuối buổi trước khi đám mây vần vũ kia xuất hiện vài vết xẹt ngang bầu trời kéo theo cơn mưa đầu đông 'càn quét' chỗ này.

"Một câu chuyện cổ tích theo chủ nghĩa định mệnh...thực tế hơn một chút, có lẽ, nó chẳng tồn tại những thứ như 'hạnh phúc lâu bền' hoặc 'tình yêu bền vững' đâu...nhỉ?" lời nói tựa như gió thoảng đâu đó tiếng ngập ngừng như uống một cốc mousse cafe quyện cùng vị sôcôla đắng ngắt, đắng và đắng, không thể nuốt trôi cổ họng nữa. Cô hít một hơi thật mạnh, muốn để làn gió lạnh lùa hết vào phổi, vào tim, vào tâm can cô. Cô thích như vậy bởi nghe như cơn mưa lạnh buốt trôi vào nỗi đau nơi sâu thẳm trái tim, không hẳn là có thể gột rửa được, chỉ là nhấn chìm, thật sâu. Một nỗi đau dù có tồn tại nhưng một khi không thấy nó thì ta sẽ chẳng cảm nhận được gì nữa, chẳng phải rất tốt sao!

"Tốt! Lần đầu tiên cậu công nhận tớ đúng!" Sonoko gật đầu có nhịp điệu, giơ ngón trỏ với cô như muốn chọc cười cho trái tim đang bị tổn thương kia

"Shinichi...anh ấy yêu người khác rồi. Anh bảo anh cần chị ấy." cô cất lời, muốn hét lên thật to, nhấn chìm mọi thứ, nhấn chìm tất cả. Dù đau đớn đến thấu tâm can nhưng cô không muốn gột bỏ tất cả, bởi nơi ấy...còn chứa đựng những kỉ niệm giữa anh và cô. Cô bé của anh dễ mít ướt hay nhõng nhẽo và hờn dỗi nữa, nhưng tấm lòng chung thủy, chân tình mà cô dành cho anh tồn tại, tồn tại...đến nát lòng.

"Đáng lẽ tớ nên nhận ra những biểu hiện khác lạ của anh ấy từ một tháng trước. Anh ấy không còn kiên nhẫn khi ở bên tớ và hay biến mất khi tớ cần anh. Và rồi ngày này cũng đến, tớ vẫn ương bướng và cố chấp níu kéo."

"Anh ấy...đã gián tiếp yêu cầu tớ rời xa anh, vậy mà tớ vẫn cứng đầu không chịu chấp nhận sự thật ấy." cô khẽ lắc đầu theo từng lời nói, tưởng chừng như cô nàng bánh ngọt lại bật khóc nhưng cô chỉ im lặng. Cô không bao biện cho hành động này của mình, chỉ là...cô không muốn khóc thôi. Bánh ngọt khiến cho tình yêu của cô đậm màu và bánh ngọt cũng kết thúc cho mối tình của cô thật kì lạ!

"Chậc, anh ta quyết định đúng đấy! Chắc hẳn phải cảm thấy tội lỗi lắm khi để một cô gái như cậu yêu một tên bắt cá hai tay như vậy!" Sonoko đứng dậy, chống nạnh tặc lưỡi nói to giữa khoảng trời và thiên nhiên đã đáp lại bằng một vết rạch đinh tai giữa những đám mây u ám. Trời sắp mưa rồi!

"Đáng lẽ tớ không nên như vậy. Đáng lẽ tớ nên xin lỗi anh ấy. Đáng lẽ tớ không nên nhõng nhẽo hay trách móc anh. Đáng lẽ tớ nên tặng anh thật nhiều, thật nhiều bánh ngọt hơn. Đáng lẽ từ đầu...mọi chuyện không nên thế này." cô không khóc hoặc là khóc theo cách của cô, từ cuống họng tiếng nấc nghe như xé lòng. Bánh ngọt, liệu có phải là sai lầm khi cô biết đến nó? Tình yêu của cô, liệu có sai lầm khi bắt đầu từ nó?

Anh quen cô theo một cách giản dị nhất. Chỉ là một việc tình cờ đi lạc vào tiệm "Macaron" của bác Agasa và trong khi đang nhâm nhi cốc mousse sữa anh tình cờ thấy một cô bé xinh xắn đang hà hơi vào cửa kính phía trước tiệm rồi dùng ống tay áo chùi đi và hé mắt nhìn vào trong bật cười khúc khích. Lúc sau cô bước vào tiệm và cất tiếng chào như một đứa bé lên ba khiến ai cũng dồn sự chú ý vào cô. Sau một lúc quay cuồng cùng những chiếc bánh ngọt cô mới mở lời và gom về ba chiếc cupcake dâu tây, bước ra cô khẽ dậm chân vài cái trước thềm và vô thức nhoẻn miệng cười và bỏ đi. Những điều này anh có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trên đất Tokyo này và có lẽ một chút nhí nhảnh và dễ thương của cô đặc biệt đến nỗi gây ấn tượng khó phai trong anh. Quên mất việc mình đang thưởng thức buổi sáng cùng cốc café nóng và đang chờ món bánh Crepe sắp ra bàn nữa, anh rượt đuổi theo cô. Và suýt nữa anh đã bỏ lỡ cơ hội khiến cô trở thành người yêu của mình khi phát hiện cô đã lên xe buýt, anh chạy theo đến cả gần nửa đoạn đường, người dân ai nấy tưởng anh đang đóng phim khi thấy bóng của cô bé xinh xắn đang ăn cupcake trên chiếc xe buýt, vài người nhìn anh khó hiểu và may thay cô đã phát hiện ra anh và nhanh chóng ra hiệu cho bác tài dừng xe lại. Không khó để anh leo lên xe cất lời làm quen cô và không khó để cô động lòng trước một anh chàng rượt theo cô chỉ để nói lời làm quen.

"Chào em, anh là Kudo Shinichi."

"Em là Ran Mori, rất vui được gặp anh."

Và chính anh đã khiến cô tin vào hai chữ 'định mệnh' khi gặp lại nhau tại trường đại học Y, tình đầu của cô chớm nở như vậy đấy!

Nhưng mọi thứ bây giờ, chẳng phải đều đã là quá khứ rồi sao? Lướt qua nhau, giờ đây kí ức như một vết thương lòng mà mỗi khi chạm vào nó lại nhói lên

Đêm nay cô thức trắng, trùm chiếc khăn qua đầu cô bước qua từng bậc thang, tiếng dép cứ vang lẹp xẹp. Ngồi phịch xuống ghế, cô tìm trên mạng công thức làm bánh quy hai trái tim. Một trái tim to, một trái tim nhỏ. Một hương sôcôla trắng, một vị sôcôla đen. Chiếc bánh quy được tạo bởi miếng bánh giòn xốp, béo ngậy mùi sôcôla gắn với nhau bằng một chút kem sữa. Cầm chiếc bánh trên tay cô không nỡ ăn. Trái tim con người vốn có nhiều ngăn, nhưng tình yêu trọn vẹn vốn dĩ chỉ có một. San sẻ không phải điều tình yêu có thể làm được. Người thứ ba bước vào có nghĩa người kia phải tìm cách thoát ra nếu không sẽ tự buồn thương mà chết. Một cô nàng bánh ngọt khi đã cảm nhận quá nhiều vị ngọt thì cái mặn chợt đến sẽ càng đắng. Cô tự trách bản thân khi đã quá níu kéo mối quan hệ này, chỉ càng thêm đau. Không đến mức để cô không tin vào tình yêu trên đời nhưng cũng đủ để cô tin rằng cổ tích là không có thực và định mệnh cũng chỉ là con đường tương lai theo cách chúng ta uốn nắn nó. Tồn tại được hay không luôn song hành cùng vui và buồn, hạnh phúc và đau đớn

Anh bảo cô khờ
"Ừ, khờ mới yêu anh!"

Chiếc bánh quy mang hai hương vị ngọt và đắng tượng trưng cho hai thái cực thường song song xuất hiện trong tình yêu. Cắn miếng bánh trên tay, cô nhìn ra bầu trời đêm đang đầy mưa nặng hạt. Giờ đây, cô chỉ cảm thấy nó đắng ngắt! Vô thức, giọt nước nóng hổi chợt lăn dài, mặn chát...
( nguồn: kênh sinh viên )

Continue Reading

You'll Also Like

26.4K 1.4K 8
မိထွေးရဲ့သားကို ချစ်မိသွားပြီ BL Fiction shorts stories လေးပါ။
117K 17.6K 92
Short Story and Os book Cover credit: @sidnaaz_alaxy
25.5K 335 56
A WOSO Oneshot book Oneshots of favourite Women's footballers Mainly the Lionesses, Arsenal Women's team,Chelsea Women's team, Man City Women's team...
12.2K 985 21
YUH EX MAN BRUK YUH HEART ND YUH NUH SEE HIM FI YEARS! JUS LEAN PON ME SHOULDER, MI EASE YUH TEARS🥹. NEW TO THIS WRITING THING SO BARE WITH ME🙏🏽�...