TUYỂN TẬP TRUYỆN SHINRAN

By NguytMaiDng

12.5K 284 13

Được tập hợp từ các nguồn khác nhau Mục tiêu: giới thiệu truyện hay cho mọi người xem More

GHEN
BÀ KUDO
KẾT QUẢ CỦA SỰ CHỜ ĐỢI
NÀNG LUÔN LÀ ĐOÁ HOA ĐẸP NHẤT TRONG LÒNG TA
MERRY CHRISTMAS, RAN!
LÁ ĐỎ TRÊN NỀN TUYẾT TRẮNG
BẮT CÓC
CHÚT TRẺ CON TRONG ANH
LƯU LY PHU NHÂN
QUẤY RỐI
QUẤY RỐI
QUẤY RỐI
LỜI TỎ TÌNH ĐÁNG YÊU
DREAM
NHỮNG ĐỨA NHÓC NHÀ KUDO
NHỮNG ĐỨA NHÓC NHÀ KUDO
MỘNG LẠC HOA
MỘNG LẠC HOA
TƯƠNG TƯ CỤC
TƯƠNG TƯ CỤC
TƯƠNG TƯ CỤC
TƯƠNG TƯ CỤC
BÁNH QUY HAI TRÁI TIM
PHÁO HOA
MẶT NẠ THÙ DU
HOA TRONG MỘNG
NỢ NHAU MỘT HẠNH PHÚC
NHỊP CẦU HỶ TƯỚC
PANSÉE - THINKING OF YOU
CỔ TÍCH NÀNG TÊN CÁ
ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
ĐIỆU KỲ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
CẬU VỀ RỒI
NGƯỜI TÔI THÍCH LÀ CÔ BẠN THÂN
NGƯỜI TÔI THÍCH LÀ CÔ BẠN THÂN
NGÀY TRỞ VỀ
NGÀY TRỞ VỀ
ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
BUÔN TAY HAY NẮM LẤY
ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
BUÔN TAY HAY NẮM LẤY
ĐIỀU KÌ DIỆU CỦA TÌNH YÊU
NHẬT KÝ ĐI XA
NHẬT KÝ ĐI XA
NHẬT KÝ ĐI XA
COME BACK HOME, PLEASE!

TRÓT YÊU

294 7 1
By NguytMaiDng

Đời người ngắn ngủi, hãy yêu khi còn có thể. Hãy sống như thể mỗi giây, mỗi phút đều là thời khắc cuối cùng. Hạnh phúc chỉ lâu bền khi ta biết nắm bắt và trân trọng nó...​

Tokyo ngày đầu đông...
.
.
.
Shinichi nhíu mày nhìn chồng tài liệu đặt trên bàn, trong lòng thầm cảm thán... Ở một nơi có trị an tốt như Tokyo mà các vụ án vẫn cứ liên tiếp xảy ra, không lớn thì nhỏ, nối đuôi nhau như một vòng luẩn quẩn... Nhiều lúc anh thật không hiểu, tại sao mọi người lại phải thù hằn, chém giết lẫn nhau như vậy? Thở dài một hơi, Shinichi liếc nhìn đồng hồ, 12 giờ trưa. Anh thầm nhẩm tính khối lượng công việc cần hoàn thành rồi quyết định ra ngoài ăn trưa... Gần đây có quá nhiều việc khiến anh phiền lòng, đặc biệt là sự thay đổi của cô gái ấy - Ran Mouri.

Lần đầu tiên anh gặp Ran là khi cô bị cấp dưới của anh bắt về đồn viết tường trình sau khi đánh nhau với một người đàn ông để cứu một bé gái. Và người hỏi cung cô, là anh...

- Cô tên gì?
Shinichi nhàn nhạt hỏi. Anh không nhìn cô, đặt toàn bộ chú ý lên tờ biên bản.

- Anh cảnh sát đẹp trai... Chúng ta kết hôn đi. Chỉ cần anh đồng ý, tôi hứa sẽ trở thành một người vợ hiền, một người mẹ tốt!
Ran Mouri liến thoắng một hồi, không để ý đến nội dung câu hỏi, chỉ nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng. Cô nhìn chằm chằm người đối diện... Ở Shinichi có nét gì đó vô cùng thu hút, khuôn mặt góc cạnh chính trực, nam tính, cặp mắt sáng ngời, nhu hòa. Không hiểu sao, ngay lần đầu gặp mặt, cô đã có khát khao cháy bỏng muốn anh kết hôn với cô. Anh chắc chắn sẽ là một người chồng tốt...

Nghe Ran nói vậy, Shinichi vừa thẹn vừa giận, đen mặt nhìn cô gái không biết trời cao đất rộng trước mắt... Cô dám đùa giỡn với anh sao? Vừa gặp liền muốn kết hôn, cô nghĩ anh là hạng người nào chứ?

Không chỉ có Shinichi, người ngoài cuộc cũng bị cô dọa sợ, nén cười đến nội thương. Lần đầu tiên họ thấy đội trưởng đại nhân lạnh lùng, băng giá bị người khác làm cho hạn hán lời như vậy... Thật sự là kịch hay trăm năm có một.

- Chết tiệt... Cô là lưu manh à? - Ai đó thẹn quá hóa giận, nóng nảy gằn từng tiếng, âm thanh vang vọng khắp sở cảnh sát...
.
.
Anh tưởng đó chỉ là sự bốc đồng phút chốc của cô, nhưng không ngờ Ran lại kiên trì đến vậy...

Sáng anh đi làm sớm, có người đến sớm hơn cả anh, chuẩn bị bữa sáng...
Anh làm việc quên cả thời giờ, có người lặng lẽ ngồi một góc đợi đến khi anh tan ca...
Anh bị thương khi làm nhiệm vụ, có người vì anh mà khóc đến thương tâm...
Anh phiền muộn vì vụ án, có người bên cạnh uốn éo làm trò con bò...
Anh ở bên ngoài làm nhiệm vụ, cả người bị gió tuyết làm cho tê cứng, có người nắm chặt tay anh, xua đi giá lạnh...

Dần dần, từng chút một, Shinichi bị Ran cảm hóa... Cô gái nhỏ bé như vậy nhưng lại kiên cường đến thế, cô cứ như mặt trời nhỏ, không ngừng tỏa sáng và sưởi ấm thế giới ảm đạm của anh.

Đôi khi, Ran Mouri thật giống một cái đuôi phiền phức nhưng anh lại chưa từng muốn chối bỏ sự tồn tại của cái đuôi ấy... Cho dù nhiều lúc cô khiến anh đau đầu muốn chết. Cho dù hết lần này đến lần khác cô cản trở công việc của anh, còn bị bắt làm con tin. Có ai ngốc như cô không?

Đến khi, anh quyết định mở lòng, tiếp nhận tình cảm của cô thì cô lại bỏ chạy, nói tất cả chỉ là một trò đùa... Cô chỉ muốn chinh phục anh, đùa giỡn với anh.

Nghe những lời ấy, thế giới trong anh bỗng chốc sụp đổ. Shinichi muốn níu kéo nhưng cao ngạo của anh không cho phép anh làm những việc xuẩn ngốc, lụy tình như vậy...

Shinichi lắc mạnh đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, tiện tay khoác thêm áo rét rồi đi đến cửa hàng cà phê đối diện. Lúc này anh thật sự cần thứ gì đó khiến cho đầu óc thanh tỉnh...
.
.
.
Quán cà phê không lớn lắm, chỉ có vài người, Shinichi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.

- Xin chào, anh muốn uống gì ạ? - Cô nhân viên phục vụ hỏi.

- Một tách Capuchino. Cảm ơn. - Shinichi nhìn qua menu sau đó đặt xuống bàn, ánh mắt lập tức bị tấm lót cốc kỳ quặc thu hút. Toàn bộ hai mặt nhuốm màu xanh đen, trên đó chi chít những dòng chữ mơ hồ.

Anh nhìn những dòng chữ đó, cả người cứng ngắc.

Cô nhân viên phục vụ nhìn thấy thái độ của Shinichi, vội vàng giải thích:
- Đây là do một cô gái vô cùng đáng yêu viết. Ngày nào cô ấy cũng đến đây, nhìn về phía sở cảnh sát, viết đầy chữ lên trên tấm lót đó.

- Sau đó thì sao? - Bàn tay cầm tấm lót cốc bắt đầu run rẩy. Trái tim anh dấy lên sự kích động mãnh liệt khác thường.

- Tôi không biết rốt cuộc cô ấy viết cái gì nhưng tôi đoán cô ấy thầm yêu một người nên giúp cô ấy giữ lại tấm lót, hy vọng có ngày người đó sẽ đến đây, nhìn thấy những dòng chữ cô ấy viết.
.
.
Cốc cà phê đã nguội lạnh nhưng Shinichi vẫn ngồi nhìn tấm lót cốc trong tay, nhìn mãi cho tới khi mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Người khác có thể không nhìn ra trên đó viết gì nhưng anh nhìn được. Đó là bốn chữ viết đi viết lại rất nhiều lần: Shinichi, em, anh, yêu.

Shinichi, em yêu anh...

Rõ ràng, cô yêu anh như vậy, tại sao lại bỏ đi, tại sao phải nói dối? Hàng vạn câu hỏi vẩn vơ khiến trái tim Shinichi muốn nổ tung. Anh nhớ lại ánh mắt nuối tiếc đầy bi ai, dằn vặt của Ran lúc chia tay. Trong lòng dấy lên những dự cảm không lành...

Shinichi rút tiền trong ví, vội vàng đặt xuống bàn trả tiền cà phê rồi lao ra khỏi quán. Anh phóng xe một mạch tới nhà trọ của cô. Ran từ nhỏ đã mất mẹ, ba lại lao đầu vào công việc nên không để tâm đến cô. Ran vì chán ghét cuộc sống ngột ngạt, lạnh lẽo trong gia đình đó nên mới dọn ra ngoài. Đây cũng chính là lý do cô vừa gặp liền muốn kết hôn với anh. Vì anh cho cô cảm giác được hơi ấm của gia đình...

Shinichi đứng trước phòng trọ, gõ cửa một hồi lâu nhưng không thấy động tĩnh gì, gọi cho Ran thì điện thoại không thể liên lạc được. Anh bèn đi tìm bà chủ, hỏi về tung tích của cô... Vừa gặp Shinichi, bà đã biết anh là người Ran hay kể, cũng không biết bao giờ cô mới quay trở lại nên bà quyết định mở cửa phòng Ran, để anh đợi cô trong đó...
.
.
Shinichi vào phòng, ấn tượng đầu tiên là không gian tuy nhỏ bé nhưng ấm cúng, tất cả đều được trang trí bằng một màu hồng phấn. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cô bé này thật là...

Anh tùy tiện chọn một góc bên ghế sofa rồi ngồi xuống. Trong lúc chờ đợi, Shinichi quyết định đọc sách giết thời gian, anh vơ bừa một quyển sách trên bàn, nhàn nhã đọc... Shinichi lật giở từng trang cho tới khi thấy một vài tờ giấy kẹp ở giữa...

Spoiler

Shinichi nhìn tờ bệnh án trên tay, ánh mắt mờ mịt như bị cả đại dương che phủ, gần như không thấy ánh sáng. Thân hình cao lớn không ngừng run rẩy, trái tim đau như thể bị ai đó bóp nghẹt... Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những suy nghĩ rời rạc... Như vậy là sao chứ? Một người vẫn khỏe mạnh, vui vẻ tại sao đột nhiên lại...?

Shinichi nhìn ngày tháng trên bệnh án... là ngay trước ngày cô nói chia tay với anh. Phải chăng sợ anh đau lòng nên cô mới làm như vậy?

Ran Mouri, em thật ngốc...

Shinichi điên cuồng lao ra khỏi căn phòng, phóng xe tới tất cả những nơi cô có thể đến... Cứ nghĩ đến việc cô phải một mình chịu đựng sự dày vò của bệnh tật. Anh lại đau đến không thở nổi...

Cô gái của anh, anh phải làm sao mới khiến em được hạnh phúc đây?

Shinichi dò hỏi khắp nơi, dựa vào chức vụ của mình mà điều tra tung tích của cô nhưng tất cả đều là con số 0... Có lẽ cô vẫn ở đâu đó trong thành phố Tokyo hoa lệ này. Shinichi vò đầu, tại sao lại có thể biến mất như chưa từng tồn tại như vậy chứ?

"Reng..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Shinichi uể oải bắt máy.
- Con nghe đây ạ...

- Bé Shin, mấy ngày nay con không về nhà... Nghe nói là vì tìm một cô gái? Chà chà, có người yêu mà lại giấu mẹ thật không tốt nha... Nói xem nào, có phải con dọa người ta chạy mất rồi không? - Yukiko thấy con trai mình để ý tới một cô gái thì mừng hết sảy, trước giờ bà còn tưởng Shinichi không có hứng thú với người khác giới chứ...

- Mẹ... Chuyện này có thể để sau rồi nói hay không? - Shinichi thở dài ảo não...

- Không được đánh trống lảng... Bao giờ con mới cho ta gặp mặt con dâu đây?

- Bây giờ con đang rất vội... Mẹ muốn sớm gặp con dâu thì tha cho con đi. Con sẽ dẫn cô ấy về gặp mẹ...

Không đợi đầu dây bên kia kịp phản ứng, Shinichi đã vội vàng tắt máy... Vừa rồi anh nhận được tin nhắn của đồng nghiệp, họ nói Ran đang ở bãi biển X, anh gấp đến mức tim muốn bay ra ngoài. Không còn tâm trí kéo dài cuộc điện thoại kia nữa...

Shinichi đi dọc bờ biển, trời lạnh nên rất ít người tới nơi này... Ánh mắt xanh thẳm quét qua một vùng rộng lớn rồi rơi trên bóng lưng gầy gò của một cô gái. Mới mấy ngày không gặp mà cô gầy đi nhiều quá...

- Ran... - Shinichi khó khăn cất lời, giọng nói trầm khàn pha lẫn yêu chiều, nhớ nhung cùng nỗi đau không thể gọi tên. Một tiếng gọi thôi mà chất chứa bao cảm xúc...

Ran nghe tiếng gọi thân thuộc, cả người cứng ngắc... Cô còn chưa kịp phản ứng gì đã bị người kia ghì chặt, cái ôm ấm áp giữa tiết trời lạnh giá như ngọn lửa xua đi bóng tối trong cuộc đời cô. Vòng tay quen thuộc cùng mùi hương nam tính kia như chế ngự hoàn toàn tâm trí của Ran. Là Shinichi... Có phải cô đang mơ không?

Thấy người trong lòng không chút phản ứng, Shichi nới lỏng vòng tay, xoay cô đối diện với mình, đôi bàn tay ôm lấy khuôn mặt gầy gò, nhợt nhạt...
- Về nhà với anh có được không? - Giọng nói trầm ấm đầy nhu tình tan vào gió, quanh quẩn trong tâm trí cô gái nhỏ...

- Xin lỗi, em không thể... - Ran Mouri cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào, đôi mắt tím biếc phủ đầy sương mù. Âm u như chính cuộc sống của cô vậy.

- Lúc đầu, là em quyến rũ tôi. Bây giờ thành công rồi lại muốn bỏ chạy? - Shinichi véo véo hai bên má đã hóp lại của cô, giọng nói bảy phần yêu chiều, ba phần giận dỗi... Cao ngạo gì đó anh thật không cần, chỉ cần cô ở lại bên anh là đủ... Ít nhất những ngày tháng ngắn ngủi kia, anh muốn biến cô thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian...

- Không có... Chỉ là em không xứng với anh. -Ran cúi đầu thật thấp, nước mắt không tự chủ mà chảy dài hai má. Câu nói này, ngay cả trong mơ cô cũng ao ước được nghe. Vậy mà giờ đây, nó chẳng khác gì một loại gánh nắng, đè nén trái tim đầy vết xước của cô... Shinichi là một chàng trai tốt, anh xứng đáng được hạnh phúc.

- Anh đã hứa với mẹ, hôm nay sẽ dẫn bạn gái về nhà. Em không về thì anh biết lấy gì đền cho bà đây? - Shinichi pha trò... Anh không muốn ép Ran nói ra sự thật đau lòng kia càng không muốn cô nghĩ mình thương hại cô...

- Nhưng thời gian của em không còn nữa...- Ran kích động, không ngừng giãy giụa khỏi sự kìm hãm của anh. Cô không thể ích kỷ giữ lấy anh, để anh phải trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt... Cô càng không muốn nhận sự thương hại của anh...

- Anh biết... Nhưng cho dù chỉ còn một ngày, anh vẫn muốn bên em. Chỉ cần ta bên nhau, mỗi giây mỗi phút đều là hạnh phúc.

- ...

- Chưa kể, trên thế giới này luôn có kỳ tích, đừng bỏ cuộc dễ dàng như vậy... Hứa với anh...

Ran không trả lời, sà vào lòng anh khóc như một đứa trẻ, vòng tay ấm áp của anh cuối cùng cũng là của riêng cô... Bao nhiêu ấm ức, buồn tủi cũng theo những giọt nước mắt kia trôi đi. Sau ngày hôm nay, cô sẽ chỉ giữ lại trên môi nụ cười tươi đẹp nhất, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc nhất bên cạnh người đàn ông tuyệt vời nhất... Mỗi giây, mỗi phút biến cuộc sống của mình trở nên thật ý nghĩa.

Shinichi nhẹ nhàng vỗ về cô gái trong lòng, khẽ lau đi những giọt nước mắt bướng bỉnh kia...

- Về thôi... Gió ngoài này lạnh lắm.

Shinichi bế Ran vào trong xe, bật lò sưởi lên mức tối đa.

- Có mệt không? - Shinichi ân cần quan tâm, xoa nhẹ đôi bàn tay lạnh giá của cô...

- Em không sao... - Ran mỉm cười rạng rỡ, bây giờ cô rất khỏe, cũng rất vui. Chỉ thiếu nước hét lên cho cả thế giới biết là cô đang rất hạnh phúc thôi!

- Ừm... Khỏe rồi thì gọi điện thoại cho ba em đi. Ông ấy có vẻ rất lo lắng đó... - Shinichi ôn tồn nhắc nhở.

Ran lúc này mới mở điện thoại... Có rất nhiều tin nhắn cùng tin nhắn thoại. Cô mở cái gần nhất, là tin nhắn gửi từ bệnh viện.

Spoiler

Hai người trong xe nghe xong tin nhắn thoại gần như muốn nổ tung... Cô thật sự không có bệnh sao?

Shinichi run rẩy lấy tờ bệnh án nhàu nát từ trong túi áo... Cùng tên, cùng địa chỉ nhưng khác GIỚI TÍNH...

- Sao có thể nhầm lẫn tai hại như vậy?
Hai người đồng thanh hô lớn. Sau đó nhìn nhau bật cười như một đứa trẻ... Cuộc sống bỗng chốc đảo lộn hết thảy chỉ vì một chuyện không đâu, thật lãng xẹt mà... Hầy...

Chỉ cần ta không từ bỏ, thì cho dù có đâm vào ngõ cụt cũng sẽ tìm thấy lối đi...

Sự việc lần này tuy khiến cả hai vô cùng khốn đốn nhưng cũng khiến họ nhận ra đối phương quan trọng với mình như thế nào...
                                          ( nguồn : kenhsinhvien)

Continue Reading

You'll Also Like

21.3K 1.3K 43
စာမေးပွဲဖြေတုန်းကအခန်းစောင့်တဲ့ဆရာမကလည်း ကိုယ့်အချစ်ဆုံးလူသားဖြစ်လာနိုင်ပါတယ် တီချယ်ကိုလေသမီးအရမ်းချစ်တာ ...
13.1K 198 27
Some Chenford stories.
155K 267 25
Compilation of the Best Stories on Literotica
31.1K 422 11
មើលអោយការទទួលខុសត្រូវ។ 🔞