[Fanfic robo trái cây] Vào ng...

By Alice_Bluesky

1K 77 88

Cậu-Ba La Suý Tuyết, vô cùng trân trọng bạn bè mình, đồng đội mình. Đối với cậu thứ nhất là mạng sống chính b... More

Quyết định của Lê Hoa Thi
Tương lai
Gặp lại Ba La Súy Tuyết
Vương giả chi kiếm của ai?
Báu vật của Cổ Mộ

Vào ngày đó...kết thúc?

379 17 34
By Alice_Bluesky

Sau cuộc chiến một mất một còn với Quy Thế Công tại thời Tam Quả, cuối cùng thiên hạ lại được thái bình, bầu trời lại xanh, chim chóc lại ca hát, dân chúng hân hoan nhảy múa. Người dân đều tôn vinh các đại anh hùng đã chiến đấu bảo vệ Hoa Quả Sơn. Người lập được đại công trong cuộc chiến lần này là vị anh hùng mặc chiến bào vàng. Sau khi mọi thứ kết thúc kể cả thủ hộ chiến đấu cũng vui mừng hoà vào không khí tuy nhiên chỉ có duy nhất kẻ kia không hề di chuyển. Tuy nhiên ngay sau đó Ba La Suý Tuyết ngã xuống.

Tình trạng của cậu thật khiến cho người điềm tĩnh nhất cũng không giữ được phong thái. Máu-màu đỏ của thứ chất lỏng đó chảy ra khỏi cơ thể Ba La Suý Tuyết không dừng lại từ cánh tay phải bị chém kia lẫn tất cả vết thương trên cơ thể, nhuộm màu vàng của y phục và thần sắc cũng trắng bệch.

"...Quy Thế Công, cuối cùng đã bị diệt trừ..." Giọng nói bình thường lạc quan vui vẻ kia giờ lại phát ra nghe thật yếu ớt. Cậu ta dùng tay còn lại cắm kiếm xuống đất cố đứng lên.

"Tớ đã...có thể trả thù cho các cậu..." Mặc dù bước đi loạng choạng nhưng cậu ta bước về phía những cái xác kia. Tất cả là do cậu đến muộn nên họ-hảo huynh đệ tỷ muội của cậu đã đi trước cậu một đoạn.
Nếu như cậu đến sớm hơn có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn không? Cậu nhìn những xác chết của huynh đệ tỷ muội mình, lòng quặn thắt, khoé mắt cay cay. Khi tua lại những kỷ niệm bọn họ bên nhau, thật sự không thể không đau khổ được.

"AAAAAAAAaaaaaah!!!!" Cậu hét lên mặc cho những vết thương kia âm ỉ đau đớn, tựa như cậu trải qua địa ngục trần gian. Đôi mắt kia không kiềm được mà nước mắt tuôn ra. Khó thể tưởng tượng được đây là Ba La Suý Tuyết thường ngày luôn lạc quan, vui vẻ.

"Hảo huynh đệ, hảo tỷ muội...Quy Thế Công TẤT CẢ LÀ TẠI NGƯƠI!!!" Kể cả giết được tên ác bá Quy Thế Công kia, chém hắn thành 8 miếng thịt cơn thịnh nộ xen lẫn hận thù của cậu vẫn đang sôi sục như sóng thần, như núi lửa phun trào, như động đất. Cậu ta không quan tâm cơ thể mình ra sao lấy kiếm chém tiếp những mảnh thịt còn lại của hắn. Như tạm thời nguôi ngoai được cơn giận kia, cậu chỉ nhìn mấy miếng thịt kia một cách kinh tởm, đôi mắt còn như phát ra hàn khí. Rồi từ sự tức giận thì cảm xúc cậu biến thành nỗi đau khổ tột độ. Cậu khuỵu gối xuống in vào não mình cảnh tượng đẫm máu kia.

"Quan Vũ...Trương Phi..." Hai người huynh đệ kết nghĩa đào viên cùng cậu, ở bên cạnh cậu lâu nhất.

"Chu Du...Tiểu Kiều..." Hai hảo tỷ muội, tình nương của hai huynh đệ cậu, hai cô gái mà cậu giao phó huynh đệ ngốc cho.

"Gia Cát Lượng...Nguyệt Anh..." Quân sư đa mưu túc trí, hiền tài của thời đại đã giúp ba huynh đệ cậu bao lần và nữ nhân khiến cậu đau khổ vì tình cảm, một cô gái mạnh mẽ nhưng cũng yếu mềm.

"Tôn Thượng Hương..." Nữ nhân mà bị cậu làm tổn thương, lừa gạt, khiến nước mắt rơi xuống nhưng cô vẫn mỉm cười nói rằng không hối hận vì thích cậu, gặp cậu.

Bọn họ, những người luôn bên cạnh cậu lúc vui vẻ lẫn khó khăn, trải qua bao nhiêu thử thách. Tuy nhiên khi cậu nhìn xung quanh bọn họ đã biến mất, từng người một trong trận chiến. Thanh âm của thứ gì đó tan vỡ cậu có thể nghe thấy.

Khi cậu nhớ lại ngày trước kia, bất giác hàng lệ lại chảy xuống. Tuy nhiên ngay lúc đó trời lại đổ mưa, dường như ông trời thương xót cho cậu? Cậu không biết nước ở trên khuôn mặt là do khóc hay mưa nữa. Cơn mưa lạnh lẽo kia lại khiến tâm tư cậu thêm u sầu, cậu chợt nhận ra mình đang đứng một mình tại đây, không ai ở bên cạnh cả.

"Lưu B!"

"Ba La Suý Tuyết!"

"Ho huynh đ!"

Tiếng gọi của bọn họ vẫn văng vẳng bên tai cậu, hình bóng của họ cậu vẫn nhớ rõ do vậy...đây có phải loại trò chơi trừng phạt nào đó không? Dù cho cố thuyết phục bản thân cậu rằng đây chỉ là ảo giác, đây chỉ là ác mộng tuy nhiên mùi máu tanh nồng cộng thêm mùi mưa hoà lẫn vào nhau tạo thêm loại mùi hương đặc biệt vô cùng. Tựa như đang xát muối vào vết thương vậy.

Đau, đau, đau, đau, đau!!! ĐAU QUÁ!!

Hồi tưởng lại những khoảng khắc đã qua, tim cậu như rỉ máu trước cái thực tại bản thân không thể chấp nhận nổi.
.

.

.
Sau khi mưa tạnh, trời lại hửng nắng kim sắc, chim chóc lại hát ca, phong cảnh đẹp đẽ như vậy thật khiến lòng người cũng lạc quan hơn cho ngày mai tươi sáng. Trước kia, Ba La Suý Tuyết là dạng người thích ngày mai tuy nhiên giờ đây ánh mắt cậu u ám, lạnh lùng biểu cảm thì vô hồn, lãnh đạm không hề vui vẻ trước ánh sáng hoàng sắc kia. Từ tận đáy lòng, cậu phát ra những lời này bằng chất giọng chán ghét rằng cậu ghét cái thứ ánh sáng chói mắt kia, rằng những kẻ có thể sống mà không nhìn lại phía sau quả nhiên là ngốc hết thuốc chữa, rằng tiếng chim ca thật nhức tai,...cậu khinh miệt mọi thứ dưới ánh mặt trời.

Nếu hỏi tại sao cậu lại khinh miệt chúng nhất định là vì cậu đã bị bóng tối như con quái vật nuốt chửng. Nó đặc quánh, đen ngòm, có nanh vuốt và nó ăn ngon lành những cảm xúc của cậu. Nó mang tên hận thù, nó mang tên đau buồn, nó mang tên hối hận...và nó mang sắc thái u ám như sương mù bủa vây tâm trí cậu.

***

"Này, tớ biết là các cậu không thể nghe thấy nhưng tớ vẫn sẽ nói. Xin lỗi nhé, tớ đã không thể cứu các cậu." Với vẻ mặt không cảm xúc, cậu ta nói. Những lời nói đó, với vẻ mặt kia thì người khác sẽ nghĩ nó không thật lòng tuy nhiên nhìn vào đôi mắt vô hồn kia, dù không hiểu nhưng họ sẽ biết rằng cậu đã cố gắng nói "xin lỗi".

"Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi..." Cậu lặp đi lặp lại như một con rối.

Rồi biết rằng sắp đến giới hạn cho sinh mạng của mình, cậu cầm kiếm hướng về phía trái tim mình, không do dự đâm vào nó. Đoá hoa máu nở rộ trên lồng ngực Ba La Suý Tuyết.

"Thứ lỗi...mọi người...tớ phải đi trước rồi...có vẻ như ch...úng t-ta phải hẹn lần sau..." Ý thức cậu mất đi, vì đau khổ mất một trong hai thứ cậu trân trọng như một phần của mình nên cậu đã tự sát. Hai thứ cậu hết sức trân trọng đến nỗi có thể đánh đổi cả mạng sống, thứ nhất là hảo huynh đệ tỷ muội ở tương lai, thứ hai là hảo huynh đệ tỷ muội ở Tam Quả. Điều cậu mong muốn hơn hết thảy mọi thứ là ở bên cạnh hảo huynh đệ tỷ muội mình cho dù tương lai hay quá khứ. Tất cả mọi người ở bên nhau, đó là điều mà cho dù phi lý đến đâu Ba La Suý Tuyết nghĩ rằng: "Nếu tất cả mọi người được ở bên nhau thì thật tốt quá", cậu cũng nhiều lần mơ về điều đó. Cậu cũng không bao giờ nghĩ đến rằng cảm xúc tiêu cực này sẽ vượt lên cả lý trí để quay về với Tiểu Thi Thi. Ba La Suý Tuyết không phải dạng suy nghĩ như vậy, cậu là người tích cực, luôn yêu đời lạc quan. Tuy nhiên riêng chuyện này thì không thể được do vậy ánh sáng nhỏ bé cậu thấy vào khoảng khắc cuối cùng của mình-những ký ức của anh chị em ở tương lai, cậu đã nhắm mắt buông xuôi tất cả.

.

.

.

Đây chính là kết thúc của kẻ hào kiệt nổi danh của thời đại. Tựa như hào quang của mặt trời bị dập tắt lúc hoàng hôn. Nếu như trước kia cậu hi sinh vì bạn bè, vì hoà bình thế giới, cậu không hối hận, không tiếc cái mạng của mình. Tuy nhiên việc chết mà ngay cả bạn bè mình không thể bảo vệ được, việc đó dù sống hay chết thì đối với cậu đều như nhau, chả phải đều là tra tấn sao? Thà chết đứng còn hơn sống quỳ sao? Nhưng đối với cậu giờ đây là "chết đứng"="sống quỳ".

.

.

.
Một cô nương xuất hiện trong thất quang sắc. Con ngươi dị sắc, bên trái hồng, bên phải xanh lam cùng với mái tóc dài thất sắc của cầu vồng cài thêm bông hoa sen lớn mang cùng màu của tóc, làn da trắng như tuyết đầu mùa, ngũ quan sắc sảo, từng cử chỉ đều là trang nhã, cao quý, thoát tục. Nếu phải thốt lên thì nhất định sẽ thốt rằng "Tiên nữ giáng trần". Nữ nhân đó ánh mắt buồn, thì thầm những lời không ai nghe thấy. Tựa như cô thấy đáng tiếc cho loại kết thúc bi kịch này.

"Đáng buồn làm sao..."

Lời nói tựa như gió thổi và bay mất, nữ nhân đó cũng biến mất.

.

.

.

Tại 200 năm sau, cô gái với mái tóc hồng đào tự dưng cảm thấy cả người rét run bần bật. Và đột nhiên cô nghĩ đến cậu ta, người đã biến mất vào thời khắc đó cùng đài sen vàng. Cô đột nhiên nghĩ đến loại khả năng cô muốn bác bỏ ngay từ đầu rằng Ba La Suý Tuyết đã chết. Linh cảm xấu này, cô mong nó chỉ là bản thân tưởng tượng.

"Ba La, Suý Tuyết mau, quay về đi." Lê Hoa Thi thực tâm cầu nguyện điều đấy.

***

Tình cờ thay, hôm đó là ngày 26 tháng 2-sinh nhật của Ba La Suý Tuyết.

Kết thúc(?)

Continue Reading

You'll Also Like

2M 106K 62
↳ ❝ [ INSANITY ] ❞ ━ yandere alastor x fem! reader ┕ 𝐈𝐧 𝐰𝐡𝐢𝐜𝐡, (y/n) dies and for some strange reason, reincarnates as a ...
94.7K 3.4K 33
There's no way you're hitting on me right now. ━ Lando Norris x Fem!OC © KissLeclerc , April 2024
948K 16.2K 41
What if Aaron Warner's sunshine daughter fell for Kenji Kishimoto's grumpy son? - This fanfic takes place almost 20 years after Believe me. Aaron and...
104K 2.1K 31
In the whirlwind world of basketball and broken promises, Nailea finds herself at a crossroads as she prepares to transfer to the same college as Pai...