[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự...

By khuynhvu1892

1.9M 76.4K 11.1K

Hán Việt : Tự Cẩm Tác giả : Đông Thiên Đích Liễu Diệp Edit : Khuynh Vũ Thể loại : Trùng sinh , ngôn tình... More

Chương 1 - 2
Chương 3 - 4
Chương 5 -6
Chương 7- 8
Chương 9 - 10
Chương 11 - 12
Chương 13 - 14
Chương 15 - 16
Chương 17 - 18
Chương 19 - 20
Chương 21 - 22
Chương 23 - 24
Chương 25 - 26
Chương 27 - 28
Chương 29 - 30
Chương 33 - 34
Chương 35 - 36
Chương 37 - 38
Chương 39 - 40
Chương 41 - 42
Chương 43 - 44
Chương 45 - 46
Chương 47 - 48
Chương 49 - 50
Chương 51 - 52
Chương 53 - 54
Chương 55 - 56
Chương 57 - 58
Chương 59 - 60
Chương 62 - 62
Chương 63 - 64
Chương 65 - 66
Chương 67 - 68
Chương 69 - 70
Chương 71 - 72
Chương 73 - 74
Chương 75 - 76
Chương 77 - 78
Chương 79 - 80
Chương 81 - 90
Chương 91 - 92
Chương 93 - 94
Chương 95 - 96
Chương 97 - 98
Chương 99 - 100
Chương 101 - 102
Chương 103 - 105
Chương 106 - 109
Chương 110 - 111
Chương 112
Chương 113 - 114
Chương 115 - 116
Chương 117 - 118
Chương 119 - 120
Chương 121 - 123
Chương 124 - 125
Chương 126 - 128
Chương 129 - 130
Chương 131 - 133
Chương 134 - 136
Chương 137 - 138
Chương 139 - 140
Chương 141 - 142
Chương 143 - 144
Chương 145 - 146
Chương 147 - 148
Chương 149 - 150
Chương 151 - 152
Chương 153 - 154
Chương 155 - 156
Chương 157 - 158
Chương 159 - 160
Chương 161 - 162
Chương 163 - 164
Chương 165 - 166
Chương 167 - 168
Chương 169 - 170
Chương 171 - 172
Chương 173 - 174
Chương 175- 178
Chương 179 - 180
Chương 181 - 182
Chương 183 - 184
Chương 185 - 186
Chương 187 - 188
Chương 189 - 190
Chương 191 - 194
Chương 195 - 198
Chương 199 - 200
Chương 201 - 204
Chương 205 - 210
Chương 211 - 213
Chương 214 - 215
Chương 216 - 218
Chương 219 - 220
Chương 221 - 222
Chương 223 - 225
Chương 226 - 230
Chương 231 - 233
Chương 234 - 240
Chương 241 - 260
Chương 261 - 263
Chương 264 - 265
Chương 266 - 270
Chương 271 - 290
Chương 291- 295
Chương 296 - 300
Chương 301 - 310
Chương 311 - 320
Chương 321- 325
Chương 326- 328
Chương 329- 335
Chương 336- 340
Chương 341 - 345
Chương 346 - 350
Chương 351 - 355
Chương 356 - 360
Chương 361 - 365
Chương 366 - 370
Chương 371 - 375
Chương 376 - 380
Chương 381 - 385
Chương 386 - 390
Chương 391 - 395
Chương 396 - 400
Chương 401 - 405
Chương 406 - 410
Chương 411 - 415
Chương 415 - 420
Chương 421 - 425
Chương 426 - 430
Chương 431 - 435
Chương 436 - 440
Chương 441 - 445
Chương 446 - 450
Chương 451 - 455
Chương 456 - 460
Chương 460 - 465
Chương 466 - 470
Chương 471 - 475
Chương 476 - 480
Chương 481 - 485
Chương 486 - 490
Chương 491 - 500
Chương 501 - 505
Chương 506 - 510
Chương 511 - 515
Chương 516 - 520
Chương 521 - 525
Chương 526 - 535
Chương 536 - 545
Chương 546 - 550
Chương 551 - 555
Chương 556 - 560
Chương 561 - 565
Chương 566 - 570
Chương 571 - 575
Chương 576 - 580
Chương 581 - 585
Chương 586 - 590
Chương 591 - 595
Chương 596 - 600
Chương 601 - 605
Chương 606 - 610
Chương 611 - 615
Chương 616 - 625
Chương 626 - 630
Chương 631 - 635
Chương 636 - 640
Chương 641 - 645
Chương 646 - 650
Chương 651- 660
Chương 661 - 670
Chương 671 - 675
Chương 676 - 680
Chương 681 - 685
Chương 686 - 690
Chương 691 - 700
Chương 701 - 705
Chương 706 - 715
Chương 716 - 725
Chương 726 - 735
Chương 736 - 740
Chương 741 - 745
Chương 746 - 755
Chương 756 - 765
Chương 766 - 775
Chương 776 - 785
Chương 786 - 795
Chương 796 - 805
Chương 806 - 816
Chương 816 - 828
Phiên Ngoại

Chương 31 - 32

12K 537 58
By khuynhvu1892

Editor: Khuynh Vũ

☆☆Chương 31 : Đây là xá muội☆☆

Khương Trạm vừa nói như vậy xong, Khương Tự không khỏi dồn lực chú ý lên trên thân mấy con chó đang vây công Thôi Dật.

Những con chó này vốn chính là nàng dùng thuốc bột hấp dẫn tới.

Vừa rồi thừa dịp cùng Thôi Dật đối thoại, nàng đã lặng lẽ gảy thuốc bột lên trên người Thôi Dật, loại thuốc bột này có thể làm loài chó phát điên, sau khi phát tán ra ngoài thì rất nhanh có thể đem chó trong phạm vi nhất định dẫn tới.

Nàng dùng loài chó phát điên xem như thủ đoạn đối phó Thôi Dật, về phần dẫn tới chó là bộ dáng gì, tự nhiên không cần chú ý.

Nhưng trải qua Khương Trạm nhắc nhở, mí mắt Khương Tự liền giật mạnh, nhìn chằm chằm một con chó lớn màu vàng xám, bờ môi đều trắng đi.

Con chó kia nàng cũng quen mặt!

Trong lòng Khương Tự cảm thấy nặng nề, đột nhiên nhìn về phía Khương Trạm.

“ Đó là chó của Dư Thất ca mà!” Khương Trạm bừng tỉnh đại ngộ, vội kéo kéo Khương Tự, “ Tứ muội, chúng ta rời khỏi nơi này trước.”

Trong lòng Khương Tự sóng lớn ngập trời, nhưng giờ phút này hiển nhiên không phải thời điểm truy đến cùng, đi theo Khương Trạm vội vàng rời đi.

Mắt thấy sắp đến Đông Bình Bá phủ, Khương Trạm dừng ở dưới một thân cây, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Khương Tự lạnh mặt nhìn Khương Trạm, ánh mắt hơi lạnh.

Khương Trạm cho rằng Khương Tự vì phiền phức vừa rồi mà tức giận, vội dỗ nói: “ Đều là nhị ca không tốt, liên lụy muội muội, về sau Tứ muội đừng tìm nhị ca cùng ra ngoài nữa.”

“ Dư Thất ca mà Nhị ca biết, đến tột cùng trông như thế nào?” Khương Tự đột nhiên hỏi.

Khương Trạm bị hỏi đến khẽ giật mình, lắp bắp nói: “ Thì, thì như thế thôi, hai con mắt một cái miệng, vóc dáng ngược lại khá cao, nhìn như cây gậy trúc......”

Lời trái lương tâm như thế Khương Trạm thực sự bịa không nổi nữa, cười khan nói: “Tứ muội sao lại đột nhiên hỏi cái này?”

Khương Tự suýt nữa bị ca ca ngốc làm cho tức cười: “ Lần đó nhị ca không phải nói Dư Thất ca cao lớn thô kệch sao? Cao lớn thô kệch cùng cây gậy trúc khác biệt vẫn là rất lớn.”

“ Có sao?” Khương Trạm giả bộ hồ đồ, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, “ Suýt nữa quên mất, hôm nay đã hẹn Dư Thất ca cùng uống rượu, Tứ muội đi về trước đi.”

Khương Tự mím môi cười cười: “ Kỳ thật muội cũng muốn gặp Dư Thất ca, cảm tạ hắn cứu mạng nhị ca.”

“ Không cần, nên tạ nhị ca đã tạ rồi, Tứ muội là cô nương gia, không thích hợp, không thích hợp.” Khương Trạm vội vàng cự tuyệt.

Cũng may nhà Dư Thất ca với Bá phủ không phải thế giao hoặc thân thích, muốn ngăn cản bọn họ gặp mặt lý do có đầy.

“ Đã như thế, vậy nhị ca đi đi, muội về trước.” Khương Tự bất động thanh sắc trả lời, nhưng trong lòng quyết định chủ ý, đợi lát nữa liền lặng lẽ theo sau, nhất định phải xác nhận một phen mới được.

Khương Trạm âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Muội muội của hắn vẫn thực ngoan ngoãn.

Lúc này một con chó lớn vui vẻ chạy tới, trong miệng ngậm một cái túi tiền chế tác tinh xảo màu xanh ngọc.

“ Nhị Ngưu, hôm nay đa tạ!” Khương Trạm vừa thấy là con chó to què chân của Dư Thất ca, ôm quyền nói cảm tạ.

Con chó này ngày thường mặc dù luôn bất mãn với hắn, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất trượng nghĩa.

Con chó liếc ngang Khương Trạm một cái, như không có gì từ bên cạnh hắn đi đến trước mặt Khương Tự, một cái đuôi to lắc đến vui sướng cực kỳ, ngậm túi tiền đặt vào trong tay Khương Tự.

Khương Tự cầm túi tiền, nhìn chó lớn nhìn chằm chằm nàng, trong lòng nổi sóng chập trùng.

Nàng biết con chó lớn này gọi ‘Nhị Ngưu’, còn biết chân của nó là do trên chiến trường cứu cái mạng què của tên khốn nạn kia mới bị như vậy.

Con chó lớn này thậm chí làm bạn bên nàng thời gian rất lâu, nói nàng là nửa chủ nhân của Nhị Ngưu cũng không quá.

Nàng còn chưa gặp qua con chó nào còn hiểu tính người hơn Nhị Ngưu, trước kia Nhị Ngưu tìm được đồ gì tốt liền thích đưa đến cho nàng tranh công.

Thế nhưng ——

Khương Tự cúi đầu, nhìn vẻ mặt tranh công của chú chó, liền có loại mờ mịt tịch mịch không biết là gì.

Đời này, nàng và Nhị Ngưu chưa bao giờ tiếp xúc, vì sao thân mật trong mắt Nhị Ngưu lại giống với kiếp trước?

“ Ư ư ~~ .” Chó lớn từ trong cổ họng phát ra thanh âm hàm hàm hồ hồ, ý tứ thúc giục rõ ràng.

Khương Tự vô ý thức nở nụ cười, lại bị Khương Trạm đột nhiên kéo ra sau.

“ Chớ dọa muội muội ta!” Khương Trạm vẻ mặt khẩn trương trừng mắt Nhị Ngưu.

Chó lớn nhe răng: “ Gâu!” Sau đó nghiêng đầu, lấy lòng Khương Tự ư ư hai tiếng.

Khương Trạm thiếu chút nữa là mắng chửi người.

Đây không phải một con chó, mà là một con sắc lang đi, đối đãi khác nhau cũng quá rõ ràng rồi.

Khương Tự ở dưới ánh mắt mong đợi của chú chó mở ra túi tiền màu xanh ngọc.

Trong túi có vài miếng vàng lá, cộng thêm khoảng mười viên trân châu tròn vo.

Giọng điệu của Khương Trạm khó nén ghen ghét: “ Cái tên Thôi Dật tinh trùng lên não kia, trong tay cũng thật dư dả!”

Nhìn người ta xem, trong túi không phải vàng lá thì chính là trân châu, lại nhìn hắn xem, muốn mua cho muội muội bánh canh bao còn phải ký sổ từ chỗ phụ thân.

Khương Tự đem vàng lá cùng trân châu đưa hết cho Khương Trạm: “ Nhị ca giữ lại dùng đi.”

Khương Trạm đương nhiên không có loại ý nghĩ cổ hủ kia, cười gật đầu: “ Gần đây đúng lúc tình hình kinh tế căng thẳng, có điều vài miếng vàng lá này cũng đủ ta tiêu rồi, trân châu cho Tứ muội giữ lại chơi đi.”

Khương Tự cười cự tuyệt: “ Dù sao cũng là của người khác, muội không muốn.”

Khương Trạm nghe xong cũng có đạo lý, đem vàng lá cùng trân châu nhét vào túi tiền của mình.

Khương Tự ném túi tiền màu xanh ngọc cho A Man: “ Hồi phủ ném vào chậu than đốt đi.”

Chú chó thấy Khương Tự xử lý xong túi tiền, kêu ăng ẳng hai tiếng, há mồm nhẹ nhàng cắn lần váy nàng kéo ra bên ngoài.

Khương Trạm trực tiếp hét lớn: “Tiểu súc sinh, mau mau nhả ra!”

Chó lớn khinh thường liếc Khương Trạm một cái, dẩu môi.

Tâm can Khương Trạm run lên.

Một cái miệng to như thế, hai hàm răng trắng sắc nhọn như vậy, nếu như súc sinh này phát điên một cái còn không phải cắn đứt luôn chân Tứ muội à!

“ Ngươi, ngươi bình tĩnh một chút.” Trán Khương Trạm bắt đầu đổ mồ hôi.

Khương Tự lại nét mặt nhẹ nhàng: “ Ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào sao?”

Chó lớn giật giật đầu, hai chân trước đạp ở trên mặt đất, kéo Khương Tự ra ngoài.

“ Ta phải về nhà rồi.” Khương Tự khẽ thở dài.

Ánh nắng xuyên thấu qua cành lá um tùm rải rác xuống dưới, như mảnh vàng vụn rơi xuống trên thân chú chó, đem màu vàng xám trên lông nó nhuộm thành kim tuyến.

Khương Tự rũ mắt nhìn nó, trong mắt dao động ôn nhu, lại kiên định rút váy ra.

Nàng nghĩ, đã không cần xác nhận nữa, nàng hiện tại cần phải làm là cách tên khốn nạn ấy xa thật xa, đời này đừng gặp lại nhau nữa.

Chó lớn nghi hoặc nhìn Khương Tự, bỗng nhiên quay đầu chạy đi.

Giọng nói giật mình của Khương Trạm vang lên: “ Dư Thất ca, sao huynh lại tới đây?”

Cách đó không xa, dưới tầng cây Ngọc Lan, thiếu niên áo xanh đặt một tay trên đầu chó lớn nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt sâu mà xa lướt qua Khương Trạm, rơi vào trên người thiếu nữ áo trắng váy đỏ.

Khương Tự tựa như bị tiên nhân làm Định Thân Thuật, không thể động đậy chút nào.

“ Nhị Ngưu không biết sao lại nổi cơn điên, ta đến tìm nó.” Dư Thất cười giải thích với Khương Trạm một câu, nhìn về phía Khương Tự, “ Đây là ——”

Lúc này Khương Trạm liền không thể giả bộ hồ đồ được nữa, giới thiệu nói: “ Đây là xá muội. Tứ muội, đây chính là ân nhân cứu mạng của Nhị ca, Dư Thất ca.”

Nhìn Khương Tự có đội mũ có rèm, Khương Trạm không khỏi âm thầm may mắn: Cũng may Tứ muội đội mũ có rèm che, không sợ.

Chú chó nghiêng đầu, bỗng nhiên nhảy lên kéo cái mũ có rèm của Khương Tự xuống.

Khương Tự chỉ cảm thấy trên mặt mát lạnh, tia sáng bất ngờ chiếu đến làm nàng bất giác hoa mắt, nhất thời thấy không rõ dáng vẻ của thiếu niên đối diện.

“ Ẳng——” Chó lớn lung lay cái đuôi tranh công với Dư Thất.

Khương Trạm: “......”

Hắn muốn giết con chó hoang này!

☆☆ Chương 32 : Tên khốn nạn lừa hôn☆☆

Thiếu nữ váy lụa trắng áo đỏ đứng dưới đại thụ cành lá um tùm, ánh nắng chói lọi mặc dù bị cành lá lọc bớt, chỉ có một vài tia thưa thớt xuyên thấu qua, nhưng vẫn như cũ bao quanh thân thiếu nữ phủ lên một quầng sáng nhàn nhạt.

Giai nhân như mộng, đẹp không sao tả xiết.

Thiếu niên đối diện quên cả chớp mắt, cứ như chỉ cần thở ra một cái thôi thì người gần trong gang tấc sẽ lập tức biến mất.

Khương Trạm e hèm một cái thật to.

Hắn còn sống mà, hai người kia đang làm gì vậy?

Dư Thất nhìn Khương Trạm một cái, ngọn lửa nhảy vọt nơi đáy mắt bị màu mực đậm đặc che giấu, khiến ánh mắt của hắn giống như mặc ngọc thượng hạng, đen nhánh sáng ngời.

Khương Trạm nhịn không được thở dài.

Con hàng này tướng mạo đẹp như vậy, thông đồng tiểu cô nương không rành thế sự quá thuận tiện mà!

Dư Thất gật đầu thăm hỏi Khương Tự: “ Khương cô nương, xin chào.”

Khương Tự rũ mắt che lại cảm xúc, khẽ khom người xem như lễ gặp qua, ngữ khí nhàn nhạt nói với Khương Trạm: “ Nếu bằng hữu nhị ca đã tới, muội muội sẽ không quấy rầy các huynh gặp nhau nữa, muội đi về trước.”

“ Được, Tứ muội về trước đi.” Thấy Khương Tự thái độ lãnh đạm, Khương Trạm lại có chút ngượng ngùng, mắt nhìn thấy Khương Tự đi về phía Đông Bình Bá phủ, nghiêng đầu nói với Dư Thất, “ Dư Thất ca chớ để ý, Tứ muội ta ở trước mặt người khác tương đối văn tĩnh......”

“ Cô nương gia phải như vậy ——”

Dư Thất lời còn chưa dứt, chó lớn liền vọt ra ngoài, như một cơn gió trong nháy mắt quét đến bên người Khương Tự, cắn váy nàng không hé miệng.

Khương Tự túm váy có chút bất đắc dĩ, trách mắng: “Nhả ra!”

Chú chó ủy khuất nhả miệng ra, quay đầu kêu Dư Thất một tiếng.

“ Nhị Ngưu, trở về!” Dư Thất hiển nhiên không nghĩ tới chú chó có thể làm ra động tác này, nhíu mày gọi.

Khương Tự liếc Dư Thất một cái, mặt đột nhiên lạnh xuống.

“ Khương cô nương, xin lỗi, là ta dạy bảo vô phương.” Dư Thất ngữ khí khẩn thiết, sau đó nhấn mạnh: “Nhị Ngưu, mau trở lại!”

“ Gâuuuu——” Chú chó kéo dài giọng gọi Dư Thất, ánh mắt lại lộ ra mấy phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Khương Trạm hận không thể nện chết con chó hoang này, cắn răng nói: “ Đừng kêu nữa, còn không trung thực sẽ kêu Dư Thất ca hầm thịt ngươi!”

Chú chó liếc trắng Khương Trạm một cái, ý tứ - ngươi có thể làm gì ta?

Khương Trạm lập tức tìm Dư Thất cáo trạng: “ Dư Thất ca, huynh nhanh quản Nhị Ngưu nhà huynh đi, chớ dọa muội muội ta.”

“ Nhị Ngưu!” Trên mặt Dư Thất bao phủ sương lạnh.

Chú chó lập tức phát giác chủ nhân thật sự tức giận, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên vọt lên cắn xuống túi tiền thắt ở bên hông Khương Tự quay đầu bỏ chạy.

Trong lúc nhất thời mấy người đều sửng sốt.

Một hồi lâu, một cơn gió thổi qua, thổi Ngọc Lan Hoa đang bay xuống tới trên mặt Khương Trạm.

Khương Trạm như ở trong mộng mới tỉnh, sải bước đi đến bên người Khương Tự, gấp giọng hỏi: “ Không cắn muội chứ?”

Khương Tự lắc đầu, lạnh lùng quét Dư Thất một cái: “ Nuôi ra một con chó không có quy củ như vậy, có thể thấy được chủ nhân cũng chẳng kiên nghị đến đâu, nhị ca về sau giao hữu vẫn nên thận trọng chút.”

Nàng nói xong xoay người bỏ đi, trong lòng thật sâu thở dài.

Nàng rất thích Nhị Ngưu, lại không muốn tiếp tục có liên quan gì với Dư Thất nữa cả.

Kiếp trước nàng từ trong ma trảo của vợ chồng Khương Thiến thoát đi, lại không thể trở lại An Quốc Công phủ, mà vì ngoài ý muốn mà lưu lạc đến Nam Cương, thành cháu gái của trưởng lão Ô Miêu tộc, dùng thân phận thánh nữ A Tang đã qua đời của Ô Miêu tộc tiếp tục sống sót.

Nàng thầm thấy may mắn vì có được một đoạn nhân sinh mới, ở một nơi xa lạ có phong tục hoàn toàn khác biệt với kinh thành, không ai biết quá khứ của nàng, thậm chí nàng còn nghĩ sẽ chọn một người nam nhân mình thích rồi gả đi cũng được.

Dư Thất xuất hiện đúng vào lúc ấy.

Hắn và trưởng lão Ô Miêu tộc là chỗ quen biết cũ, một lần lại một lần xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nàng không biết lúc nào thì đã lặng lẽ động tâm.  

Trải qua đoạn hôn nhân với Tam công tử An Quốc Công phủ, nàng sớm đã hiểu rõ quyền thế địa vị, hư vinh thể diện cùng hạnh phúc là không bình đẳng, một nữ nhân nếu chỉ vì những thứ này mà giao phó bản thân mình, thường thường sẽ tự nếm quả đắng.

Không liên quan xuất thân, không liên quan phú quý, thiếu niên như ngọc tuấn dật vô song lại chỉ ôn nhu quan tâm một mình nàng, ai có thể không thích đây?

Ngày đó ánh nắng nhè nhẹ, từng ruộng từng ruộng Quỳ Hoa ( hoa hướng dương ) trải thiên địa thành màu kim sắc, thiếu niên hỏi nàng: “ Gả cho ta được không?”

Nàng liền gật đầu.

Ai ngờ tên khốn nạn này thế mà lừa hôn!

Hắn nào phải là Dư Thất gì, mà là con trai thứ bảy của đương kim thiên tử Úc Thất!

Thời điểm nàng biết thân phận thật sự của đối phương, giống như một chậu nước lạnh giội xuống đầu, phản ứng đầu tiên chính là giơ tay cho tên khốn nạn ấy một bạt tai.

Nàng từng là tân quả phụ khắc chết nam nhân của An Quốc Công phủ, hiện tại là một nữ tử Ô Miêu tộc cách kinh thành ngoài mấy ngàn dặm, vô luận là thân phận nào, thì làm sao có thể gả cho đương triều Thất hoàng tử?

Một khắc ấy nàng cảm nhận được không phải là vui vẻ, mà chỉ có phẫn nộ sau khi bị lường gạt.

Bởi vì thật sự động tâm, nên phần phẫn nộ ấy càng thêm đầy ắp, nàng vẫn đánh cho đến khi tay mình phát đau mới dừng lại.

Người nào đó bị đánh thành đầu heo trịnh trọng nói cho nàng, nếu nàng đã gật đầu thì không cho đổi ý, hắn sẽ cưới hỏi đàng hoàng để nàng làm thê tử của hắn.

Nàng chỉ cười lạnh, nói với hắn thánh chỉ tứ hôn ban đến rồi hẵng nói, bằng không cũng đừng xuất hiện ở trước mặt nàng nữa.

Nàng cái gì cũng đã không còn, nhưng chí ít không thể ném đi một chút cốt khí cuối cùng, đi làm thiếp cho người ta!

Khương Tự đến bây giờ nhớ lại đoạn quá khứ này đều không thể không cảm thán vận mệnh ly kỳ, bởi vì Ô Miêu tộc hiệp trợ Chu quân chống lại Nam Lan có công, thiên tử tứ hôn Thất hoàng tử cùng Thánh nữ Ô Miêu tộc.

Lúc nàng còn choáng váng thì đã loan bào khoác thân, thành Thất hoàng tử phi.

Chỉ là về sau nàng mới biết được, chân tâm của Úc Thất cho tới bây giờ là thánh nữ A Tang của Ô Miêu tộc, mà không phải Khương Tự nàng.

Bởi vì các nàng dung mạo tương tự, nên mới có những trăm phương ngàn kế ở chung sau đó.

Hai đoạn hôn nhân, một lần bị người ta trực tiếp bỏ qua, một lần làm thế thân của người ta, Khương Tự ngẫm lại liền nghẹn khuất đến hộc máu.

Nhưng mà nàng biết được quá muộn, khi đó nàng đã cùng Úc Thất chân chính làm vợ chồng, không thể trốn đi đâu được.

Cứ việc những ngày sau đó Úc Thất đối xử với nàng coi như không tệ, thế nhưng một lần nữa trở lại năm mười lăm tuổi Khương Tự chỉ muốn nói:

Rời xa Quý Sùng Dịch, rời xa cặn bã!

Rời xa Úc Thất, rời xa kẻ khốn nạn!

Mắt thấy thiếu nữ thịnh nộ quay người mà đi, thiếu niên áo xanh luống cuống nhìn về phía Khương Trạm.

Khương Trạm ngượng ngùng cười cười với Úc Thất: “ Thật xin lỗi, Dư Thất ca, muội muội ta khả năng tâm tình không tốt, nó bình thường không phải như vậy. Ta đi trước xem sao, chúng ta ngày khác lại tụ họp.”

Úc Thất vội vàng phất tay với Khương Trạm nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lại đuổi theo bóng lưng đi xa của thiếu nữ không chớp mắt.

Nàng giống như tức giận......

Khương Trạm nhanh chân đuổi kịp Khương Tự, rất khó hiểu: “Tứ muội, muội làm sao vậy?”

“Không có gì.” Khương Tự hơi hơi ngửa mặt lên, che giấu thủy quang nơi khóe mắt.

“ Muội hiểu lầm Dư Thất ca rồi, mặc dù chúng ta gặp mặt ở bên cạnh thanh lâu ——”

Khương Tự đột nhiên dừng bước.

Khương Trạm tự biết lỡ lời, vội nói: “ Dư Thất ca không phải đi dạo thanh lâu ——”

“ Đừng giải thích!”

“ Nhưng mà ——”

“Giải thích chính là che giấu, tóm lại ta cảm thấy hắn không phải bạn tốt, nhị ca về sau vẫn là ít qua lại với hắn đi.”

Tên khốn nạn ấy rất có kiên nhẫn, ai biết tiếp cận nhị ca có mục đích gì, nàng mới không tin là trùng hợp.

“ Nhưng mà hắn cứu mạng nhị ca a, Tứ muội cũng không thể để nhị ca làm người vong ân phụ nghĩa chứ?” Khương Trạm rốt cuộc vẫn chống lại áp lực đem lời nói ra.

Continue Reading

You'll Also Like

15.5K 1.6K 66
"Chỉ cần được gặp Tiên đế ngay phút cuối cùng thôi, có lẽ mình đã chẳng đau khổ đến mức phải tự tử đến như vậy." Tôi nghẹn ngào nói, ngán ngẩm nhìn b...
1.2M 60.4K 200
Tác giả: Hoa Nhật Phi Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, báo thù, 2S, HE Số chương: 277 chính văn + 6 ngoại truyện Bìa: designed by Sườn Xào Chua Ngọt GIỚ...
5.3M 335K 124
Hàn Trọng Viễn cả đời lên xuống thăng trầm, không ngờ sau khi ôm Mạnh Ân chết đi, hắn lại có được cơ hội quay về lần nữa. Lần này, hắn có thù báo thù...
2.8M 238K 96
Tên truyện: Thần thật là yếu đuối Tác giả: Mã Hộ Tử Quân Nguồn: Tấn Giang Thể loại: Đam mỹ, xuyên không, cổ đại, cung đình hầu tước, niên thượng, ngọ...