[Edit] Tiệm Tạp Hoá Hướng Dươ...

By MeNgaoDuong

8.6K 586 50

Tác phẩm: Tiệm tạp hoá hướng dương Tác giả: Lâm Tịch Ẩn Edit: Me Ngào Đường [Văn án] Khi từng đoàn thanh niên... More

Giới thiệu + Review
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5 (Hoàn)

Chương 1

1.6K 93 6
By MeNgaoDuong

Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc của anh không phải là nghe em nói: "Em yêu anh", mà là chúng ta "ở bên nhau".

------------

Trương Hiểu và mấy thanh niên trí thức khác vất vả đến được Ngưu Gia thôn thì trời cũng đã nhá nhem tối. Xe bus của huyện chỉ đưa bọn họ đến thôn bên cạnh, cách Ngưu Gia vài dặm, bọn họ năm nam, hai nữ đi bộ một đường đã mệt lử rồi.

Trương Hiểu đi đôi giày giải phóng mà anh hắn cho. Chân hắn to hơn chân anh, đôi giày này rất chật, đi một thời gian dài, đầu ngón chân bị bó lại đau vô cùng.

Tới đầu thôn rồi, mấy người bọn họ mới phát hiện có lẽ vì đã đến giờ cơm tối nên đừng nói là người đến đón, ngay cả thôn dân qua đường cũng không thấy một ai.

Trương Hiểu nhìn thấy xa xa về phía đông có một toà nhà hai tầng khá mới. Bọn họ vừa đói vừa mệt, không chút nghĩ ngợi liền chạy qua. Trương Hiểu người cao chân dài, chạy nhanh nhất.

Chạy đến gần toà nhà, bọn họ nhìn thấy có một người thanh niên quay lưng về phía họ đang ra sức rửa bát, nhìn cách ăn mặc, không phải thanh niên trí thức thì là gì? Trương Hiểu mừng rơn, chạy lên vỗ vai người nọ một cái thật mạnh, hớn hở hỏi: "Đồng chí, chúng tôi là thanh niên trí thức của đội tám, phải đi đâu báo danh?"
  
Thanh niên đang rửa bát cau mày quay đầu lại, vẻ mặt chán ghét đánh giá Trương Hiểu một chút, lại nhìn sang mấy người đang đứng bên cạnh, mặt không chút thay đổi nói: "Chỗ này là đội bảy, đội tám thì đi thêm một đoạn đi."

Người này rất thanh tú, trắng trẻo sạch sẽ, giống như một cô gái xinh đẹp.

Trương Hiểu có chút ngạc nhiên: "Hả? Thôn này có hai đội cơ à?"

"Nhanh lên Trương Hiểu. Chạy nhanh một chút nói không chừng còn có thể kiếm được cái để ăn." Một nam thanh niên cùng đội Trương Hiểu hô lên.

"Đến đây." Trương Hiểu chạy đuổi theo bọn họ, được vài bước mới nhớ ra ban nãy còn chưa nói cảm ơn nên quay đầu lại. Không nghĩ tới, hắn vừa vặn nhìn thấy người thanh niên thanh tú kia đang vô cùng ghét bỏ lấy tay vỗ nơi mà hắn vừa chạm qua, như là chỗ ấy có cái gì đó không sạch sẽ.

Lời tới bên miệng rồi lại bị nghẹn trở về, Trương Hiểu quay đầu bước đi, trong lòng oán hận xì một tiếng khinh miệt, nhưng ngoài miệng cũng chỉ lặng lẽ lầu lầu vài câu.
  
Cuối cùng, vài người bọn họ cũng không chạy đến kịp bữa cơm. Đồ ăn người nhà chuẩn bị cho để ăn trên đường cũng đã sớm ăn hết. Mấy nam thanh niên không nói gì, nhưng hai cô gái thoáng cái đã cảm thấy uỷ khuất, khóc sụt sịt. Sau đội trưởng nhớ ra sáng nay vẫn còn dư một ít mỳ lạnh mới miễn cưỡng giải quyết được vấn đề này. Mấy tên con trai ăn chút này thật chẳng đủ no, nhưng cũng biết mỳ còn thừa không nhiều lắm nên không ai nói thêm cái gì.
  
Trương Hiểu về sau hỏi đội trưởng mới biết, thanh niên thanh tú của đội bảy kia tên là Văn Bân.

Người này có tật khiết phích lại còn không thích nói chuyện, hơn nữa khi nói chuyện cũng rất cay độc, với ai cũng thế. Bình thường, đồ vật của cậu không ai được phép động vào, mà vật dụng chung trong đội cậu cũng tận lực không dùng tới. Mọi người nếu có thể không nói chuyện cùng cậu thì sẽ tuyệt đối không nói, trường hợp bắt buộc phải giao tiếp cũng là nói xong rồi lập tức quay đầu đi ngay, chỉ sợ lại phải nghe cái gì đó xui xẻo.

Đội trưởng thấy Trương Hiểu thành thật, còn đặc biệt dặn hắn đừng có qua lại với Văn Bân.

Trương Hiểu nhớ tới cảnh Văn Bân ghét bỏ vỗ vai kia, cũng âm thầm hiểu được nên cách Văn Bân càng xa càng tốt.

Ở nông thôn, mọi người đều rất giản dị, thân thiết rất nhanh, phần lớn mọi người khi gặp mặt đều sẽ thăm hỏi nhau vài câu. Chỉ là ở nơi này chung quy vất vả hơn so với khi ở trong thành phố nhiều lắm, lại còn nhớ nhà, thậm chí có không ít nam thanh niên trí thức trốn trong ổ chăn mà khóc. Trương Hiểu không khóc, không phải hắn không nhớ nhà, mà vì hắn cảm thấy có khóc cũng chẳng được ích gì.

Lúc nhỏ, Trương Hiểu sống cùng ông bà ở dưới quê, không phải là đứa nhỏ được nuông chiều, từ nhỏ lớn lên trong thành phố, việc nhà nông hắn cũng biết ít nhiều nên bớt được kha khá phiền phức. Hơn nữa, Trương Hiểu cực kỳ nhiệt tình, mọi người trong đội không ai là không thích chơi với hắn, thậm chí ngay cả người của đội bảy khi nhắc tới hắn cũng phải giơ ngón cái.

Bởi vì hàng xóm của ông bà hắn là thợ săn, nên Trương Hiểu cũng học được chút kỹ xảo săn thú. Lúc này có chút thời gian rảnh, hắn liền làm một ít dụng cụ rồi cầm giáo lên núi thử vận may, săn cái gì đó về làm một bữa.

Lúc trở về, từ xa Trương Hiểu đã nhìn thấy có cái gì đó ở trên mặt đất, đến gần mới phát hiện thì ra là một người. Trương Hiểu vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn một cái, thế mà lại là Văn Bân. Cậu nhắm chặt mắt, sắc mặt ửng hồng, chân tay lạnh toát, hô hấp cũng hơi có hơi không, người còn hơi co giật.

Ban đầu Trương Hiểu còn có chút ý xấu, vui sướng khi thấy người gặp hoạ. Nhưng vừa thấy Văn Bân như vậy, hắn sợ tới mức ném hết đồ trong tay đi, nâng cậu dậy vỗ vỗ mặt: "Đồng chí! Tỉnh tỉnh! Cậu không sao chứ? Nói gì đi!"

Thấy đối phương không có phản ứng, Trương Hiểu gấp như kiến bò chảo nóng, cõng cậu chạy nhanh đến trạm y tế gần nhất. Nói là trạm y tế gần nhất, nhưng bây giờ bọn họ đang ở nơi hoang dã, phỏng chừng cũng phải cách vài chục dặm. Trời nóng nực vô cùng, lại cõng thêm một người, Trương Hiểu chạy đến người đầy mồ hôi, nhưng lại một bước cũng không dừng, phi thẳng vào trong trạm y tế.

Nghe thầy thuốc Lưu trong trạm y tế nói Văn Bân đã ổn rồi, Trương Hiểu mới ngó xung quanh tìm nước uống, lại tìm một cái ghế nhỏ để ngồi.

Trương Hiểu ngồi bên giường, không có cái gì khác để nhìn, dứt khoát nhìn chằm chằm Văn Bân. Văn Bân lúc này đang an an ổn ổn nằm ngủ, sắc mặt đã khá hơn, chỉ có vùng gần gò má là vẫn còn đỏ bừng.

So với vẻ mặt ghét bỏ kia, Văn Bân mặt không biểu tình như bây giờ thoạt nhìn thật sự rất được, lông mi rất dài, mũi cao cao, môi hơi mỏng, Trương Hiểu nhìn mà ngây người. Trương Hiểu lần đầu tiên nhìn thấy một người con trai xinh đẹp như vậy, chỉ là quá gầy, bộ quần áo mặc trên người cảm giác rộng thùng thình, mà lưng cậu so với trong tưởng tượng lại càng gầy hơn.
  
Một lát sau, thầy thuốc Lưu lại đến, nói với Trương Hiểu: "Tiểu Trương, cậu về trước đi. Văn Bân bị cảm nắng hơi nặng, cho dù tỉnh lại cũng không thể đi ngay được đâu."

Trương Hiểu nghĩ một chốc, nói: "Tôi về rồi, nhỡ lúc cậu ấy đi về một mình lại gặp chuyện không may thì làm sao? Tôi vẫn cứ chờ ở đây vậy, đưa cậu ấy an toàn trở về rồi tôi mới yên tâm."

Thầy thuốc Lưu cười nói: "Đều nói Trương Hiểu cậu là người nhiệt tình nhất trên đời, hôm nay tôi thấy quả nhiên không sai. Cậu yên tâm, tôi cũng là người của đội bảy, vì biết chút ít về y nên được phân đến đây. Một lát tan làm tôi về cùng cậu ấy."

"Ồ, ha ha, vậy là tốt rồi." Nói xong, Trương Hiểu chào tạm biệt thầy thuốc Lưu rồi chạy về. Hắn vẫn còn nhớ con thỏ hoang vất vả lắm mới săn được bị hắn bỏ lại ở vệ đường ban nãy.

Thứ tốt nhất của những năm tháng này chính là chất phác, là giai đoạn mà mọi người thành thành thật thật không nhặt của rơi ở trên đường. Trương Hiểu vốn cho là ngay cả dụng cụ đi săn cũng đều mất rồi, vừa ủ ủ rột rột quay về đội thì lại nghe nói có người dân nhặt được đồ và thỏ của hắn, cầm tất cả đến đây. Trương Hiểu cực kỳ cảm động, buổi tối làm thịt thỏ còn đặc biệt mang cho nhà người ta một bát, nhưng nói kiểu gì họ cũng không nhận.

Trương Hiểu không còn cách nào khác, chỉ có thể lại cẩn cẩn thận thận bê bát thịt thỏ về. Từ xa hắn nhìn thấy có một người đang đứng trước cửa lớn đội tám, gầy gầy cao cao, ngó nghiêng bên trong như đang tìm cái gì đó. Trương Hiểu đi lên mấy bước, hỏi thử: "Văn Bân?"

Một tiếng này dọa Văn Bân nhảy dựng, lúc xoay người tí nữa thì làm đổ bát trong tay Trương Hiểu. Văn Bân nhướng mày, có chút giận dữ nói: "Sao lúc nào cậu cũng lén lén lút lút vậy hả?"

"Xin lỗi, xin lỗi, ha ha, dọa cậu à? Thật xin lỗi..."

"Sau này chú ý một chút! Tôi..." Văn Bân hung dữ nói được một chút thì dừng, lúng ta lúng túng.

Trương Hiểu nhìn bát tô trên tay, nghĩ Văn Bân có lẽ là đói rồi, nhanh chóng đưa qua: "Này, hôm nay săn được một con thỏ hoang, ngon lắm, cậu ăn đi."

"Tôi không ăn." Văn Bân đẩy bát về.

"Cậu đừng khách sáo với tôi, ban ngày còn ngất xỉu mà, ăn ít đồ mặn bồi bổ cơ thể."

"Không cần, tôi không ăn cái này." Văn Bân cảm thấy ghê tởm, có chút ghét bỏ lại đẩy bát ra.

Trương Hiểu lại nghĩ là cậu vẫn đang khách khí cho nên cứng rắn đưa bát đến trước mặt cậu: "Mới ninh ở trong bếp, không bẩn! Vẫn còn nóng, cậu ngửi thử, thơm đúng không?"

Ngửi thấy mùi thịt thỏ từ trong bát bay ra, Văn Bân cảm thấy khó chịu, bực bội đẩy mạnh tay Trương Hiểu, cả giận nói: "Tôi đã bảo tôi không ăn. Cái thứ ghê tởm như thế bảo người ta làm sao mà nuốt nổi!"

Kết quả Văn Bân đẩy quá mạnh, Trương Hiểu lại không dự được, bát thịt cứ thế đổ xuống đất. May mà phía dưới là bãi cỏ, bát chỉ bị sứt một mảnh nhỏ, nhưng mấy miếng thịt trong bát thì rơi hết ra ngoài.

"Được, được, không ăn, không ăn." Trương Hiểu đau lòng ngồi xổm xuống nhặt bát lên, kiểm tra một vòng, thấy không có vấn đề gì lớn mới nhẹ nhõm thở một hơi. Sau đó lại tiếc xót mà tỉ mỉ tìm mấy miếng thịt thỏ bị rơi trên cỏ. Thật ra bởi vì thịt rất ít, tất cả đều là thịt thái hạt lựu rất nhỏ, một bát tô này cơ bản đều là nước mà thôi. Bây giờ nước không vớt lại được, nhưng thịt dù nhỏ vẫn có thể tìm, Trương Hiểu hiển nhiên là không nỡ lãng phí.

Văn Bân đứng tại chỗ có chút không biết phải làm sao, nhìn Trương Hiểu ngồi xổm trên mặt đất tìm thịt. Đầu năm nay có thịt ăn không dễ, Truơng Hiểu cho cậu, cậu lại làm đổ như vậy... Nhìn bộ dáng Trương Hiểu, Văn Bân đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nhỏ giọng nhận lỗi: "Thật xin lỗi... Tôi không cố ý..."

"Tôi biết. Không sao đâu, cậu về trước đi. Ngày mai sẽ cùng nhau gặt lúa, cậu nghỉ ngơi sớm một chút." Trương Hiểu một bên nhặt mấy miếng thịt trên đất bỏ vào trong bát, một bên cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

"Tôi, tôi đến...đến cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đưa tôi đến trạm y tế..."

"Ừ." Trương Hiểu vẫn không ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, tìm hết một lần lại một lần.

Thấy hắn lạnh nhạt như thế, Văn Bân nghĩ Trương Hiểu đang giận vì mình làm đổ bát thịt thỏ của hắn, sốt ruột giải thích: "Ban nãy tôi thật sự không cố ý. Vì tôi không ăn thịt thỏ nên mới đẩy ra, không phải tôi cảm thấy đồ của cậu không tốt."

"Ừ." Trương Hiểu tùy tiện trả lời.

Văn Bân lần này sốt ruột thật sự, ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Hiểu. Trương Hiểu không kịp ngăn cản, chỉ thấy cậu bốc một miếng thịt thỏ còn dính cỏ trong bát lên cho vào miệng, trực tiếp nuốt xuống. Trương Hiểu chỉ kịp nói một câu: "Bẩn! Đừng ăn."

"Ăn ngon lắm..." Nói xong, nước mắt Văn Bân cứ thế mà chảy ra.

"Cậu cậu cậu... Đừng khóc..." Trương Hiểu bị dọa không nhẹ, cọ cọ tay vào áo, muốn lau nước mắt cho cậu. Văn Bân cũng không ngăn cản.

"Tôi không... Oẹ" Văn Bân đang muốn nói gì đó, một trận buồn nôn bỗng trào lên, cậu bật người lấy tay che miệng, đứng lên chạy sang một chỗ nôn ra.

Trương Hiểu cũng chạy nhanh theo cậu, giúp cậu vỗ lưng. Văn Bân giãy dụa định nói cái gì, lại bị một trận lại một trận nôn ngăn cản, cậu vừa nôn vừa ho khù khụ, ngay cả thắt lưng cũng không thể thẳng nổi.

Trương Hiểu một bên vỗ lưng cho cậu, một bên giúp cậu vén những sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt lên. Nhìn cậu khó chịu như thế, trong lòng hắn thế mà lại có cảm giác như bị kim chích.

Continue Reading

You'll Also Like

375K 30.3K 124
Tên hán việt: Nan triền Tác giả: Ngư Sương Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Nhẹ nhàng , Phát sóng trực tiếp...
121K 11.3K 140
Tác giả: Ngư Tây Cầu Cầu Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Niên hạ , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Nh...
3.9M 330K 62
Tên gốc: 假结婚后我带娃溜了 Mẹ đẻ: Tuyên Lê Trans: Mạc Cao ơi là Cao (Maccaoo) Nguyên tác: 54 chương + 6 phiên ngoại (Hoàn) Bản dịch: Đã hoàn Nguồn raw: Tấn G...
72.3K 6.2K 34
Geminifourth, chữa lành.