Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh...

By tieuyenntu

277K 5.7K 124

Tác giả: Thụy Tiếu Trụ Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Cổ Đại Edit + beta: LanhThienNhi255 Nguồn: DĐ Lê Quý... More

Giới thiệu
Chương 1: Ba nữ tử rơi xuống nước
Chương 2: Hồng y lay động theo chiều gió
Chương 3: Làm nữ nhân của ta
Chương 4: Cổ độc sinh tử
Chương 5: Trộm hương thiết ngọc
Chương 6: Huỷ dung mạo của nàng
Chương 7: Mẹ con Tô gia
Chương 8: Mất ngọc không ngủ
Chương 9: Phong ba
Chương 10: Phòng ngọc xa xỉ
Chương 11: Cho một cái tát
Chương 12: Suy nghĩ rối loạn
Chương 13: Bắt đầu trả thù
Chương 14: Đứa nhỏ hiếu thuận
Chương 15: Nảy sinh thù hận
Chương 16: Quản sự bát quái
Chương 17: Tên ăn xin nghịch ngợm
Chương 18: Tranh thủ đồng tình
Chương 19: Động tình mới bắt đầu
Chương 20: Người đẹp hiểu lầm
Chương 21: Khiêm vương thiên hiểu
Chương 22: Bạch Lê tỏ tình
Chương 23: Bồi dưỡng tình cảm
Chương 24: Quận chúa Hà Dương
Chương 25: Hồi mộng
Chương 26: Huynh tỷ quan tâm
Chương 27: Tiểu tứ thiên hoán
Chương 28: Mẫu thân Bạch Lê
Chương 29: Tiểu Vũ thông suốt
Chương 30: Cảnh hôn xinh đẹp
Chương 3: Lệnh bài Minh Vương
Chương 32: Kiều diễm như hoa
Chương 33: Nghi ngờ tình địch
Chương 34: Hồ ly bạch thuật
Chương 35: Tờ giấy ước hẹn
Chương 36: Gặp lại Khúc Ngâm
Chương 37: Một mảnh hỗn loạn
Chương 38: Phụ lòng sẽ chết
Chương 39: Ta đồng ý gả cho ngươi
Chương 40: Thiếu chút nữa ăn hết
Chương 41: Tâm sự
Chương 42: Khúc Ngâm hôn mê
Chương 43: Không cho phép đi vào
Chương 44: Không hạ được quyết tâm
Chương 45: Tay hiền phu cầm muôi
Chương 46: Tiểu Hoán kỳ cục
Chương 47: Trả lại gấp trăm lần
Chương 48: Địa cung Mặc gia
Chương 49: Địa cung dưới lòng đất
Chương 50: Sát khí nổi lên bốn phía
Chương 51: Lại khác thường
Chương 5: Cuộc sống ở Vương phủ
Chương 53: Tình cảm khắc cốt ghi tâm
Chương 54: Ăn tươi nuốt sống
Chương 55: Là múa võ không phải nhảy múa
Chương 56: Bắt đầu trả thù
Chương 57: Bắc Bắc đào hoa
Chương 58: Đến Phong Tịch thành trước
Chương 59: Khói đen lượn lờ
Chương 60: Trốn khỏi xe
Chương 61: Bắc vương trưởng thành
Chương 62: Phù Liễu gặp nạn
Chương 63: Uy hiếp Tiểu Bạch
Chương 64: Muốn tính kế sao
Chương 65: Nữ nhi của Thành chủ
Chương 66: Tình địch
Chương 67: Chân tình giả
Chương 68: Tin tức của mẫu thân
Chương 69: Khúc Ngâm bị bắt
Chương 70: Cây kiếm Huyết Uyên ngốc nghếch
Chương 71: Ta chịu đau thay chàng
Chương 72: Áp bách Bắc Bắc
Chương 73: Chàng bị thương ta đau lòng
Chương 74: Tà ác
Chương 75: Bách Lý thiếu chủ
Chương 76: Chanh nhi có thai
Chương 77: Vật hi sinh của Bách Lý gia
Chương 78: Vũ Nhi và Vũ nhi
Chương 79: Phế Bách Lý gia
Chương 80: Tiểu đệ Niệm Niệm
Chương 81: Đến Tô gia
Chương 82: Mẹ con gặp lại
Chương 83: Mẫu thân trúng độc
Chương 84: Anh hùng cứu mỹ nhân
Chương 85: Nội gián của Tô gia
Chương 86: Diệt nội gián
Chương 87: Ấm áp nhẹ nhàng
Chương 88: Sóng ngầm bắt đầu khởi động
Chương 89: Đêm trước khi đối chiến
Chương 90: Quyết đấu
Chương 91: Chết không toàn thây
Chương 92: Niệm Niệm phát độc
Chương 93: Buồn nôn muốn chết
Chương 94: Uyên ương hí thuỷ
Chương 95: Tiểu Vũ bị thương
Chương 96: Phụ mẫu tàn nhẫn
Chương 97: Thiên Hiểu Trường Dạ
Chương 98: Đêm trước khi gặp nhau
Chương 99: Tới Thanh thành
Chương 100: Thăm dò bụi hoa vào ban đêm
Chương 102: Tình huynh đệ
Chương 103: Ăn luôn Trường Dạ
Chương 104: Một nhà đoàn tụ
Chương 105: Phù Liễu uy vũ
Chương 106: Động phòng ngọt ngào
Chương 107: Phải thượng triều
Chương 108: Thiên Chiết cung
Chương 109: Hai quốc gia đến nơi
Chương 110: Tiếng sáo làm mù mắt người
Chương 111: Dòng sông xanh
Chương 112: Náo loạn hậu cung
Chương 113: Lẩu cay
Chương 114: Tính kế Hoàng Thượng
Chương 115: Bị tập kích trong bóng đêm
Chương 116: Nữ nhân hậu cung
Chương 117: Đứa con của nàng
Chương 118: Mật thám Như Yên
Chương 119: Người tới là ai
Chương 120: Cung chủ Thiên Chiết cung
Chương 121: Ai sai
Chương 122: Minh Vương xuất chinh
Chương 1123: Cặp phu thê ngây thơ
Chương 124: Muốn lên chiến trường
Chương 125: Cục cưng ra đời
Chương 126: Ôm nhi tử một cái
Chương 127: Biết chân tướng
Chương 128: Đại thắng lợi
Chương 130: Đến Y Cốc trước
Chương 130: Giết trưởng lão
Chương 131: Cha mẹ nổi giận
Chương 132: Cách Lạc chết
Chương 133: Hiểm cảnh xuất hiện
Chương 134: Lê Nguyệt Hoa
Chương 135: Vũ Nhi đến rồi
Chương 136: Tiểu Vũ đùa giỡn
Chương 137: Đại kết cục: Chuyện xưa của bọn họ, chưa bao giờ kết thúc

Chương 101: Tiểu Vũ có thai

1.3K 22 0
By tieuyenntu

Edit: susublue

Trong phòng lớn, hai viên dạ minh châu tỏa sáng khắp phòng.

"Cứng cáp rồi nên dám vì người khác mà chống đối ta đúng không?" Tư Thiên Hoán đặt Tô Tiểu Vũ lên giường, cẩn thận tránh miệng vết thương của nàng, cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại đầy vẻ nguy hiểm.

"Ta không có." Tô Tiểu Vũ hơi bĩu môi, yếu ớt nói, mặt vì bị hơi thở của hắn phà lên mà phiếm hồng.

Tư Thiên Hoán cười lạnh, tiếng sát lại mặt nàng ngửi, nhẹ nhàng cắn một cái, "Không có sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy có vậy?"

"Đừng náo loạn, có còn muốn bồi thường không?" Tô Tiểu Vũ ôm cổ của hắn, cười hỏi.

Mắt Tư Thiên Hoán sáng lên, nghĩ đến câu nói trước khi nàng rời đi "Trở về sẽ có bồi thường", Cả người hắn liền ngứa, nhưng nghĩ đến vết thương của nàng thì lại suy sụp xụ mặt, "Muốn, nhưng nàng có thương tích, làm sao bồi thường ta?"

Trong mắt Tô Tiểu Vũ xẹt qua ý cười bỡn cợt, vô tội nói, "Ta chỉ muốn nói cho chàng nghe một tin tức, như vậy thì có liên quan gì đến vết thương của ta?"

"Cái gì?" Tư Thiên Hoán sửng sốt, ngơ ngác hỏi.

" Chủ nhân cánh đồng đó thật sự có cấu kết với Thành chủ, mọi người trong thôn đều bị hắn bắt mất người thân, ép buộc bọn họ gia công Ngự Mễ, mà Ngự Mễ ở đó không thuần, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, thấy sắc mặt nam nhân càng lúc càng khó coi, ý cười ở đáy mắt càng đậm hơn.

"Cho nên, cái nàng muốn bồi thường chính là cái này sao?" Tư Thiên Hoán nghiến răng nghiến lợi hỏi, đôi mắt hổ phách đầy tức giận.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, chân thành nói, "Điều tra cái này rất vất vả, phải đi xa rồi còn phải thẩm vấn người khác."

"Tô Tiểu Vũ!" Giọng Tư Thiên Hoán âm trầm dọa người, trong mắt đầy vẻ nguy hiểm, "Suốt cả buổi tối không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy ra ngoài là để điều tra cái này hả?"

"Người ta sợ chàng mệt mỏi thôi." Tô Tiểu Vũ tội nghiệp lườm hắn.

Mặt Tư Thiên Hoán lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, "Miệng vết thương có sao không?"

"Đương nhiên không sao, nếu không thì sao chàng lại không biết được." Tô Tiểu Vũ mở to hai mắt, lớn tiếng nói.

"Việc này đã có ta, không cần nàng đi điều tra, mấy ngày nay nàng chơi với Hoàng tỷ đi, đại tẩu đã Đổng Trường Dạ đi dạo phố cùng rồi, có được không?" Tư Thiên Hoán nằm xuống bên cạnh nàng, vén mái tóc dài của nàng, thản nhiên nói.

" Trường Dạ là tam tẩu tương lai." Tô Tiểu Vũ sửa lại cách xưng hô cho đúng.

Tư Thiên Hoán híp mắt, nhẹ nhàng gõ đầu nàng, "Có vẻ Vũ Nhi rất thích nàng."

"Ừ, đúng vậy, mặc dù có chút tùy hứng, nhưng bản tính không xấu, cũng không có tâm kế." Tô Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu, nàng đã gặp nhiều người đen tối, nên luôn thấy thích những người đơn thuần.

"Nhưng nàng nói ta giống nữ nhân." Tư Thiên Hoán bất mãn oán giận, mặt mày nhăn nhó, vật nhỏ nghe thấy người khác nói hắn như vậy mà không tức giận.

Tô Tiểu Vũ âm thầm nhếch môi, nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, "Nhưng nàng nói rất đúng, chàng còn đẹp hơn cả nữ nhân..."

"Vật nhỏ, nàng có muốn ta chứng minh không?" Tư Thiên Hoán híp mắt lại, môi mỏng dán sát lại gần môi nàng, mờ ám hỏi.

"Nhưng miệng vết thương của ta còn chưa lành, nếu chàng mà chứng minh, lỡ như lại vỡ ra thì làm sao bây giờ?" Tô Tiểu Vũ không sợ hắn, cườivui vẻ đến vô tội.

"Tô Tiểu Vũ, món nợ này ta nhớ kỹ, chỉ sợ đến lúc đó nàng trả không nổi." Tư Thiên Hoán co rút khóe miệng, hừ lạnh.

Tô Tiểu Vũ cười gật đầu, nhìn Tư Thiên Hoán chán nản.

"Tỷ phu!"

Giọng nói giòn giã của Tô Niệm Vũ vang lên ngoài cửa, sau đó chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.

"Ta thật hối hận vì lúc trước không tự tay bóp chết hắn." Tư Thiên Hoán cắn răng, mắt đầy ác ý.

"Ưm, chàng dẫn hắn về phòng của hắn đi, ta muốn đi tắm rồi ngủ." Tô Tiểu Vũ ngáp, nhẹ nhàng nói.

Tư Thiên Hoán thấy mắt nàng mỏi mệt, có chút bất đắc dĩ, đã mệt như vậy mà còn chạy tới bụi hoa làm gì, nha đầu ngốc.

"Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu mức độ này Tô Niệm Vũ không qua được thì chỉ sợ sẽ hao tốn chút thời gian." Sờ gương mặt của nàng, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Tô Tiểu Vũ đứng dậy, nghe thấy Tư Thiên Hoán và Tô Niệm Vũ nói mấy câu, sau đó đi đến phòng bên cạnh thì chậm rãi nhếch môi.

Bốn ngày tiếp đó, đám nam nhân đều bận tối mặt tối mày, mà nữ nhân thì lại lấy Tô Tiểu Vũ làm trung tâm, tất cả đều ngồi trong sân uống trà cắn hạt dưa, diễn*dannlle3&quysdoon nhân tiện nói xấu mấy nam nhân của mình, tình cảm cũng tăng lên, mỗi ngày đều rất thoải mái.

Mà ngày thứ năm là ngày cuối cùng được thanh thản.

"Ngươi nói tất cả Ngự Mễ đều bị đưa vào quân lương sao?" Sắc mặt Tư Thiên Hoàng xanh mét, áp chế lửa giận ở đáy mắt, nhìn Bạch Nhất.

"Dạ, ta đi theo đoàn vận chuyển vào phủ Thành chủ, chính tai nghe thấy thành chủ dặn dò bọn họ, chờ quân lương chuẩn bị xong thì liền bỏ đám bột này vào quân lương." Bạch Nhất nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể rút gân lột da bọn họ.

Sắc mặt Tư Thiên Hoán cũng lạnh như băng, trong tay hắn có quân quyền, người có liên quan nhiều nhất đến binh lính là hắn, hiện tại có người động đến người trong tay hắn, thay đổi mạch máu Phong quốc, hắn quyết không thể tha thứ.

"Người gia công bột thuốc đâu?" Tư Thiên Hoán bóp nát một chén trà, không dùng nội lực, cho nên mảnh vụn làm xước tay hắn.

Bạch Thuật nhìn hắn chảy máu, nhíu mi.

"Chỉ sau một đêm tất cả người trong thôn đều không thấy đâu nữa." Bạch Nhất cảm thấy nghi hoặc, chắc là không phải Trưởng Tôn Úc Phong làm, bụi hoa lớn như vậy, không phải hắn còn cần người giúp đỡ sao?

Tư Thiên Hoán híp mắt, trong đầu lóe sáng, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn.

"Tiểu Khúc Nhi, đi với ta, những người còn lại thì ngồi ở đây." Tô Tiểu Vũ cảm giác tay đau xót, suy nghĩ một chút rồi nhếch môi, đứng dậy, thản nhiên nhìn mọi người, kéo Khúc Ngâm đi về phía phòng bọn họ đang nghị sự.

Đẩy cửa đi vào, vừa vặn nhìn thẳng vào ánh mắt khó hiểu của Tư Thiên Hoán, nhếch môi.

"Muốn gọi ta đi vào thì cứ đi ra ngoài kêu là được rồi, không cần biến mình thành cái dạng này đâu." Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi đến bên cạnh Tư Thiên Hoán, cầm lấy tay hắn, gắp hết mảnh vỡ trong tay hắn ra, trong mắt đầy vẻ đau lòng.

Tư Thiên Hoán yên lặng nhìn nàng, thấy nàng không nhanh không chậm xử lý miệng vết thương cho mình, khó hiểu hỏi, "Vì sao?"

"Không có vì sao, ta tình nguyện." Tô Tiểu Vũ thản nhiên băng bó cho hắn, lạnh nhạt nói.

"Nàng biết rõ bọn họ là người gia công thuốc bột cho Trưởng Tôn Úc Phong." Tư Thiên Hoán nhíu mi.

"Ta cũng biết lúc này chàng rất tức giận, nhưng nến bọn họ còn ở đó thì chuyện đầu tiên chàng làm chính là tàn sát thôn làng, đúng không?" Tô Tiểu Vũ chậm rãi ngồi xuống, cười như không cười nói.

Nghe đến đó, mọi người đang ngồi trong phòng cũng hiểu được Tô Tiểu Vũ là người cứu thôn làng đó, ngoại trừ Khúc Ngâm thì mọi người đều thấy khó hiểu.

"Đúng, dám đụng đến binh lính Phong quốc thì đều phải trả giá đắt." Tư Thiên Hoán cũng không che giấu sự tàn ác của mình, chậm rãi nói.

Tô Tiểu Vũ chống tay lên đầu, nhíu mày, "Dù sao hiện tại ta đã đưa người đi rồi, chàng có thể làm được gì nữa?"

"Tô Tiểu Vũ." Tư Thiên Hoán nhăn mặt thật chặt, thông thường trong mấy chuyện này vật nhỏ sẽ không chống đối hắn, sao hôm nay lại như vậy?

"Tiểu Vũ, ngươi trở nên thiện lương từ khi nào vậy?" Bạch Thuật cảm thấy hứng thú, trong lòng có cảm giác nàng có ý khác.

Khúc Ngâm trừng mắt liếc Bạch Thuật một cái, "Tiểu Vũ vẫn luôn rất thiện lương."

Bạch Thuật sờ mũi, không còn lời nào để nói, cũng không dám nói gì nữa.

Tư Thiên Hoán yên lặng nhìn Tô Tiểu Vũ, trong lòng tức giận, chờ nàng cho mình một câu trả lời hợp lý.

"Tư Thiên Hoán, ta tích đức cho cục cưng của ta, chàng có ý kiến sao?" Tô Tiểu Vũ dựa vào sau ghế, lạnh nhạt nhìn Tư Thiên Hoán, giọng điệu kiêu ngạo, khiến cho mọi người há hốc mồm, đặc biệt là Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán ngây người, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ, sự tức giận khẩn dám tin, vui sướng... Vật nhỏ vừa mới nói, cục cưng của nàng?
"Cục cưng... của nàng?" Hiếm khi Tư Thiên Hoán lắp bắp, nếu nhìn cẩn thận thì sẽ phát hiện môi hắn run run.

Bạch Thuật kinh ngạc nở nụ cười, thì ra không phải trở nên lương thiện, mà là do tindh mẹ, sau khi Chanh nhi có đứa bé hình như cũng rất dễ mềm lòng.

"Hoán, cục cưng của Tiểu Vũ, cũng là cục cưng của đệ." Tư Thiên Hiểu cười, trong mắt cũng có sự vui sướng, thấy tiểu đệ dại ra, có lòng tốt nhắc nhở.

"Vũ, Vũ Nhi, ta, nàng... có đứa bé?" Đôi mắt màu hổ phách của Tư Thiên Hoán đầy vẻ khẩn trương, bàn tay dưới ống tay áo cũng đã căng cứng, giọng nói cũng bắt đầu run lên, chẳng quan tâm người khác chế giễu, lắp bắp hỏi.

Tô Tiểu Vũ thích thú nhìn bộ dáng ngây ngốc hiếm có của hắn, cười nói, "Chưa đến một tháng."

"Chết tiệt, nàng còn bị thương, mà dám dùng khinh công đuổi theo Bách Lý Triết, nàng còn chịu đau với ta..." Trong lòng Tư Thiên Hoán đột nhiên thấy sợ, mồ hôi lạnh chảy ra, càng nghĩ càng sợ hãi, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là cục cưng của hắn và Tiểu Vũ sẽ mất.

Tô Tiểu Vũ ho khan, chỉ vào bụng mình, nhíu mày, "Đứa bé thật kiên cường." Nhiều chuyện xảy ra như vậy mà ngay cả dấu hiệu sanh non cũng không có, lúc nàng phát hiện cũng ngây người một lúc, nhưng Hoán lại nghĩ là nàng đang ngủ.

Tư Thiên Hoán gật đầu, nhìn bụng của nàng, bắt đầu ngây ngô cười hạnh phúc, không nói một lời nào.

"Tô Tiểu Vũ, vì sao lúc ta bắt mạch không phát hiện ra?" Có vẻ Khúc Ngâm là người kinh ngạc nhất, sau khi hoàn hồn thì hung tợn trừng mắt nhìn nàng, nàng tự tay bắt mạch nhưng một chút dấu hiệu cũng không có.

"Tiểu Khúc Nhi, ngươi biết bí quyết Huyết Đồng có thể dời huyệt vị, tất nhiên cũng có thể che giấu được mạch của cục cưng." Tô Tiểu Vũ vô tội chớp mắt, thấy nàng giơ cái ly lên muốn đánh mình thì lập tức chỉ vào bụng, hiện tại nàng cũng có người để dựa vào, đột nhiên trở thành đồng minh của Tư Thiên Chanh.

"Được rồi, vậy vì sao ngươi gạt ta?" Khúc Ngâm chán nản, nhìn cháu tương lai của mình, nở nụ cười âm trầm, hỏi.

"Nếu ngươi biết thì còn cho ta dùng khinh công đến bụi hoa không?" Tô Tiểu Vũ vô tội nói, mọi người nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười.

Khúc Ngâm đè gân xanh giữa trán, tức giận đến mức thở gấp, Tư Thiên Hoàng nhìn không được, nhanh chóng giúp nàng thuận khí.

"Nàng còn dùng khinh công nữa sao?" Giọng Tư Thiên Hoán cao lên không kiềm chế được, gương mặt tuấn mỹ vặn vẹo cực kỳ khó coi, muốn hăng đánh nàng, nhưng nhìn thấy nàng vô tình lướt tay qua bụng, thì cơn tức nghẹn ở cổ họng, khiến hắn muốn phát điên.

"Nói chuyện chính đi, nói chuyện nhà làm gì?" Tô Tiểu Vũ rót trà cho hắn, để cho hắn bớt giận, sau đó hỏi những người khác, "Bột thuốc đưa đi đâu vậy?"

"Khụ khụ, đưa vào quân lương." Bạch Thuật thích thú nhìn biểu cảm của Tư Thiên Hoán, nói, rồi suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu, "Hơn một nửa quân lương của đại quân Phong quốc là do Đại Thành cung cấp."

Tô Tiểu Vũ buồn cười nhìn nam nhân đang trừng mắt nhìn mình, nghiêm mặt nói, "A, phải không? Chuyện đó cũng rất nghiêm trọng, Trưởng Tôn Úc Phong có thể là gian tế."

Nghe thấy nàng thông suốt, mọi người âm thầm buồn cười, nhưng lại không có can đảm chọc nàngg, ánh mắt luôn nhìn nàng và Tư Thiên Hoán đang liếc nhau.

"Bạch Nhất, dặn dò thuộc hạ đổi tất cả bột thuốc đó thành bột thuốc do chúng ta chuẩn bị, trước tiên không nên đánh rắn động cỏ, những người gia công thì tạm thời bắt giữ, không được tổn thương đến tính mạng." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nói, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, "Vừa lòng chưa?"

"Vừa lòng, rất tốt, ta lập tức gửi thư cho Bắc Bắc, ngươi có việc bận thì đi đi." Tư Thiên Hoàng lập tức gật đầu, bán em dâu cầu vinh.

Tư Thiên Hoán lạnh lùng cười, sau đó ôm Tô Tiểu Vũ, nhanh chóng đi vào phòng kế bên, dienxdaffnnlleequysdoon đám người ngồi bên ngoài nhìn thấy vậy thì đều đứng lên, sao Tiểu Vũ lại chọc hắn, nhìn sắc mặt hắn khó coi đến mức dọa người.

Bách Lý Ngôn nhìn thấy nữ nhi liếc mắt ra hiệu cho mình thì mới thả lỏng tâm trạng, thấy đám người Tư Thiên Hoàng cũng đi ra thì vội vàng đi lên hỏi.

Sau khi biết Tô Tiểu Vũ mang thai, tất cả mọi người đều im lặng, Tô Trạch rất tự hào lên tiếng, "Vẫn là phong thuỷ Vân Thủy Gian tốt."

"Ha ha, bá bá, người đùa quá mức rồi." Tư Thiên Chanh đang ôm bụng, cười ngã vào trong lòng Bạch Thuật, rồi sau đó đột nhiên sửng sốt, mở to mắt ra, "Lần trước Tiểu Vũ ói nhiều như vậy, không phải là do chán ghét bí quyết Lê Nguyệt Hoa sao?"

"Chanh nhi, chú ý một chút, nàng cũng đang mang thai đó." Bạch Thuật nhíu mi, giúp nàng thuận khí, nghe vậy thì không nói gì, mới có thai được vài ngày sao lại có phản ứng được?

Bách Lý Ngôn cũng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn trượng phu, "A Trạch, đứa bé người ta không chịu thua kém ai, chàng tranh công cái gì."

Tô Trạch nhíu mày, tỏ vẻ ta cứ tranh công thì sao.

"Ha ha, Niệm Niệm sắp làm cậu rồi." Tô Niệm Vũ cũng vui vẻ nở nụ cười.

Khúc Ngâm xoa đầu của hắn, bật cười, thấy ánh mắt Tư Thiên Hoàng cố ý lướt qua bụng mình thì có chút dở khóc dở cười.

"Tiểu Vũ và Thiên Hoán đều xinh đẹp như vậy, con của bọn họ lớn lên sẽ như nào đây?" Đổng Trường Dạ tò mò nói, sau đó nhìn về phía Tư Thiên Hiểu.

"Có lẽ còn đẹp hơn bọn họ." Tư Thiên Hiểu cười nói, chỉ sợ sẽ đẹp hại nước hại dân hơn cả phụ mẫu.

"Các ngươi nói chuyện đi, ta ra ngoài mua chút thức ăn cho phụ nữ có thai, đột nhiên nhiều thêm một người, đồ ăn của tiểu Chanh làm sao đủ cho hai người ăn." Bách Lý Ngôn cười tủm tỉm nói, mình sắp làm ngoại tổ mẫu nên cảm thấy rất vui vẻ, kích động.

"Niệm Niệm, chúng ta đi cùng nương." Tô Trạch lập tức ôm lấy nhi tử, đuổi theo nàng.

Vốn dĩ mọi người bàn về chuyện Ngự Mễ bị đưa vào quân doanh, bây giờ nhờ tin tức tốt này mà mọi cảm xúc tăm tối đều biến thành những tiếng hoan hô vui đùa, tiểu tử kia còn chưa sinh ra mà đã khiến mọi người vui vẻ rồi.

Trong phòng, Tư Thiên Hoán nhấc chân đá một cái khép cửa phòng lại, ngăn cách tiếng cười đùa bên ngoài.

"Cục cưng, sắc mặt phụ thân ngươi thật khó coi." Tô Tiểu Vũ ôm cổ của hắn, tội nghiệp nói, "Xem ra, phụ thân không hề hoan nghênh cục cưng."

"Tô Tiểu Vũ, đừng dạy bậy đứa bé của ta." Tư Thiên Hoán trầm mặt xuống, thấy nàng lạnh lùng nhìn mình thì lập tức nở nụ cười âm trầm, mềm nhẹ đặt nàng lên giường.

"Làm sao vậy, không vui vẻ sao." Tô Tiểu Vũ thấy mặt hắn tối tăm, vô tội hỏi.

Tư Thiên Hoán đẩy tay nàng ra, đứng thẳng, cười lạnh, "Vui vẻ, ta sắp bị hù chết rồi sao còn vui vẻ được? Lúc trước không biết thì thôi, hai ngày biết rồi mà còn dám dùng khinh công chạy tới chạy lui! Tô Tiểu Vũ, nàng thật sự cho rằng ta không dám dạy dỗ nàng sao?"

"Phụ nữ có thai không thể tức giận." Tô Tiểu Vũ tựa vào thành giường, lạnh lùng nói.

Tư Thiên Hóan nín thở, cố gắng kiềm nén lửa giận và sự lo lắng, làm cho sắc mặt trở nên hòa hoãn lại một chút, cũng làm cho giọng nói dịu dàng hơn, "Vũ Nhi, ta không cho phép nàng lại tiếp tục làm xằng làm bậy, những chuyện lúc trước xảy ra không cho phép tiếp diễn lại lần nữa, ta cũng sẽ không để cho mình bị đau đớn, ảnh hưởng đến nàng và cục cưng."

"Phụ nữ có thai không thích nghe mệnh lệnh của người khác." Tô Tiểu Vũ tiếp tục lạnh lùng nói.

Trán Tư Thiên Hoán nổi gân xanh, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra, trong mắt chỉ có sự yêu chiều và dịu dàng, ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Vũ, diễn;daffnlle&quysd0nn vươn tay kéo nàng vào trong lòng, dịu dàng nói, "Đúng, phụ nữ có thai là lớn nhất, chỉ cần nàng bảo vệ tốt chính mình, cái gì ta cũng sẽ nghe theo nàng, được không?"

"Phụ nữ có thai tính tình rất ngang bướng, hai ngày ba bữa lớn tiếng với chàng, nổi giận với chàng." Tô Tiểu Vũ đùa nghịch đầu ngón tay của mình, nhàn nhạt nói.

"Muốn làm gì thì làm, mắng ta mỗi ngày cũng không sao." Tư Thiên Hoán lập tức nghiêm túc nói.

"Phụ nữ có thai khẩu vị rất tốt, ta sẽ ăn một ngày một đêm, đến lúc đó trở nên mập mạp thì làm sao bây giờ?" Tô Tiểu Vũ tiếp tục nói, âm thầm cười trộm.

"Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, béo thành quả cầu cũng được." Tư Thiên Hoán tiếp tục duy trì vẻ ngoài dịu dàng.

Tô Tiểu Vũ xê dịch cơ thể, dựa vào chỗ khác, tiếp tục nói, "Phụ nữ có thai rất dễ bi thương, có gì không hài lòng đều sẽ làm lớn chuyện lên."

"Chỉ cần không tổn hại đến sức khỏe của nàng thì ta đều nghe theo nàng, sẽ không khiến nàng không hài lòng." Tư Thiên Hoán cất giọng nói.

"Ngày hôm qua ta thả đồng lõa..." Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, thở dài nói.

Tư Thiên Hoán cũng nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ cười nói: "Chỉ là vài người mà thôi, thả đi để tích đức cho cục cưng chúng ta."

"Nhưng buổi tối mấy hôm trước ta dùng khinh công." Tô Tiểu Vũ tiếp tục thở dài, trong giọng nói đầy sự hối hận.

"Không sao, không phải cục cưng không sao hết ư, sau này muốn đi đâu thì nói cho ta biết là được, đừng tự mình chạy tới chạy lui nữa." Tư Thiên Hoán cười càng bất đắc dĩ hơn, dịu dàng nói, trong lòng đã ngột ngạt muốn chết, vốn dĩ muốn xả hết cơn tức ra nhưng bây giờ lại phải kiềm nén trong người đến mức nội thương.

Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng chạm nhẹ đầu ngón tay lên bụng, khóe miệng cũng càng lúc càng nhếch lên, mắt cũng cười quyến rũ hơn, nàng và Hoán cũng có con, nó sẽ giống nàng hay là giống Hoán đây? Nhưng dù giống ai cũng đều là nữ... Suy tư một chút, vụng trộm ngắm Tư Thiên Hoán rồi ảo não bĩu môi.

Tư Thiên Hoán nhìn sắc mặt nàng đổi tới đổi lui, mắt cũng híp lại, không kiềm chế được nên cười càng lúc càng tươi, bàn tay to đang ôm lưng nàng chậm rãi mò lên trước bụng nàng, sau đó đặt bàn tay ấm áp lên bụng của nàng.

"Vật nhỏ, chúng ta có tiểu vật nhỏ." Tư Thiên Hoán hôn nhẹ lên trán của nàng, mềm nhẹ nói, trong nụ cười đầy ý hạnh phúc.

Tô Tiểu Vũ cười gật đầu, đôi tay nhỏ bé đặt lên bàn tay to của hắn, "Đúng."

Khóe miệng Tư Thiên Hoán đã rộng gần đến mang tai, mắt cũng híp thành một đường chỉ, thật lâu sau lại nở nụ cười ngu ngốc, cười đến mức bả vai cũng run lên, hơn nữa giọng cười càng lúc càng lớn.

Tô Tiểu Vũ ngoái đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn, lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng hắn ngốc nghếch như vậy nên miệng cũng nhẹ nhếch lên một lúc lâu không khép lại được.

Continue Reading

You'll Also Like

2.8M 239K 96
Tên truyện: Thần thật là yếu đuối Tác giả: Mã Hộ Tử Quân Nguồn: Tấn Giang Thể loại: Đam mỹ, xuyên không, cổ đại, cung đình hầu tước, niên thượng, ngọ...
151K 4.3K 102
Tác giả: Cắm liễu thành ấm Phân loại:Mặt khác loại hình Trạng thái: Đã hoàn thành ✅ Tiểu thuyết tóm tắt: Ba năm trước đây, thân là một gốc cây tu lu...
265K 16.7K 197
Tác giả: Phủ Thiên Thể loại: Cổ đại, Ngôn tình, Cung đình, Hào môn, 2S, HE Số chương: 392 chương chính truyện Nguồn: converted by Leo Sing ở Wiki dịc...
291K 12.3K 19
Đọc hiểu chú thích ╮(╯▽╰)╭ Thể loại: np, xuyên không, H The end