[BHTT-EDIT] Ái thượng nữ lão...

By ManiJY

220K 6.7K 249

Ái thượng nữ lão sư (爱上女老师) - Lăng Duệ (-凌睿) Hệ liệt Âu Dương Minh Cẩn phần 1 Thể loại: Bách hợp, hiện đại... More

Văn án
Lời nói đầu
Chương 1 - Cuộc gặp tình cờ
Chương 2 - Tuổi trẻ u mê
Chương 3 - Bạo lực can thiệp
Chương 4 - Hội ngộ vào kì nghỉ
Chương 5 - Cuộc thi sóng gió
Chương 6 - Liễu ám hoa minh
Chương 7 - Trận cảm nặng
Chương 8 - Một đêm sáng tỏ
Chương 9 - Khó khăn không ngừng tìm tới
Chương 10 - Vì ngươi mà lưu lại
Chương 11 - Rắc rối ở phòng thi
Chương 12 - Sự thật sáng tỏ
Chương 13 - Lạnh lùng xa cách
Chương 14 - Đoán bừa lại trật
Chương 15 - Bài văn trắng
Chương 16 - Bị thương dưới lưỡi dao
Chương 17 - Khó có thể chọn tình yêu
Chương 18 - Sự hài hước màu đen
Chương 19 - Hài tử ta chờ ngươi
Chương 20 - Trầm tư ở vùng sông nước
Chương 21 - Chuyện nhỏ ái muội
Chương 22 - Trong ngươi cũng có ta
Chương 23 - Tương tư đơn phương
Chương 24 - Giang hồ phân tranh
Chương 25 - Lặng lẽ theo dõi
Chương 26 - Sinh nhật say rượu
Chương 27 - Không muốn làm học sinh
Chương 28 - Tương lai tranh chấp
Chương 29 - Nụ hôn đầu bốc đồng
Chương 30 - Trống vang không cần chùy nặng gõ
Chương 31 - Thâm tình trong trầm mặc
Chương 32 - Đấu tranh cho nguyện vọng
Chương 33 - Không nỡ rời xa
Chương 34 - Ngàn dặm một đường bay
Chương 36 - Lần đầu trở về
Chương 37 - 9 ngày du lịch ở Hải Nam
Chương 38 - Cùng nhau náo loạn
Chương 39 - Say rượu ói chân ngôn
Chương 40 - CHÂN TRỜI GÓC BIỂN
Chương 41 - Quật cường trên bờ biển
Chương 42 - Phụng bồi ngươi về nhà
Chương 43 - Lần đầu đến
Chương 44 - Tình yêu của ta không giống như bọt nước
Chương 45 - Ta chỉ thích ngươi
Chương 46 - Xót xa ly biệt
Chương 47 - Tân sinh viên
Chương 48 - Chu Minh không gục ngã
Chương 49 - Giúp người làm niềm vui
Chương 50 - Ngụy trang học sinh cấp 3
Chương 51 - Xiếc khỉ
Chương 52 - Lại một lần rút đao
Chương 53 - Một đêm cuồng loạn
Chương 54 - Đêm 30
Chương 55 - Bị cấm túc thật đáng buồn
Chương 56 - Âm mưu và quỷ kế
Chương 57 - Năm mới vui vẻ
Chương 58 - Thu tiểu đồ đệ
Chương 59 - Dạy và học cùng tiến bộ
Chương 60 - Cho Amy câu trả lời thuyết phục
Chương 61 - Người sắt ba môn phối hợp
Chương 62 - Viêm ruột thừa cấp tính
Chương 63 - Bởi vì họa mà được phúc
Chương 64 - Nàng là thiên thần của ta
Chương 65 - Sáng sớm ly biệt
Chương 66 - Xa cách một đại dương
Chương 67 - Tin dữ tới chậm
Chương 68 - Thay mặt từ giã
Chương 69 - Tư niệm tự ta biết
Chương 70 - Có ta ở đây
Chương 71 - Chiếu cố hài tử chu đáo
Chương 72 - Thổ lộ tình yêu
Chương 73 - Cuộc sống đẹp như câu chuyện cổ tích
Chương 74 - Thời gian như nước chảy
Lời cuối sách
Tiểu công chúa
Sinh Nhật Cẩn

Chương 35 - Sự dẫn dắt của mẹ

1.9K 66 0
By ManiJY

Uncle bề bộn nhiều việc, chỉ nghỉ ngơi một chút liền mau chóng trở về tiếp tục công việc, trong nhà cũng chỉ có mẹ phụng bồi ta. Ta rất muốn chạy ra ngoài dạo một vòng, mẹ nói không yên tâm, nói là Mỹ không giống với Trung Quốc, để ta ra ngoài một mình không an toàn.

Suy nghĩ một chút cũng đúng, ta ba câu nói không nên hồn, tốt nhất là kéo mẹ theo cho chắc ăn.

Bị mẹ lôi kéo đi dạo phố, mua một đống lớn y phục cho ta, hoàn hảo mẹ không như mấy bà cô thích mua áo váy hoa hòe, cũng còn tương đối phù hợp với phong cách của ta, mẹ nói, lên đại học, không thể giống cấp 3 cả ngày một bộ quần áo thể thao, một bộ đồng phục học sinh liền OK, luôn phải thay đổi, đổi thử những phong cách khác một chút.

Đi dạo mệt, cùng mẹ ghé vào quán cà phê.

Đây là một quán cà phê nhỏ, người không nhiều lắm, đại đa số đều ngồi xem tạp chí hoặc làm việc với laptop, bình tĩnh mà thanh thản. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, sẽ khiến người ta cảm thấy biếng nhác.

Hương hạt dẻ hòa quyện với vị cà phê, khi nếm vào quả nhiên có hương vị khác.

"Minh!" Mẹ vừa khuấy ly cà phê trong tay vừa gọi ta.

"Ân?" Ta nhìn đống chiến lợi phẩm mà mẹ cuồng mua lúc nãy, nghĩ đến việc làm sao khiêng hết đống lớn này về.

"Tới đây cũng vài ngày, cảm thấy thế nào?" Mẹ nhấp một hớp cà phê trong tay, hỏi ta.

"Không có trà ngon uống, ta thích uống trà!" Ta cũng học dáng vẻ của mẹ uống một hớp cà phê,

"Lam Sơn sao? Có chút chua..."

Cảm giác dường như mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của mẹ.

Mẹ cũng không để ý tới việc ta né tránh, không tiếp tục vấn đề này, đổi sang chủ đề khác.

"Đại học, có thể thi đậu đi!"

Ta cười, "Mẹ, đây đều là chuyện ván đã đóng thuyền!"

"Không cảm thấy tiếc nuối sao?"

"Tiếc nuối?" Ta khó hiểu nhìn mẹ đang đề cập tới phương diện nào.

"Có lẽ tương lai ngươi sẽ hối hận lựa chọn của mình nói không chừng, Trung Quốc còn rất để ý tới việc bằng cấp của trường mà ngươi tốt nghiệp, tương lai xin việc có thể ngươi sẽ hối hận với lựa chọn bây giờ của mình!"

Mẹ chậm rãi nói, ta ở một bên uống cà phê, thoạt nhìn một bộ dạng mạn bất kinh tâm, thật ra thì ta vẫn đang rất nghiêm túc nghe mẹ nói.

"Bất quá...." Mẹ chuyển sang chuyện khác"Ngươi không phải là một hài tử dễ hối hận, tính tình cố chấp, nhưng điều ta lo lắng là, có thể sẽ có người thay ngươi hối hận!"

"Thay ta hối hận?" Ta lặp lại lời mẹ, khóe miệng có bọt cà phê lưu lại, mẹ giúp ta lau đi.

"Ngươi nghĩ rằng không có? Có thể là người kia sẽ hy vọng ngươi thi vào một trường tốt hơn, có một tương lai tốt hơn, mà không phải hành động theo tình cảm vì nàng, ngươi chọn như vậy, đã hỏi qua cảm thụ của nàng sao?"

Ta dĩ nhiên biết mẹ nói nàng là chỉ người nào.

"Mẹ, ta muốn tới nơi nàng đã từng..." Lời của ta vẫn chưa nói hết, liền bị mẹ cắt đứt.

"Ta biết ý định của ngươi, ta là mẹ ngươi, tất cả dự tính của ngươi ta cũng có thể hiểu rõ, ta hỏi ngươi chính là, ngươi có đứng ở góc độ của nàng mà quan tâm đến cảm thụ của nàng không?" Mẹ hỏi chuyện không còn thoải mái nữa mà là vô cùng nghiêm túc.

"Không có!"

"Cho nên, ngươi vẫn chưa có năng lực yêu một người!"

Nhìn ánh mắt mẹ, ta có chút sợ hãi, giống như mẹ cái gì cũng biết....Lời của mẹ khiến ta có chút bị hạ nhục....

"Bất quá, chọn liền chọn, coi như là sai lầm rồi cũng không sao, thi đậu là tốt rồi, học chuyên ngành gì?"

"Tiếng Anh!" Ta trả lời như một cái máy.

"Không tệ a, bất quá, tốt nhất ngươi nên nghe lời khuyên của ta, muốn nghe sao?"

Ta nghĩ, ta không có tư cách nói không, hơn nữa, đề nghị của mẹ là sáng suốt, có thể cho ta sử dụng cả đời.

"Trong lúc học đại học, nhất định phải ra nước ngoài, có gì khó khăn, ta có thể giúp ngươi, đây là lời khuyên của ta, cũng là yêu cầu duy nhất!"

Mẹ nói nghiêm túc, ta dĩ nhiên là biết mẹ muốn tốt cho ta, nhưng đến tột cùng điều này có ý nghĩa gì, ta vẫn không rõ lắm.

"Ta cố hết sức!" Ta không dám hoàn toàn đáp ứng, đại học như thế nào, ta cũng không biết.

"Chưa có việc nào ngươi cố hết sức mà không làm được!"

Mẹ cười, quả nhiên, mẹ hiểu rõ ta.

Cái đề tài này không có tiếp tục, mẹ rất nhanh chuyển đến một đề tài khác.

"Ngươi cảm thấy uncle như thế nào"

"Rất tốt a!" Nghĩ đến mẹ không nói chuyện nghiêm túc nữa, ta cũng thả lỏng rất nhiều.

"Tốt thế nào a?"

"Uncle rất quan tâm ngươi a, đối với ngươi rất tốt, hắn đối với ta cũng tốt vô cùng, cảm giác rất ôn hòa, rất từ ái, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết....rất....!"

"Rất có cảm giác an toàn!"

"Đúng vậy!" Mẹ nói ra cảm giác mà ta không hình dung được.

"Cái này đúng rồi, Minh, thứ ngươi bây giờ thiếu, chính là loại cảm giác khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng và an toàn."

Mẹ đào một cái hố lớn cho ta nhảy vào đi.

"Ngươi cao hơn, cũng đã trưởng thành, qua 18 tuổi, ở Mỹ, có thể rời nhà một mình xông pha, nhưng nếu như bây giờ để cho ngươi rời nhà, cắt đi tài chính của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống được không? Ngươi vẫn còn là hài tử chỉ biết học hành, trừ học tập, hết thảy năng lực cũng là nhờ gia đình cung cấp, Minh a, lúc nào thì tự mình có thể "đỉnh thiên lập địa", thì hãy cam kết với thề non hẹn biển!"

Lời mẹ khiến mặt ta nóng lên, suy nghĩ một chút cảm thấy đúng vậy, trừ thành tích học tập ra, ta thật sự không có gì cả. Nếu như không phải ở trong trường học, mà là trong một cuộc sống tự mình tồn tại, ta nghĩ, đối với ta mà nói phải rất khó khăn đi.

"...Ách...uncle đối với ngươi cũng không tệ lắm phải không!"

Mẹ luôn chuyển đề tài quá nhanh, khiến ta có chút ứng phó không kịp, rút kinh nghiệm lúc trước, ta loáng thoáng cảm thấy mẹ lại đang đào một cái hố to, nhất định không phải chỉ đơn giản là hàn huyên một chút về chuyện ngày thường, rất có thể mẹ sẽ lôi ra một thứ gì đó tới dạy dỗ ta đi.

"Rất tốt a!" Ấn tượng của ta đối với uncle vẫn luôn rất tốt, ta lần đầu tiên nhìn thấy uncle trong miệng mẹ, cho tới bây giờ, ấn tượng vẫn rất tốt.

"Một người có lòng nhân ái hay không, chỉ cần nhìn vào một điểm trọng yếu, đó là thái độ của hắn đối với hài tử, nếu như ngươi thật lòng thích một người, ngươi nhất định phải suy tính vấn đề về hài tử, rất trọng yếu, xử lý tốt, có thể trợ giúp cuộc sống và tình cảm của ngươi, khiến ngươi càng thêm trầm ổn, xử lý không tốt, có thể sẽ gãy gánh. Hiểu chưa?"

Lời mẹ ta hiểu rõ, rốt cuộc hiểu mẹ nói nhiều như vậy dụng ý ở chỗ nào, mẹ chỉ có một hy vọng, chính là ta trưởng thành nhanh một chút.

Luôn nói mình là một người lớn, trưởng thành, ta so với mẹ còn cao hơn nửa đầu, nhưng là...ta vẫn còn ngây thơ và mù quáng như vậy, giống như chú nghé đâm đầu vào một ngõ nhỏ, không tìm được đường ra, cứ tiếp tục đâm đầu đi tới, cuối cùng là cả người mờ mịt và thương tích, cũng không tìm được bất kỳ đường ra nào.

Ta rơi vào trầm tư.

Mẹ đã uống xong ly cà phê, ta vẫn không tìm ra được đầu mối nào, cảm giác vấn đề của mình quá nhiều, cho tới bây giờ cũng chưa từng có thời điểm nào lại cảm giác thất bại như thế này.

"Cha ngươi có khỏe không?"

"Ân, hoàn hảo!" Lấy làm lạ tại sao đột nhiên mẹ lại nhắc tới cha.

"Ngươi đứa nhỏ này, làm cha ngươi lo lắng, chúng ta tách ra đã nhiều năm như vậy, cha ngươi cho tới bây giờ cũng không liên lạc ta, này lại vì ngươi, mặt mũi già nua gì đó cũng kéo xuống để gọi điện nhờ giúp đỡ...." Mẹ bất đắc dĩ cười cười.

"Cha...Mẹ, ngươi với cha..." Ta không biết có nên hỏi hay không, cũng không biết nên hỏi như thế nào, từ nhỏ đến lớn, cũng không có người nói cho ta biết mẹ và cha rốt cuộc là như thế nào mà đi tới ngày hôm nay, trong lòng ta, vẫn luôn tò mò, rất muốn biết, chẳng qua là không dám đi hỏi, lúc nhỏ, mỗi lần hỏi bà nội cũng sẽ gạt lệ, mỗi lần hỏi cha, cha đều nói ta còn nhỏ, không chịu nói cho ta biết.

"Chúng ta không có gì, trừ ngươi ra, ta và cha ngươi không có bất kỳ liên quan nào!"

"Mẹ, ta muốn biết..." Ta muốn biết, cha mẹ làm sao lại từ yêu nhau rồi đi tới ly hôn.

"Chúng ta...Lúc đó yêu chính là yêu, nghĩa vô phản cố, kết hôn sống chết, sau đó, các loại mâu thuẫn xuất hiện, càng ngày càng lý giải rõ hơn, ma sát với cuộc sống, các loại áp lực, xung đột trong sự nghiệp, từ từ, tình cảm cũng liền phai nhạt, dần dần phát hiện mình đã phạm sai lầm trong tình cảm, phát hiện mình không yêu nữa, cuối cùng, chỉ có thể ly hôn!" Mẹ nhìn ta..."Chẳng qua là...bỏ rơi ngươi nhiều năm như vậy, khiến ta luôn cảm thấy có lỗi."

Mắt mẹ rưng rưng, nhưng thủy chung không giọt nước mắt nào rơi xuống, một nữ nhân ở một quốc gia lạ liều mạng mấy năm sẽ trở nên kiên cường, nhưng trước mặt con của mình vẫn sẽ thương cảm mà rơi lệ. Ta nghĩ, đây chính là tình mẹ đi. Nếu như nói lúc nhỏ vẫn luôn vì chuyện bị mẹ vứt bỏ mà sinh lòng thù hận, như vậy bây giờ, hết thảy đều tan thành mây khói.

Mẹ chậm rãi, tiếp tục nói:

"Trên cái thế giới này, đáng giá tiền nhất chính là tình cảm, so với cái gì cũng trọng yếu hơn, nhưng, rẻ mạt nhất cũng là tình cảm, một chút cũng không có, cho nên cái gì cũng có thể thay đổi!"

Mẹ khôi phục lại dáng vẻ sâu không lường được, nghiêm túc nhìn ta.

"Ngươi nếu đã hiểu rõ, làm sao mới có thể xác định chính mình sẽ không thay đổi, thì cứ như thế ấy làm người khác tin tưởng tình cảm của mình sẽ không thay đổi!"

"Ta..." Mẹ lại bắt bí ta.

"Hơn nữa, giống như mẹ vậy, cũng là người đã từng vì tình cảm mà bị tổn thương!" Mẹ bổ sung một câu, ta dĩ nhiên biết, mẹ không chỉ đang nói chính mình.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của ta, mẹ cười, khuôn mặt cưng chiều, giống như ở trong mắt nàng, ta vẫn còn là hải tử nhỏ bé, giơ tay nhấc chân cũng khiến nàng vui vẻ.

"Không nói nữa, nói tiếp chắc tiểu tử ngươi sẽ điên mất, tìm thời gian ngươi cùng uncle hàn huyên một chút, tin rằng hắn sẽ dạy cho ngươi rất nhiều thứ, uncle của ngươi không có hài tử, chúng ta chỉ có một hài tử là ngươi, ngươi là hài tử duy nhất của chúng ta."

Uncle...Ta mặc dù rất muốn, chỉ tiếc....

Hay là trước tiên luyện phát âm cho tốt cái đã.

Thật là đụng chuyện mới sáng mắt ra! Đột nhiên cảm thấy mình học tiếng Anh gần 10 năm thật công dã tràng.

Những ngày ở Mỹ cùng mẹ là những ngày dài nhất trong cuộc đời, ở một đất nước xa lạ, hoàn toàn bất đồng so với nơi ta lớn lên, ở chỗ này, trên Internet, ta dường như thấy được một thế giới rộng lớn hơn, thấu hiểu và bao dung hơn.

Ngoài ra sẽ điên cuồng tưởng niệm thành phố đó, nơi ta lớn lên và...cả người kia trong thành phố đấy!

Continue Reading

You'll Also Like

397K 17.3K 184
Tác phẩm: Tác phẩm bách hợp thứ 2 của Hạ Uy, mong các bạn ủng hộ nhé <3 Tác giả: Hạ Hạ Uy Uy Thể loại: Cổ đại, hoàng tộc tranh đấu, HE Tuyến nhân...
95.7K 8.6K 84
Hán Việt: Hàm ngư bệnh mỹ nhân tại oa tổng bạo hồng Tác giả: Thủ Ước Tình trạng raw: Hoàn - 15/06/2023 Tình trạng dịch: Đang đào Thời gian: 22/01/202...
335K 24.3K 130
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
409K 15.2K 102
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...