Cẩm Tú Đích Nữ

By Nimnely

1.9K 15 2

Đây là tác phẩm mình đang đọc và thấy hay mà ở trên wattpad lại không có bản full đã edit. Nên mình chỉ coppy... More

Chương 1: Từ chính thất biến thành di nương
Chương 2: Tề gia từ hôn
Chương 3: Mã phu nhân đến làm thuyết khách
Chương 4: Thân nhân là đáng sợ nhất
Chương 5: Một đôi cẩu nam nữ
Chương 6: Tề phu nhân ngầm hạ bẫy
Chương 7: Phát tán lời đồn hủy danh dự
Chương 8: Phu nhân ác độc thêm dược vào trà
Chương 9: Lời từ miệng đại phu nhân
Chương 10: Bị bại lộ chưa chồng đã có thai
Chương 11: Phụ thân của nghiệt chủng là ai ?
Chương 12: Bị từ hôn, Tề phu nhân lại làm chuyện xấu
Chương 13: Làm việc ác, gieo gió gặt bão
Chương 14: Thẩm phủ lại có tân di nương vào cửa
Chương 15: Sĩ diện của di nương bị đánh
Chương 16: Tự hạ thân phận, ngốc không thể cứu
Chương 17: Tô Mi châm ngòi ly gián
Chương 18: Có người hạ độc thủ với Thẩm gia
Chương 19: Giáo huấn Tô Mi
Chương 20: Xuất thân của Tạ thị
Chương 21: Người nhà Liễu gia quá ân cần
Chương 22: Nam nhân trong vườn hoa
Chương 23: Biểu tỷ lại nghĩ ra độc kế
Chương 24: Chạy thoát khỏi rừng trúc
Chương 25: Bắt mạch
Chương 26: Chén thuốc có vấn đề
Chương 27: Cầm tinh tương khắc
Chương 28: Tô Mi bị đuổi đến thôn trang
Chương 29: Cầu y
Chương 30: Trước cửa Vấn phủ nhiều chuyện rắc rối
Chương 31: Trò chuyện cùng Vấn lão thái gia
Chương 32: Trên đường đi gặp mỹ nam tử
Chương 33: Hắn là Ngự Phượng Đàn
Chương 34: Thẩm Mậu hoài nghi
Chương 35: Khố phòng yết ngoã
Chương 36: Đạo tặc trộm dược liệu
Chương 37: Tổ mẫu trở về
Chương 38: Cơn đường phía trước gian nan
Chương 39: Nam tử trên xe ngựa
Chương 40: Gặp lại biểu tỷ
Chương 41: Lần đầu tiên giao phong
Chương 42: Tiểu Bạch hoa
Chương 43: Trên xe ngựa
Chương 44: Tạ di động tâm tư
Chương 45: Gieo gió gặt bão
Chương 46: Bắt gà không thành còn mất nắm gạo
Chương 47: Tạ di bị cắn
Chương 48: Mời ngươi ở khách viện
Chương 49: Tất cả những thứ này vốn là của ta
Chương 50: Vì sao không làm như vậy?
Chương 51: Thư viện tái ngộ khiêu khích
Chương 52: Khí thế bức người
Chương 53:
Chương 54: Vân Khanh cắn thế tử, biểu tỷ bị đánh
Chương 55: Tra nam có ý xấu
Chương 56: Vân Khanh đánh trả biểu tỷ, hai mẫu tử xấu xa bị đuổi
Chương 57: Biểu tỷ muội xấu xa lừa gạt không thành phải chịu thiệt
Chương 58: Thế tử ban đêm xông vào khuê phòng đại tiểu thư, động tâm
Chương 59: Di nương chưa toại nguyện, Vân Khanh lột mặt nạ
Chương 60: Dự tiệc, tiểu thư Quốc công ngàn dặm tìm thế tử
Chương 61: Vân Khanh quá chén, thế tử ghen
Chương 62: Thế tử cứu mỹ nhân
Chương 63: Di nương cáo trạng, Thẩm Mậu tức giận
Chương 64: Thuỷ di nương toàn thân tanh tưởi doạ Thẩm Mậu chạy
Chương 65: Vân Khanh ra tay, di nương tập thể đổ máu
Chương 66: Vi Ngưng Tử hãm hại không thành
Chương 67: Đạp đổ núi dựa của Vi Ngưng Tử
Chương 68: Tạ di hạ độc, dòng suối nhỏ ước hội
Chương 69: Vân Khanh thế tử uyên ương hí thuỷ
Chương 70: Thế tử, Vân Khanh hô hấp nhân tạo
Chương 71: Tô Mi đau bụng, thai nhi khó bảo toàn
Chương 72: Tình thế đảo ngược, Thuỷ di nương bị đánh
Chương 73: Tạ thị phát uy, đạp đổ Thuỷ di nương
Chương 74: Tuyết Lan bị chuyển đi
Chương 75: An Sơ Dương tìm đến
Chương 76: Tạ di chuyển ra khỏi Thẩm phủ, di nương tác quái
Chương 77: Di nương đấu tranh nội bộ
Chương 78: Phòng bị cao thủ, Tạ thị có thai
Chương 79: Vân Khanh quản gia, dì vô sỉ mơ tưởng đoạt quyền
Chương 80: Gặp lại An Sơ Dương, Vân Khanh phải làm thiếp
Chương 81: Tô Mi sinh, một xác hai mạng
Chương 82: Thuỷ di nương bị huỷ dung, hoàn toàn rơi đài
Chương 84: Chỉ còn đường chết
Chương 85: Lạnh như băng như đao
Chương 86: Hai nhà ép hôn
Chương 87: Xoay càng khôn, Liễu phủ suy tàn
Chương 88: Bắt được độc thủ
Chương 89: Tạ thị sinh
Chương 90: Đáp ứng lời mời dự tiệc
Chương 91: Mặt kim Ma tướng
Chương 92: Khắc tinh trời sinh
Chương 93: Thống khoái hết giận
Chương 94:Một nửa ma quỷ
Chương 95: Lời nói động trời
Chương 96: Sắc đẹp sinh ý *
Chương 97: Hắn thật đáng gét
Chương 98: Thẩm Mậu rơi xuống
Chương 99: Bức tới cửa
Chương 100: Hắn đã trở lại
Chương 101: Thẩm phụ trở về
Chương 102: Trong lòng ta có nàng
Chương 103: Hoàn toàn tình ngộ
Chương 104: Ngươi giết người
Chương 105: Mẫu tử dành mạng sống
Chương 106: Dì trúng độc
Chương 107: Thành người thực vật
Chương 108: Treo cổ tự sát
Chương 109: Quốc sắc vô song
Chương 110: Giận giữ mắng mỏ
Chương 111: Trừng phạt kẻ ngu xuẩn
Chương 112: Không thể buông tha
Chương 113: Kì cao nhất chiêu
Chương 114: Liền kích thích ngươi
Chương 115: Ai tính kế ai
Chương 116: Minh Đế tức giận
Chương 117: Minh Đế phong thưởng
Chương 118: Nguy cơ trên xe ngựa
Chương 119: Đấu trí trên xe ngựa
nim

Chương 83: Thai nhi chết

20 0 0
By Nimnely

Vân Khanh đem sách đóng lại, ngồi ở ghế trầm tư, Phượng mâu hơi trầm xuống, sau đó liền đứng lên, đi ra ngoài.

Thải Thanh thấy nàng vừa mới vào sân lại muốn đi ra ngoài, đuổi theo gọi: "Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong, người chưa tắm rửa lại muốn đi đâu?" Tiến vào phòng sinh, lại xảy ra chuyện như vậy, giống như gặp phải điềm xui, nhất định phải dùng nước lá gột rửa mới được.

"Không sao, ta đi một lát thôi." Vân Khanh khoát tay, vẻ mặt trầm ngâm xuyên qua phòng ngoài, đứng ở đó đợi một hồi, liền nhìn thấy tiểu nha hoàn đưa đại phu ra cửa.

Nàng liền tiến lên, sau khi hành lễ với đại phu, thăm dò hỏi: "Làm phiền đại phu, hôm nay vất vả rồi."

"Không sao, thầy thuốc là như thế." Đại phu hôm nay nhìn thấy thứ không nên thấy, sớm đã có người cho hắn bạc, biết cái nào là không nên nói, chỉ là không biết vị đại tiểu thư này tới tìm hắn để làm gì.

Vân Khanh cầm khăn ở trong tay, trên mặt hơi lộ ra nghi hoặc, "Ta ở học viện cũng có học chút y lý (kiến thức về y học), cho nên đối với y thuật có chút hiểu biết, hôm nay phương thuốc kia đại phu ngươi nghĩ sau khi uống xong, trừ việc khiến cho rong huyết, còn có tác dụng phụ nào khác hay không?"

Đại phu nhớ lại đơn thuốc vừa nãy, lắc đầu nói: "Nàng ta thay mấy vị thuốc trong đó mà thôi, xác nhận sẽ không có vấn đề gì."

Chỉ biết như thế, Vân Khanh trong lòng kinh hãi, nàng lúc ấy ở trong viện bị việc Thủy di nương sửa phương thuốc làm mất tập trung, tất cả mọi người đều nghĩ việc mẫu tử Tô Mi đều là bị Thủy di nương nhẫn tâm xuống tay gây nên, Tô Mi sau khi rong huyết cũng liên quan đến việc thai nhi trong bụng hít thờ không thông. Lúc đầu nàng cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì ngay từ đầu bà đỡ đã nói trước lấy cuốn rốn ra, nhưng khi trở lại trong viện, nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, cho đến khi Thải Thanh vô ý nói ra hai chữ có độc.

Bình thường khi sản phụ rong huyết chắc sẽ không làm cho thai nhi lập tức tử vong, cho dù sản phụ tử vong, thai nhi cũng có thể thông qua phương pháp mổ bụng lấy ra. Thai nhi trong bụng Tô Mi đã muốn đủ tháng, mặc dù nàng ta rong huyết, chỉ cần thai nhi khỏe mạnh, như vậy nửa khắc sau sẽ không có vấn đề gì. Nhưng căn cứ lời của Trần ma ma, Tô Mi sau khi uống xong thì thuốc tác dụng mãnh liệt, dẫn đến rong huyết mà chết, trước sau cộng lại không có tới một canh giờ, mà lúc thai nhi được bà đỡ lấy ra thì tim đã ngừng đập.

Nàng nghi ngờ đứa bé trong bụng đã bị người ta động tay động chân! Trước đó Tề đại phu cũng từng đến bắt mạch, đều nói thai nhi trong bụng Tô Mi trừ việc có chút suy nhược, còn lại đều khỏe mạnh.

Không đến mức cơ thể người mẹ một khi rong huyết, thai nhi liền lập tức tử vong.

Vừa rồi nàng xem qua y thư, cũng đã nói rõ điểm này, nàng sợ chính mình học nghệ không tinh, vì thế đi ra xác nhận với đại phu, mới tin tưởng phán đoán của mình không có sai.

Nội tâm như sóng triều lên xuống, Vân Khanh sắc mặt trầm ổn, thi lễ với đại phu nói: "Ta đây liền không quấy rầy ngươi nữa." Đại phu chắp tay hoàn lễ, đi theo tiểu nha hoàn ra khỏi viện.

Trở lại Quy Nhạn các, Vân Khanh cởi quần áo, ngâm mình trong nước, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ xem mình có gì sơ sẩy bỏ sót chi tiết nào không, khó đoán là người xuống tay không chỉ có một, trừ Thủy di nương, còn có một người khác nữa?

Chẳng lẽ chính là người bỏ tuyệt tử dược vào canh của phụ thân? Cái người hạ tuyệt tử dược có mục đích thực rõ ràng chính là muốn Thẩm gia vô hậu, nếu như thế, vậy việc Tô Mi sinh sản hôm nay có một tay hắn can thiệp rồi, hắn không cho phép Thẩm phủ có con nối dòng ra đời, tự nhiên cũng sẽ không cho phép đứa nhỏ trong bụng Tô Mi đi ra.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi đem tất cả mọi người ở trong viện lúc ấy từng người tra xét, thời điểm đó người ở chỗ này rất nhiều, lão phu nhân, Tạ thị, Thẩm Mậu thì chắc chắn sẽ không để người khác xuống tay với đứa nhỏ trong bụng Tô Mi, như vậy còn lại là những người đối với đứa nhỏ được sinh ra này sợ sẽ làm ảnh hưởng đến địa vị của mình.

Thủy di nương nếu đã muốn hạ dược rong huyết, nàng ta không cần thiết dùng biện pháp khác mà trực tiếp đến kê đơn cho Tô Mi là được, việc kê đơn như vậy chỉ vừa xảy ra, cho nên hiềm nghi về Thủy di nương được loại bỏ đầu tiên, như vậy còn lại Bạch di nương cùng Thu di nương, đứa nhỏ của Tô Mi một khi được sinh ra, Tô Mi tất nhiên sẽ được phong lên làm di nương, đối với hai người bọn họ có uy hiếp lớn nhất.

Bạch di nương vẫn an phận thủ thường, không tranh không thưởng, không hề có câu oán hận, mà Thu di nương tuy có chút tính toán, nhưng cũng không phải là loại to gan dám ra tay hại người, là có người nào khác, hay là trong hai người bọn họ có người ẩn mình kín đáo, làm cho những người khác hoàn toàn không phát hiện được?

Vân Khanh chưa bao giờ nghĩ đến, một Thẩm phủ hài hòa trong lòng nàng, lại cũng có nhiều chuyện bẩn thỉu như vậy, còn có những người trong bóng tối hạ độc thủ khiến người không thể tra ra, thì ra sau khi cẩn thận lưu ý, mới biết được nàng kiếp trước đã sớm ở trong hang sói.

Trong bể tắm hơi nước từ từ bay lên, nóng hầm hập đem cả phòng đều tràn đầy hơi nước mông lung, giống như việc đang suy nghĩ trong đầu, cũng là sương khói mông lung, nhìn không tới sau lưng chân tướng thật sự.

Hai tay nàng ở trên không trung quơ vài cái, muốn đem hơi nước lượn lờ này vén lên, lại phát hiện như thế nào cũng không được, nhụt chí buông thỏng tay, hai tay vốc nước, ở trên mặt liên tục vỗ hai cái, để chính mình tỉnh táo lại.

Nếu hạ thủ, nhất định sẽ có sơ hở lưu lại, hôm nay nhất định có chỗ nào đó bị nàng bỏ qua, nàng ngẫm lại, chăm chú suy nghĩ một chút. . . . . .

Bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại, đêm tháng 10 đã được ví như là thu thâm lộ trọng (gần lạnh như sắp sang Đông), Lưu Thúy ở bên ngoài đợi hồi lâu, thấy Vân Khanh trong phòng không có động tĩnh, liền nhỏ giọng kêu: "Tiểu thư?"

Đợi một hồi, không nghe thấy ai trả ời, nàng lại kêu thêm một tiếng, vẫn không có tiếng hồi đáp, liền nóng nảy đứng lên, tiểu thư đã đi vào đó được hai nén hương thời gian rồi, cũng không có gọi người thêm nước, phải chăng bị việc hôm nay hù dọa, sợ nàng sẽ có hành động khác thường ở bên trong, bèn nóng nảy, vội vàng đẩy cửa đi vào, trong phòng tắm sương mù lượn lờ, Lưu Thúy hô lớn: "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ."

Vân Khanh đang trầm tư, đột nhiên nghe được tiếng gọi bên tai, phục hồi tinh thần lại, Lưu Thúy đã muốn vọt tới bên bồn tắm, lấy tay nhúng xuống nước thấy nước đã lạnh rồi, vội vàng cầm quần áo lại đây, mở miệng nói: "Tiểu thu của em a, nước này đều lạnh rồi, người ngồi ở bên trong cũng không thấy lạnh sao? Nếu không cẩn thận để nhiễm phong hàn, để phu nhân biết được, sẽ lo lắng lắm đấy."

Vân Khanh bản thân cũng cảm thấy lạnh, nhưng vừa rồi do quá tập trung suy nghĩ, nên cũng không có cảm thấy, lúc này lại thật sự cảm giác được rồi, vội vàng mặc xiêm y, cười nói: "Được rồi, việc nhỏ thế này đừng để cho phu nhân biết, bà hiện tại đang mang thai, lại trải qua chuyện ngày hôm nay, đã làm bà phiền não lắm rồi."

Lưu Thúy đỡ nàng đi ra ngoài, để nàng bọc mình trong chăn ủ ấm trước, trừ đi hàn khí, lại nói: "Việc này nô tỳ tự nhiên biết, hôm nay nếu không phải nhờ tiểu thư người nhanh tay ném chiếc ghế kia. . . . . . Dù sao lúc ấy nô tỳ đã sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh ướt sũng cả người."

Nàng hướng ra bên ngoài hô một tiếng, kêu người bưng ấm trà nóng cùng điểm tâm đi lên.

Một lát sau, bên ngoài tiến vào một nha hoàn bậc hai mặc cái áo màu xanh lá cây thêu hoa cân xứng, áo ngoài màu trắng như áo của trung y, váy dài màu xanh nhạt, bưng một bình trà nóng, vẻ mặt tươi cười đối với Vân Khanh nói: "Nay khắp phủ đều đang nói tiểu thư ngài thông tuệ, ngày hôm nay cơ trí phá được quỷ kế của Thủy di nương."

Vân Khanh ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, đúng là người được đề bạt đi lên, Tuyết Lan, nàng ta nay đã được nuôi dưỡng đến sắc mặt hồng hào, phô diễn thân hình quyến rũ của nàng ta, một đôi mắt hoa đào ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sống động như con cá đang tung tăng bơi lội trong dòng nước biếc, không ngừng xoay xoay, chẳng qua tuy rằng sắc mặt khá tốt, nhưng đáy mắt đã có chút quầng thâm.

"Được rồi, việc cần làm ngươi đã làm xong chưa, sao lại rảnh rỗi đi nghe ngóng những chuyện như vậy!" Lưu Thúy vừa nhìn thấy nàng ta liền thấy không thích, từ việc lần trước Tuyết Lan đem xiêm y của Vân Khanh đâm một lỗ, sau đó dựa vào cơ hội này để thăng chức, nàng thấy Tuyết Lan sẽ không có ý tốt. Lưu Thúy cũng là vì cuộc sống của gia đình mà đến, cùng Phi Đan cũng có tình cảm không tệ, mẹ của hai người đều ở quý phủ làm việc, bao nhiêu đó giao tình, khi biết được Tuyết Lan động tay động chân ở bàn giặt quần áo của Phi Đan, trong lòng liền rất tức giận, sau khi Vân Khanh để nàng nói cho Phi Đan biết quần áo giặt có vấn đề, Phi Đan liền tra xét lại, đêm ấy Lưu Thúy lưu lại trong phòng một chút, trong lòng Phi Đan cũng có tính toán.

Nàng ta là đại nha hoàn ở bên người lão phu nhân lâu như vậy, tự nhiên sẽ không có chuyện không đi điều tra liền làm to việc, việc này nếu ẫm ĩ lên, chính nàng ấy cũng sẽ không đẹp mặt gì, chuyện đại nha hoàn lại làm khó dễ tiểu nha hoàn sẽ rất khó coi, nhưng nếu ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không xử lý được, đây không phải là càng làm cho tiểu thư xem thường, còn nữa nếu không phải tiểu thư ra ám hiệu cho Lưu Thúy, dù cho không cần thể hiện mặt mũi nữa, nàng ta cũng có biện pháp để thu thập Tuyết Lan.

Vốn nha hoàn bậc hai là người thường xuyên xuất hiện trước mặt chủ tử, nếu không Tuyết Lan cũng sẽ không dụng tâm như vậy, nhưng từ khi nàng ta thăng lên làm nha hoàn bậc hai, Tuyết Lan cũng phát hiện, mặc kệ nàng ta làm chuyện gì, đều cũng sẽ khó hơn so với người khác, nếu nàng ta đi lấy cái này cái nọ, người bên kia tất nhiên là ra sức khước từ, cũng phải kì kèo cỡ nửa canh giờ, hoặc lâu hơn nữa mới lấy được, lý do luôn đa dạng chồng chất, hơn nữa đúng lý hợp tình, không thể cãi lại, lúc trong phủ ngẫu nhiên phát thưởng cho này nọ, nàng ta cũng chỉ lĩnh được một chút đồ, làm cho nàng ta cảm thấy có nghi ngờ có người đang khó dễ mình, tỷ như Tạ thị mang thai, khi Thẩm Mậu cho hạ nhân trong phủ đi lấy thêm một bộ quần áo, nàng ta lấy ra bộ đó mới đầu thì không có vấn đề, qua vài ngày sau, có sợi chỉ sẽ có thể vô duyên vô cớ mà đứt, cổ áo hoa văn lúc giặt cũng bắt đầu tẩy màu, còn lúc ăn cơm phần của nàng ta thoạt nhìn cũng sẽ thấy thiếu một chút.

Đủ loại chuyện mà nếu nói tiếp sẽ thành lớn chuyện, kỳ thật cũng không tính chuyện là lớn gì, nhưng nếu không tính là chuyện lớn, nàng ta sao có thể xui xẻo mà bị đãi ngộ như vậy, cảm thấy trong lòng bị đè nén, muốn bẩm báo với Vân Khanh, lại cảm thấy mình là người mới được đề bạt, còn chưa làm được mấy tháng nha hoàn bậc hai ở trước mặt chủ tử cáo trạng, sẽ làm chủ tử cảm thấy nàng ta vô năng, vì thế đành phải chịu đựng nghẹn một bụng hờn dỗi này, thường xuyên tức giận buổi tối ngủ không được, trái lo phải nghĩ có hay không có biện pháp nào tốt, ban ngày còn phải liều mạng tranh nhau cơ hội để thể hiện mình, cho nên mới có quầng thâm màu xanh dưới mí mắt.

Đương nhiên, việc này hết thảy không cần phải nói, tất nhiên là từ miệng Phi Đan nói cho mọi người trong phủ từ lão nương đến huynh đệ tỷ muội, những gia đình gia nhân này bình thường đều có thể có chút quan hệ thân thích, Tuyết Lan vừa vào phủ chưa tới một năm liền có thể làm nha hoàn bậc hai bên cạnh đại tiểu thử, việc này vốn đã khiến cho người ta hâm mộ ghen tị, lại một phen lửa cháy đổ thêm dầu, hậu quả liền xuất hiện rồi.

Tuyết Lan cũng nhận ra rằng việc mình bí mật xuống tay với Phi Đan đã bị phát hiện, nhưng nàng ta thủy chung vẫn không ngờ Vân Khanh mới là người sớm nhất biết chuyện này, nàng ta cho rằng, nếu Vân Khanh đã biết, nàng ta cũng sẽ không làm được vị trí nha hoàn bậc hai này rồi.

Ngày sau từ từ biểu hiện, nàng ta tin rằng dựa vào sự thông minh của mình, tiểu thư sẽ chú ý tới nàng ta thôi.

Lúc này vừa bị Lưu Thúy nói như vậy, Tuyết Lan trên mặt liền lộ ra một chút ủy khuất, nhìn Vân Khanh liếc mắt một cái, sau đó nói: "Nô tỳ đây không phải là vì để tiểu thư cao hứng mới nói thôi." Cũng không biết Lưu Thúy này, có làm gì cũng không thích nàng ta, nàng ta nịnh bợ thế nào cũng vô dụng, Lưu Thúy là người tiểu thư tín nhiệm nhất, nàng ta còn có thể không nịnh bợ sao?

Xem nàng ta làm ra bộ dáng kia, Lưu Thúy khẽ liếc mắt một cái nói: "Vì tiểu thư cao hứng cũng không cần bày ra bộ dáng kia, Mi cô nương mới vừa mất, lão phu nhân liền bị ốm, ngươi cười vui vẻ như vậy để những người khác nhìn thấy còn ra bộ dáng gì nữa, không biết còn tưởng rằng tiểu thư lúc này tâm tình đặc biệt tốt nữa đó!"

Lưu Thúy vừa có đạo lý nói ra một mạch, trực tiếp đem Tuyết Lan một câu cũng nói không nên lời, ấp úng nhìn Vân Khanh, thấy nàng tựa vào đầu giường lật sách, làm như không có nghe đến, chỉ có thể ngượng ngùng đi ra ngoài.

Vân Khanh làm sao không có nghe, nàng nghe rất rõ ràng, tính cách Lưu Thúy chính là như vậy, rất hoạt bát, cũng không hướng nội, không trong không ngoài vừa vặn thích hợp, thời điểm nên lanh lợi một chút cũng không sót, nói lên đạo lý cũng nghe rất thuyết phục, hiện tại đúng là không nên như vậy, lão phu nhân bị bệnh, Tuyết Lan vui vẻ là không đúng.

"Tiểu thư, người vừa rồi ngâm nước lâu như vậy, uống một ngụm trà đi." Lưu Thúy cầm hai cái gối đệm cho Vân Khanh tựa vào phía sau đọc sách, lại bưng một chung trà đến.

Vân Khanh bưng lên uống lên một hớp, nhấp môi, đột nhiên nhớ tới, hỏi: "Lưu Thúy, em có biết ngày hôm nay thuốc của Tô Mi là ai bưng cho nàng ấy uống?"

Lưu Thúy không biết nàng tại sao lại còn băn khoăn chuyện đó, đón chén trà nói: "Bưng thuốc cho Mi cô nương, không phải Trần ma ma, thì chính là bà đỡ đút, hoặc chính là Bích Vân, những người khác hẳn là sẽ không cố ý đi đón chén thuốc kia."

Rốt cục nghĩ ra là có chỗ nào không đúng, Vân Khanh đôi mắt sáng ngời, nàng nhớ rõ lúc bà đỡ vừa mới vào, đi ra thông báo cho lão phu nhân nghe là lúc nói thai nhi vẫn bình thường, về sau khi Tô Mi rong huyết, bà đỡ còn nói, thai nhi đã chết ở trong bụng.

Bởi vậy suy đoán, có hai loại tình huống, thứ nhất, chính là thai nhi đã sớm chết, nhưng lúc bà đỡ vừa mới vào, giả thông báo sống chết của thai nhi, nhưng cách làm này không lý trí, làm bà đỡ, các nàng chỉ cần đến trong phủ, tiền nhận được đã là không ít, nhưng giả báo sinh tử, đối với các nàng mà nói là không có lợi gì, cho dù sau khi đỡ được thai nhi ra ngoài, là cái thai chết, ngược lại bọn họ tránh không khỏi có liên quan trong đó.

Thứ hai, chính là thai nhi lúc đầu xác thực không chết, nhưng một lúc sau, không biết như thế nào, thai nhi chết, cũng như vậy, người tiếp cận thai nhi, đầu tiên đáng để hoài nghi nhất là hai cái bà đỡ kia, chỉ có các nàng mới là người tiếp cận thai nhi nhiều nhất, mặc kệ là hạ độc hay cái gì khác cũng đều rất thuận tay.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức từ trên giường ngồi thẳng lên, Lưu Thúy cả kinh liền nói:"Tiểu thư, người chớ lộn xộn, chăn nếu rơi xuống, thật sự sẽ cảm lạnh ."

Vân Khanh lúc này làm sao còn nghĩ tới chuyện chăn rớt hay không, lúc Lưu Thúy chăm chú kéo cao chăn cho nàng, , nàng mới ngẩng đầu lên nói: "Lưu Thúy, em có huynh đệ là xa phu trong phủ?"

"Ân, nô tỳ có vị biểu huynh, đúng là xa phu trong phủ." Mặc dù không biết Vân Khanh muốn làm cái gì, Lưu Thúy vẫn đáp lời, "Không biết tiểu thư có chuyện gì?"

Vân Khanh quay đầu nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bên ngoài đã là một mảnh đen kịt, nàng đi ra ngoài rất không tiện, nhưng không biết sao, nàng nghĩ đến khả năng người xuống tay là bà đỡ, liền cảm thấy nhất thiết phải đem hai bà đỡ đều mời đến, chỉ có như vậy, nàng mới có thể hỏi ra tung tích, người phía sau màn kia độc thủ tâm cơ thật sự là quá sâu, nàng không thể buông tha mỗi một dấu vết.

Ngọn đèn chiếu trong phòng sáng trưng, Vân Khanh ngẩng đầu lên, phân phó: "Lưu Thúy, chuyện hôm nay ta cảm thấy có nhiều chỗ không đúng, trừ Thủy di nương ta hoài nghi còn có những người khác xuống tay."

Nghe vậy, Lưu Thúy cả kinh, lập tức nhìn thoáng qua xung quanh, đến bên ngoài quét một vòng, gặp không có người ở ngoài phòng, tiến vào đóng cửa cho kĩ, mở to hai mắt nói: "Tiểu thư, người nói là sự thật?"

"Ân." Bởi vì ở kiếp trước của nàng, Lưu Thúy vẫn trung thành như vậy, cho nên Vân Khanh kiếp này có rất nhiều chuyện cũng không gạt nàng ấy, đang ở nhà cao cửa rộng, nếu là chỉ trông vào một mình bản thân nàng, thật là rất khó hành sự, nha hoàn trung thành là cần phải có.

Lưu Thúy cũng ý thức được tầm quan trọng của sự việc, nếu người xuống tay không chỉ có Thủy di nương, vậy còn có một người tránh ở chỗ tối, nay phu nhân cũng mang thai, nếu không điều tra ra, người kia có thể hay không cũng sẽ đối phu nhân xuống tay, nàng ấy gật gật đầu, "Tiểu thư là muốn nô tỳ nhờ biểu huynh làm như thế nào? Nhà hắn cùng nhà em ở cách vách nhau, cả nhà đều là gia nhân trong phủ, cùng em từ nhỏ cảm tình rất tốt, người cũng thành thật, có thể tin được."

Vân Khanh biết nàng ấy nói như thế, người nọ liền có thể tin tưởng vài phần, trong thời gian nửa khắc này cũng không thể tìm người khác được, liền nói: "Em để hắn đánh xe đi đến chỗ Ôn bà đỡ cùng Lệ bà đỡ hôm nay vào phủ, nói ngày hôm nay trong phủ phát hiện rớt một cái hà bao có hai thỏi bạc, kêu các nàng đến nhìn xem có phải là của các nàng đánh rơi hay không." Tất nhiên không thể nói thẳng sự tình có cổ quái, không nói như vậy, nếu hai bà đỡ thật là người xuống tay, như vậy sẽ bứt dây động rừng. Nói có túi bạc bị rơi, bất quá là lợi dụng lòng tham tiền của bọn họ, tìm cớ đem các nàng kêu đến, đến lúc đó cũng tốt hơn.

Lưu Thúy được lệnh, lập tức xoay người đi ra ngoài phân phó Thải Thanh tiến vào hầu hạ, chính mình tìm lý do, liền mượn cơ hội đi ngoại viện tìm biểu huynh.

Vân Khanh vẫn tựa vào đầu giường đọc sách, tâm tư đã có chút mơ hồ, chỉ hy vọng biểu huynh Lưu Thúy có thể sớm một chút đem hai bà đỡ rước về, có thể sớm một chút đem chân tướng vạch trần.

Mặt trăng từ phía tây dần dần hiện lên đầu cành liễu, hai canh giờ lặng lẽ trôi qua, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lưu Thúy đi đến, nàng giương mắt nhìn thoáng qua Thải Thanh, hô: "Ngươi xem ngươi kìa, nước trà của tiểu thư đã lạnh cũng không biết đi châm thêm?"

Thải Thanh vừa rồi ở bên cạnh thêu hoa nhất thời cũng quên mất, vội vàng đứng lên, nói: "Thêu hoa thêu đến nhập thần, liền quên, nô tỳ đi châm bình mới đến."

Đợi Thải Thanh đi ra ngoài, Lưu Thúy đem cửa đóng kỹ, đi đến bên người Vân Khanh, lặng lẽ kề vào nàng bên tai nói một câu, Vân Khanh nhất thời kinh ngạc nhảy dựng, không dám tin ngẩng đầu lên hỏi: "Em nói là sự thật?"

Continue Reading

You'll Also Like

7.6K 113 102
The ancient saying goes: Most generals come from Guan Xi, while ministers come from Guan Dong. He Lisa was born to be a Star General. She was merely...
Trap in a Book By Song_smile

Historical Fiction

323K 8.6K 83
Her busy life soon comes to the end once she enters a small bookstore and finds her all-time favorite book. On the night she purchase the book, she p...
14.7K 335 26
In which the middle daughter of the governor wishes to be the first ever female surgeon and will stop at nothing to be so. However, will her plans wo...
Beyond Times By Woody

Historical Fiction

88.4K 5.6K 54
-"And where do I reside?" -"You reside in my heart, Priye!" Two broken souls, who endured pain and loneliness all their life. Destiny united them and...