Cẩm Tú Đích Nữ

By Nimnely

1.9K 15 2

Đây là tác phẩm mình đang đọc và thấy hay mà ở trên wattpad lại không có bản full đã edit. Nên mình chỉ coppy... More

Chương 1: Từ chính thất biến thành di nương
Chương 2: Tề gia từ hôn
Chương 3: Mã phu nhân đến làm thuyết khách
Chương 4: Thân nhân là đáng sợ nhất
Chương 5: Một đôi cẩu nam nữ
Chương 6: Tề phu nhân ngầm hạ bẫy
Chương 7: Phát tán lời đồn hủy danh dự
Chương 8: Phu nhân ác độc thêm dược vào trà
Chương 9: Lời từ miệng đại phu nhân
Chương 10: Bị bại lộ chưa chồng đã có thai
Chương 11: Phụ thân của nghiệt chủng là ai ?
Chương 12: Bị từ hôn, Tề phu nhân lại làm chuyện xấu
Chương 13: Làm việc ác, gieo gió gặt bão
Chương 14: Thẩm phủ lại có tân di nương vào cửa
Chương 15: Sĩ diện của di nương bị đánh
Chương 16: Tự hạ thân phận, ngốc không thể cứu
Chương 17: Tô Mi châm ngòi ly gián
Chương 18: Có người hạ độc thủ với Thẩm gia
Chương 19: Giáo huấn Tô Mi
Chương 20: Xuất thân của Tạ thị
Chương 21: Người nhà Liễu gia quá ân cần
Chương 22: Nam nhân trong vườn hoa
Chương 23: Biểu tỷ lại nghĩ ra độc kế
Chương 24: Chạy thoát khỏi rừng trúc
Chương 25: Bắt mạch
Chương 26: Chén thuốc có vấn đề
Chương 27: Cầm tinh tương khắc
Chương 28: Tô Mi bị đuổi đến thôn trang
Chương 29: Cầu y
Chương 30: Trước cửa Vấn phủ nhiều chuyện rắc rối
Chương 31: Trò chuyện cùng Vấn lão thái gia
Chương 32: Trên đường đi gặp mỹ nam tử
Chương 33: Hắn là Ngự Phượng Đàn
Chương 34: Thẩm Mậu hoài nghi
Chương 35: Khố phòng yết ngoã
Chương 36: Đạo tặc trộm dược liệu
Chương 37: Tổ mẫu trở về
Chương 38: Cơn đường phía trước gian nan
Chương 39: Nam tử trên xe ngựa
Chương 40: Gặp lại biểu tỷ
Chương 41: Lần đầu tiên giao phong
Chương 42: Tiểu Bạch hoa
Chương 43: Trên xe ngựa
Chương 44: Tạ di động tâm tư
Chương 45: Gieo gió gặt bão
Chương 46: Bắt gà không thành còn mất nắm gạo
Chương 47: Tạ di bị cắn
Chương 48: Mời ngươi ở khách viện
Chương 49: Tất cả những thứ này vốn là của ta
Chương 51: Thư viện tái ngộ khiêu khích
Chương 52: Khí thế bức người
Chương 53:
Chương 54: Vân Khanh cắn thế tử, biểu tỷ bị đánh
Chương 55: Tra nam có ý xấu
Chương 56: Vân Khanh đánh trả biểu tỷ, hai mẫu tử xấu xa bị đuổi
Chương 57: Biểu tỷ muội xấu xa lừa gạt không thành phải chịu thiệt
Chương 58: Thế tử ban đêm xông vào khuê phòng đại tiểu thư, động tâm
Chương 59: Di nương chưa toại nguyện, Vân Khanh lột mặt nạ
Chương 60: Dự tiệc, tiểu thư Quốc công ngàn dặm tìm thế tử
Chương 61: Vân Khanh quá chén, thế tử ghen
Chương 62: Thế tử cứu mỹ nhân
Chương 63: Di nương cáo trạng, Thẩm Mậu tức giận
Chương 64: Thuỷ di nương toàn thân tanh tưởi doạ Thẩm Mậu chạy
Chương 65: Vân Khanh ra tay, di nương tập thể đổ máu
Chương 66: Vi Ngưng Tử hãm hại không thành
Chương 67: Đạp đổ núi dựa của Vi Ngưng Tử
Chương 68: Tạ di hạ độc, dòng suối nhỏ ước hội
Chương 69: Vân Khanh thế tử uyên ương hí thuỷ
Chương 70: Thế tử, Vân Khanh hô hấp nhân tạo
Chương 71: Tô Mi đau bụng, thai nhi khó bảo toàn
Chương 72: Tình thế đảo ngược, Thuỷ di nương bị đánh
Chương 73: Tạ thị phát uy, đạp đổ Thuỷ di nương
Chương 74: Tuyết Lan bị chuyển đi
Chương 75: An Sơ Dương tìm đến
Chương 76: Tạ di chuyển ra khỏi Thẩm phủ, di nương tác quái
Chương 77: Di nương đấu tranh nội bộ
Chương 78: Phòng bị cao thủ, Tạ thị có thai
Chương 79: Vân Khanh quản gia, dì vô sỉ mơ tưởng đoạt quyền
Chương 80: Gặp lại An Sơ Dương, Vân Khanh phải làm thiếp
Chương 81: Tô Mi sinh, một xác hai mạng
Chương 82: Thuỷ di nương bị huỷ dung, hoàn toàn rơi đài
Chương 83: Thai nhi chết
Chương 84: Chỉ còn đường chết
Chương 85: Lạnh như băng như đao
Chương 86: Hai nhà ép hôn
Chương 87: Xoay càng khôn, Liễu phủ suy tàn
Chương 88: Bắt được độc thủ
Chương 89: Tạ thị sinh
Chương 90: Đáp ứng lời mời dự tiệc
Chương 91: Mặt kim Ma tướng
Chương 92: Khắc tinh trời sinh
Chương 93: Thống khoái hết giận
Chương 94:Một nửa ma quỷ
Chương 95: Lời nói động trời
Chương 96: Sắc đẹp sinh ý *
Chương 97: Hắn thật đáng gét
Chương 98: Thẩm Mậu rơi xuống
Chương 99: Bức tới cửa
Chương 100: Hắn đã trở lại
Chương 101: Thẩm phụ trở về
Chương 102: Trong lòng ta có nàng
Chương 103: Hoàn toàn tình ngộ
Chương 104: Ngươi giết người
Chương 105: Mẫu tử dành mạng sống
Chương 106: Dì trúng độc
Chương 107: Thành người thực vật
Chương 108: Treo cổ tự sát
Chương 109: Quốc sắc vô song
Chương 110: Giận giữ mắng mỏ
Chương 111: Trừng phạt kẻ ngu xuẩn
Chương 112: Không thể buông tha
Chương 113: Kì cao nhất chiêu
Chương 114: Liền kích thích ngươi
Chương 115: Ai tính kế ai
Chương 116: Minh Đế tức giận
Chương 117: Minh Đế phong thưởng
Chương 118: Nguy cơ trên xe ngựa
Chương 119: Đấu trí trên xe ngựa
nim

Chương 50: Vì sao không làm như vậy?

12 0 0
By Nimnely

Vi Ngưng Tử nghe Tạ di nói, trong lòng giật thót, tay không tự chủ mà tăng lực đạo, Tạ di cau mày: "Nhẹ tay thôi."

Tâm tình Vi Ngưng Tử lúc này thực sự kích động, nàng ta ở cùng Tạ di, cũng nghe chuyện về Tạ thị, nhưng phần lớn thời gian đều là Tạ di nói xấu Tạ thị trước mặt nàng, nói Tạ thị giả nhân giả nghĩa, khẩu phật tâm xà, nhưng chưa bao giờ nghe về chuyện hôn phối, động tác chậm lại, cúi đầu nhìn cái gáy của Tạ di, cố gắng kiềm chế tâm trạng hỏi: "Nương, lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lúc trước phải gả đến Thẩm gia là người sao?"

Lực đạo trên vai vừa phải, chỗ được xoa bóp cũng rất thích hợp làm tâm trạng Tạ di cũng tốt lên, bà ta thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, đáy mắt ánh lên tia sáng khôn khéo, một lúc sau mở miệng nói: "Đó là dĩ nhiên, trước đây người tỷ phu nhìn trúng là nương, đến phủ cầu hôn cũng là nương, Tạ Văn Uyên nghe thấy có người đến phủ cầu thân, ỷ mình là đích nữ, lén lút trốn sau bình phong nhìn trộm, kết quả là vừa nhìn thấy tỷ phu, sống chết đòi gả đi, từ nhỏ cha đã đối xử với bà ta bất công, thấy bà ta ở nhà khóc lóc đòi chết, cũng không còn cách nào khác, đành chấp nhận gả bà ta đến đây."

Tạ di vừa mới bắt đầu còn nói nhỏ, về sau càng nói càng kích động, ngồi thẳng dậy, Vi Ngưng Tử nhích dần về phía trước, nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt hiện lên giận dữ, tất cả những thứ này vốn là của cô ta, mở miệng nói: "Nương, dì cũng đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là tướng công của nương, chỉ vì được ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu yêu chiều mà mặt dày mày dạn cướp người, người như dì thật là không biết liêm sỉ."

Vi Ngưng Tử sảng khoái đem tức giận trong lòng trút hết ra ngoài, sắc mặt Tạ di lại hiện lện một chút buồn bực không quá tự nhiên, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, bả vai rụt lại, nhíu mày, "Được rồi, không cần bóp nữa, cẩn thận suy nghĩ tình hình bây giờ của chúng ta đi, con nghĩ chuyển ra ngoài ở sao?"

Vi Ngưng Tử không biết bà ta tại sao lại mất hứng, nhưng bóp vai một lúc lâu, bàn tay cũng bắt đầu mỏi, liền nghe lời mà thu tay về, ngồi lên một vái ghế khác, cô ta đương nhiên cũng không muốn ra ở bên ngoài, nâng mắt nhìn bày trí và đồ dùng của Cúc khách viện, ghế ngồi là gỗ hoàng lê chạm trổ hình hoa cúc, bốn bức đại bình phong vẽ cúc đặt ở bên trong cũng là danh phẩm, trong phòng khách, bốn góc phòng đặt bốn bình sứ hồng mai thượng đẳng, nếu đi ra ngoài cũng không thể thoải mái như vậy, cô ta biết mẹ mình cũng giống mình, không muốn chuyển ra ngoài, liền mở miệng nói: "Nương, người có phát hiện ra nhưng chuyện trên đường đi tưởng như là do hành động của chúng ta, nhưng thật ra mọi chuyện đều bị biểu muội tác động từng bước."

Nghĩ lại lúc trên đường đến đây, kể từ khi gặp tiểu di chất nữ, bà ta vẫn luôn không thấy hài lòng, tất cả mọi chuyện đều làm bà ôm một bụng tức giận, nghe Vi Ngưng Tử nói vậy mới nhớ lại một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó đúng là một tiểu nha đầu xảo quyệt, sao có thể suy tính sâu xa như thế, chắc chắn đều do Tạ thị dạy nó."

Vi Ngưng Tử thấy vậy cũng không nhiều lời, cô ta biết mẫu thân tình tình hung ác, cũng không dễ che giấu, mới nói sang chuyện khác: "Nương nói cũng phải, nhưng dượng và dì yêu chiều muội ấy như vậy, nếu nữ nhi có thể thân cận làm muội ấy thích mình, ở trước mặt dì dượng nói mấy câu tốt đẹp, chắc chắn có hiệu quả tốt."

Nhớ tới ánh mắt Thẩm Mậu nhìn Vân Khanh hôm nay, Tạ di cũng hiểu được đôi chút, nếu có thể làm cho Tử Nhi và Vân Khanh thân thiết, cũng có thể làm cho Vân Khanh ở trước mặt Thẩm Mậu nói tốt cho bà, thường xuyên tiếp xúc, trên đời này làm gì có nam nhân nào không vụng tộm làm chuyện xấu bên ngoài, nghĩ thế, sắc mặt Tạ di trở nên tốt hơn, quay đầu nhìn Vi Ngưng Tử tán thưởng: "Vẫn là nữ nhi của ta thông minh, nhưng hôm nay nhìn Vân Khanh đối với con cũng không thân thiết, con định làm gì?"

Nhìn thấy câu chuyện rốt cuộc cũng chuyển tới ý mình muốn nói, Vi Ngưng Tử mắt hạnh mang theo ý cười, nhướng mày: "Nương đã quên sắp tới là ngày khai giảng ở học đường sao, biểu muội nhất định sẽ đi, nếu nữ nhi cùng muội ấy hàng ngày đến học đường còn không sợ không có cơ hội sao?"

Nghe vậy ánh mắt Tạ di sáng lên, thiếu chút nữa bà đã quên mất chuyện này.

Bên trong Quy Nhạn các.

Vân Khanh sau khi dùng bữa thì trở về viện của mình, hai ngày nay nàng cũng không nghỉ ngơi thật tốt, nàng vừa quen giường, đột nhiên ban đêm lại đổi giường khác liền ngủ không ngon giấc, hai ngày nay lại vừa phòng bị mẹ con Tạ di, lại vừa dỗ tổ mẫu vui vẻ, tinh thần đã hao tổn cực lớn, chờ đến lúc vào sương phòng, cả người cũng đã lộ ra mệt mỏi.

Lưu Thúy dọc đường đi đều nhìn thấy tất cả, trong lòng đau xót, ban đêm ngủ ở bên ngoài, vẫn nghe thấy tiếng tiểu thư trằn trọc, lại nhìn thấy mẹ con Tạ di vẫn làm những chuyện xấu xa mà còn tâm cao khí ngạo, chỉ căm giận không thể đi lên tát cho mẹ con nhà kia hai cái, nàng sai Vấn Nhi đi lấy một chén trà mật an thần lại đây, Vấn Nhi nay đã được thăng làm nha hoàn bậc hai trong viện của Vân Khanh, nhanh nhẹn chịu khó, lại biết an phận, cha mẹ đều sống chết vì Thẩm gia, một người là bà tử tuần tra, một người là xa phu, trải qua chuyện của Tô Mi, còn có chuyện bắt mèo ở hoa viên, Vân Khanh cảm thấy Vấn Nhi cũng không tệ lắm, dùng con bé cũng yên lòng.

Một lát sau, Vấn Nhi đã đem trà được pha tốt bưng tới, sau khi Lưu Thúy nhận lấy, Vấn Nhi lui ra ngoài, nàng ta vén mành che sương phòng lên, nhìn thấy Vân Khanh nửa dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn thẳng vào sa trướng màu thiên thanh, cảm giác cả người Vân Khanh lộ ra khí chất mờ ảo thản nhiên như có như không.

Lưu Thúy bần thần, không hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy, như là tiểu thư không giống với những người khác trên đời này, lắc lắc đầu đã thấy Vân Khanh đang ngồi dậy, mắt phượng đang nhìn mình.

"Tiểu thư, uống một ngụm trà mật đi." Lưu Thúy thu lại cảm giác kỳ quái lúc nãy, bước lên trước đưa trà cho Vân Khanh, lại cầm theo cả hoa quế cao mà Vân Khanh thích nhất, "Tiểu thư, người lúc nãy không ăn được nhiều cơm, nếu vậy thì dùng một chút điểm tâm được không."

Vân Khanh uống non nửa chén trà, vị mật ngọt tự nhiên, theo đầu lưỡi trôi xuống cổ họng, nhìn thấy hoa quế cao cũng vị ngọt liền lắc đầu.

Lưu Thúy thấy vậy mới nói: "Vậy cũng được, đợi lát nữa tiểu thư tỉnh ngủ lại ăn, tránh lại bỏ dở" Nói xong liền đem hoa quế cao đi ra, lúc quay về, nghĩ nghĩ rồi mới mở miệng nói: "Tiểu thư, tại sao lúc ở Vinh Tùng viện, người không vạch mặt Tạ di trước mặt lão phu nhân?" Theo như Lưu Thúy nghĩ, cố sức sai Vấn Nhi đi bắt mèo hoang rồi đụng mặt ở hoa viên còn không bằng trực tiếp tại Vinh Tùng viện nói ra con chim chết kia là do Tạ di quăng đến.

Continue Reading

You'll Also Like

Erica By Sam

Historical Fiction

2.7M 150K 89
They say her voice was once bewitching to all who heard it. She was like a siren luring sailors to their deaths on quiet nights... Those are just rum...
Beyond Times By Woody

Historical Fiction

88.4K 5.6K 54
-"And where do I reside?" -"You reside in my heart, Priye!" Two broken souls, who endured pain and loneliness all their life. Destiny united them and...
29.2K 1.6K 70
true love never exists right?? or If it does than only give pain. "It's amazing how someone can break your heart, and you can still love them with al...
80.7K 697 157
Author: Yanli Disclaimer: I DO NOT OWN THIS STORY All credit goes to the author. FOR OFFLINE PURPOSES. ...