[Edit] Sau vực thẳm là một cá...

De _________jade

659K 52.2K 5.7K

Tác giả: Diệp Trần Niên Editor&Beta: Jade Nguồn qt: bạn Văn Khanh trên wikidich Tên gốc: Thụy nhĩ ma tý khởi... Mais

Review
Chương 1: Mộng cảnh
Chương 2: Cơ giáp
Chương 3: Thanh tỉnh
Chương 4: Lão bản
Chương 5: Đo lường
Chương 6: Tinh hạm
Chương 7: Quyết định
Chương 8: Tinh tế
Chương 9: Hoa Đô
Chương 10: Rời đi
Chương 11: Công việc
Chương 12: Đủ số
Chương 13: Trận đấu
Chương 14: Lịch sử
Chương 15: Luyện tập
Chương 16: La Thành
Chương 17: Khiêu khích
Chương 18: Cơ hội
Chương 19: Tinh tế
Chương 20: Bắt đầu
Chương 21: Đối chiến
Chương 22: Dai dẳng
Chương 23: Công kích
Chương 24: Thắng lợi
Chương 25: Biến hóa
Chương 26: Bại lộ
Chương 27: Thẩm phán
Chương 28: Dự thính
Chương 29: Bảo hộ
Chương 30: Chế độ mới
Chương 31: Hỗn chiến
Chương 32: Lôi Bạo
Chương 33: Miễn dịch
Chương 34: Bùng nổ
Chương 35: Kết quả
Chương 36: Lui lại
Chương 37: Quán quân
Chương 38: Chiến ý
Chương 39: Hàn Nghiệp
Chương 40: Bắt cóc
Chương 41: Gặp gỡ
Chương 42: Đồng hành
Chương 43: Phát hiện
Chương 44: Dạ thám
Chương 45: Xác nhận
Chương 46: Tát Luân
Chương 47: Sủng vật
Chương 48: Trò chơi
Chương 49: Mê cung
Chương 50: Thành công
Chương 51: Sinh khí
Chương 52: Nguy cơ
Chương 53: Điên cuồng
Chương 54: Sinh hóa
Chương 55: Đoàn kết
Chương 56: Tới nơi
Chương 57: Chạy ra
Chương 58: Kết thúc
Chương 59: Bắt đầu
Chương 60: Kinh ngạc
Chương 61: Oanh động
Chương 62: Khiêu khích
Chương 63: Trị liệu
Chương 65: Thành tích
Chương 66: Sai lầm
Chương 67: Hóa học
Chương 68: Tiếp xúc
Chương 69: Thực nghiệm
Chương 70: Phân tích
Chương 71: Hy vọng
Chương 72: Chờ mong
Chương 73: Ký ức
Chương 74: Cuối cùng
Chương 75: Quán quân
Chương 76: Mê mang
Chương 77: Nguy cơ
Chương 78: Nhiệm vụ
Chương 79: Kiểm tra
Chương 80: Phân liệt
Chương 81: Chỉ đạo
Chương 82: Kỳ nghỉ
Chương 83: Tây Đô
Chương 84: Huấn luyện
Chương 85: Phân hóa
Chương 86: Thành công
Chương 87: Chuẩn bị
Chương 88: Thống khổ
Chương 89: Chạy trốn
Chương 90: Giúp tôi
Chương 91: Thói quen
Chương 92: Rượu mạnh
Chương 93: Tinh Thần
Chương 94: Tham Lang
Chương 95: Thất Sát
Chương 96: Tức giận
Chương 97: Thần bí
Chương 98: Phá Quân
Chương 99: Thật giả
Chương 100: Thư tình
Chương 101: Bi thảm
Chương 102: Tập kích
Chương 103: Chân tướng
Chương 104: Cơn sốc
Chương 105: Bại lộ
Chương 106: Nguy hiểm
Chương 107: Khốn cảnh
Chương 108: Ma quỷ
Chương 109: Phát hiện
Chương 110: Hàn Nghiệp
Chương 111: Xác nhận
Chương 112: Nguy cơ
Chương 113: Thị uy
Chương 114: Lễ mừng
Chương 115: Đối chiến
Chương 116: Đánh thật
Chương 117: Biến cố
Chương 118: Ngồi xem
Chương 119: Bắt giữ
Chương 120: Nghĩa khác
Chương 121: Cường ngạnh
Chương 122: Giam giữ
Chương 123: Sông băng
Chương 124: Biện pháp
Chương 125: Thực nghiệm
Chương 126: Diễn kỹ
Chương 127: Kế hoạch
Chương 128: Anh em
Chương 129: Bắt đầu
Chương 130: Đào vong
Chương 131: Kiêng kị
Chương 132: Cứu viện
Chương 133: Không khỏe
Chương 134: Kỳ quái
Chương 135: Tư tưởng
Chương 136: Kết thúc
Chương 137: Ly khai
Chương 138: Khai giảng
Chương 139: Đông Cực
Chương 140: Rèn luyện
Chương 141: Ghi hận
Chương 142: Phân tranh
Chương 143: Phát tài
Chương 144: Tiếp tục
Chương 145: Chuyện cũ
Chương 146: Chen chúc
Chương 147: Tranh chấp
Chương 148: Tập kích
Chương 149: Hợp tác
Chương 150: Ngoại hệ
Chương 151: Bùng nổ
Chương 152: Phá hư
Chương 153: Hoang mang
Chương 154: Phục kích
Chương 155: Vũ khí
Chương 156: Thành hình
Chương 157: Tin dữ
Chương 158: Nhận tin
Chương 159: Sinh tử
Chương 160: Cứu viện
Chương 161: Cứu người
Chương 162: Dày vò
Chương 163: Cứu ra
Chương 164: Hiện thực
Chương 165: Suy đoán
Chương 166: Sợ hãi
Chương 167: Dị biến
Chương 168: Thanh tỉnh
Chương 169: Chuẩn bị
Chương 170: Bất ngờ
Chương 171: Tồn tại
Chương 172: Hai người
Chương 173: Hoan hỉ
Chương 174: Tiểu Thất
Chương 175: Phản kháng
Chương 176: Cường ngạch
Chương 177: Thông tri
Chương 178: Cảm tình
Chương 179: Rút thăm
Chương 180: Hành động
Chương 181: Mở ra
Chương 182: Chú mục
Chương 183: Tai nạn
Chương 184: Trùng tộc
Chương 185: Đáng tiếc
Chương 186: Cáo biệt
Chương 187: Chiến tranh
Chương 188: Tuyệt lộ
Chương 189: Tái kiến
Chương 190: Kết cục
Đôi Lời

Chương 64: Dũng cảm

3.1K 275 27
De _________jade

Kế Vi Thường bị thái độ tùy ý của Diệp Tố khiến cho xấu hổ không thôi, lời nói đã lên đến cổ họng lại chậm chạp không thốt ra.

Diệp Tố cảm thấy buồn cười, dừng bước chân, dựa vào vách thường trên thông đạo nhìn Kế Vi Thường. Nơi này cách cửa lớn rất xa, nghe không thấy thanh âm ồn ào của các phóng viên, cách đại sảnh thi đấu cũng không gần, toàn bộ thông đạo chỉ có hai người bọn họ, không khí an tĩnh thực thích hợp cho một cuộc nói chuyện bí ẩn.

"Tại sao không nói?"

Kế Vi Thường thế nhưng có chút khẩn trương, dưới tầm mắt nhìn thẳng của Diệp Tố, lòng bàn tay hắn đều đổ một tầng mồ hôi mỏng.

"Tôi thực xin lỗi..." Kế Vi Thường nói chưa xong đã nghẹn họng, bởi thì hắn thấy Diệp Tố một giây trước còn tươi cười đột nhiên trầm mặt, lạnh nhạt nhìn mình.

Ánh mắt Diệp Tố không có chút độ ấm, như lời nói của hắn, "Xin lỗi có ích lợi gì? Nếu tôi không gặp được Lý giáo sư, hiện còn không biết tôi đang ở đâu, có thể nghe được cậu xin lỗi sao? Cậu sẽ xin lỗi sao?"

Kế Vi Thường nghẹn lời.

Diệp Tố cười cười: "Tôi không muốn so đo với các người, chỉ vì lười cắn chặt không buông, mà không phải tha thứ cho các người."

Sắc mặt Kế Vi Thường trắng bệch, hắn định nói gì đó, nhưng đối mặt chất vấn của Diệp Tố, hắn không phản bác nổi. Ác niệm trong lòng hắn bởi vì ghen tị mà phóng đại vô hạn, khiến hắn làm ra sai lầm không thể tha thứ, nếu không phải Diệp Tố lấy tư thái người thắng một lần nữa đứng trước mặt hắn, liệu hắn có ý thức được tội ác tày trời của bản thân hay không?

Diệp Tố mặt vô biểu tình mà liếc hắn một cái, lập tức đi vào đại sảnh.

Kế Vi Thường há miệng thở dốc tại chỗ, đầu lưỡi phảng phất như mọc nhiều căn rễ, không thốt nên lời, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng thở dài.

Thi đấu diễn thuyết chính thức cử hành lúc 9 giờ, hóa học, vật lý chia làm hai tổ, phân biệt tiến hành diễn thuyết ở hai phòng khác nhau.

Nhóm giám khảo do các nhà vật lý, hóa học lớn đảm nhiệm, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, hơn năm mươi tuyển thủ dự thi ngồi ở các dãy ghế phía sau, dựa theo rút thăm quyết định thứ tự lên đài diễn thuyết.

Người đầu tiên lên đài là một người đàn ông tóc dài người Nga, hiển nhiên rất bất mãn với chuyện mình bốc trúng thẻ số "Một", vẫn luôn lải nhải an ủi bản thân, "Một" là một con số tốt, lúc sau, tựa hồ cảm thấy bản thân đều không tự an ủi nổi, đành phải hỏi Diệp Tố xếp sau hắn: "Bạn ơi, ở quê nhà các cậu, một là con số cát lợi sao?"

Diệp Tố thấy lông mày hắn sắp dính lại với nhau, không đành lòng, tìm lời hay nói: "Trung Quốc chúng tôi có vị triết gia lớn nói qua, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Số một này của anh đại biểu cho tiềm năng vô hạn."

Người đàn ông tóc dài ra dáng ra hình mà nhấm nuốt những lời này, nói: "Cái 'Đạo' này có phải cùng loại với thượng đế hay không? 'Một' là con trực hệ của thượng đế nha, ai u, không tồi nha, hẳn sẽ không kém đi."

Vừa mới dứt lời, nhân viên công tác liền gọi hắn lên sân khấu, hắn biểu tình cung kính hôn bảng số trên tay.

Diệp Tố buồn cười nhìn hắn, phát hiện người đàn ông vừa rồi ở dưới đài hi hi ha ha, vừa lên đài phảng phất nháy mắt lật mặt, lưng thẳng tắp, sắc mặt chăm chú, khi hắn bắt đầu bài thuyết trình của mình, khí thế tự tin, ổn trọng toát ra.

Sau khi tiến hành diễn thuyết được mười lăm phút, người đàn ông người Nga ngừng lại, đợi lời bình của giám khảo.

Đứng lên bình luận là một người đàn ông trung niên mặt đầy hồ tra, mở miệng một cái liền đem vị tuyển thủ này phê bình nát bét, từ lập ý đến quá trình thực nghiệm đều nêu ra một đống lớn tật xấu. Người đàn ông lúc đầu còn tràn đầy tự tin liền ngây ngẩn cả người, ủy khuất cúi đầu, nghe giáo huấn, dù sao người trước mắt này là nhân vật hắn chỉ có thể nhìn thấy trong sách giáo khoa, hiện tại thấy người sống, còn mắng mình, cũng là một loại trải nghiệm khác.

Đợi giám khảo lải nhải mắng năm sáu phút, mới vung tay ra hiệu hắn xuống đài, thủ thế ghét bỏ kia khiến người đàn ông tóc dài này như chạy trốn mà chạy về chỗ ngồi, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Diệp Tố: "'Một' đại biểu vô hạn khả năng, trong đó cũng bao gồm khả năng bị mắng chết sao?"

"......" Diệp Tố: "Có lẽ đi."

Hắn kỳ thật cảm thấy hạng mục nghiên cứu của người đàn ông Nga này khá thú vị, quá trình cũng thực cẩn mật, thời điểm hắn nghe diễn thuyết đều không khỏi sinh tâm bội phục, nhưng đợi đến khi nghe giám khảo nhận xét, hắn lại bừng tỉnh kinh giác: Quả thật như vậy, hóa ra còn có nhiều sai lầm ẩn giấu như vậy.

Đợi lại một người lên đài, giám khảo vẫn như trước không chút khách khí mà phê bình, khiến tuyển thủ vốn dĩ có chút khẩn trương lại càng luống cuống. Diệp Tố ngay từ đầu còn kinh ngạc với sự không lưu tình của nhóm giám khảo, tới lúc người thứ tám bị mắng xuống đài, hắn đã bình tĩnh. Tầm mắt cùng học thức của những học giả lớn nổi tiếng đó, người trẻ tuổi tự nhận không tồi không thể so được, vấn đề bọn học sinh vắt hết óc không nghĩ ra, trong mắt họ chỉ trên thường thức một chút, có vài phản ứng hóa học, không cần thí nghiệm phụ trợ, bọn họ hơi suy ngẫm cũng có thể tính ra kết quả với sai số rất nhỏ; thậm chí thực nghiệm vài người cho rằng thực sáng tạo, đã được bọn họ sớm thí nghiệm từ nhiều năm trước. Dù sao, loại người có thể đạt tới cảnh giới như bọn họ ngày hôm nay, hầu như đã đem toàn bộ sinh mệnh phụng hiến cho hóa học, đã làm thực nghiệm nhiều đếm không xuể, kinh nghiệm thất bại xây thành ánh mắt cơ trí sắc bén của bọn họ, liếc mắt một cái liền nhắm trúng bảy tấc.*

*ý ở đây là từ câu đánh rắn phải đánh vào vùng bảy tấc => vừa nhìn cái đã nhìn ra yếu điểm.

Người đàn ông Nga kia thấy có người còn bị mắng thảm hơn mình, trong lòng tức khắc cân bằng lại, còn thảo luận hai câu cùng Diệp Tố.

"Cậu rất lợi hại." Người đàn ông Nga nhạc nhiên nghe Diệp Tố nhận xét một vị tuyển thủ trên đài, trúng ngay yếu điểm. Ấn tượng của hắn đối với người da vàng còn đang dừng lại tại tư duy cứng nhắc, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một người khiến hắn sáng mắt.

Diệp Tố khách khí mà cười, nói: "Anh cũng không tồi."

Sau khi tuyển thủ thứ mười xuống đài, bắt đầu nghỉ ngơi giữa giờ, có không ít người khẩn trương đi WC. Nhóm giám khảo bắt đầu thống kê điểm số.

Người đàn ông Nga nhìn chằm chằm nhóm giáo khảo ngồi trên hàng ghế đầu cách rất xa, ánh mắt khẩn trương kia tựa hồ có thể xuyên thấu thân thể giám khảo mà nhìn thấy con số trên giấy.

Đợi nhóm giám khảo ghi tốt điểm số, vào phòng nghỉ ngơi chuyên môn, người chủ trì bắt đầu một bên tuyên bố thành tích, một bên chiếu thành tích lên màn hình lớn.

"Andre Nottingjevic Tofsky..."

Diệp Tố nhìn thấy Người đàn ông Nga ngồi trước hắn tên Andre nháy mắt liền duỗi dài cổ.

"43.5 điểm."

Andre lập tức kêu rên một tiếng, vùi đầu vào đệm ghế dựa phía trước, đau lòng hỏi Diệp Tố: "Điểm tối đa là bao nhiêu?"

Diệp Tố:......

Diệp Tố tàn nhẫn nói: "Một trăm."

"Ô ô ô ô." Andre ủy khuất khóc lên.

"Keita Tayama, 38 điểm."

Andre dừng một chút, tiếp tục dựng tai nghe.

"39.3......40.2......"

Nghe mười điểm số xong, Andre không khóc, hắn cư nhiên điểm cao nhất tiểu tổ mười người này.

"Từ nhỏ luôn là học bá, còn chưa thể nghiệm qua cảm giác không đạt tiêu chuẩn (ở đây ý chỉ vượt qua điểm trung bình), lần này coi như phá thân, thu hoạch không tồi."

Tổ mười người thứ hai tiếp tục duy trig phong cách như vậy, trừ bỏ mắng vẫn là mắng, bất quá chờ đến người cuối cùng lên đài, giám khảo lại nói một câu "Tạm được", mấy chữ này còn khiến người ta cảm động hơn một đống lớn lời ca ngợi.

Andre không phải không hâm mộ người đàn ông Mỹ đang biểu tình chết lặng trên đài kia: "Thật trâu bò, hai năm không gặp, hắn lại lợi hại hơn."

Diệp Tố biết người này là Khải Lợi, thiếu niên đã thành danh, tuổi còn trẻ đã cầm không ít độc quyền, so với Yoshimoto Miwa còn lợi hại hơn nhiều lần. Diệp Tố khi đi học đã nghe thầy giáo nói về Khải Lợi rất nhiều lần, lấy hắn làm tấm gương.

Cũng có nhiều người đoán trước quán quân cuộc thi này không phải ai khác ngoài Khải Lợi.

Quả nhiên, sau khi tổ này công bố điểm, Khải Lợi không phụ sự mong đợi của mọi người mà đạt được vị trí đầu, hơn nữa là người đầu tiên đạt tiêu chuẩn, tuy rằng điểm nhìn đơn lẻ cũng không cao — 65 điểm.

Kế Vi Thường cũng thuộc tổ này, 40 điểm, vô vọng tiến vào vòng thứ ba, những cũng tạm được, có thể cho người trong nước một cái công đạo.

Diệp Tố là số 37, tiếp theo đến lượt tổ hắn lên sân khấu.

Cuối cùng cũng tới, Diệp Tố rốt cuộc bắt đầu khẩn trương. Hắn ngồi trong chốt lát, vẫn đi vào nhà vệ sinh, rửa tay để dòng nước lạnh xuyên qua kẽ ngón tay, trấn an tâm tình dựng lông của hắn.

Đợi khi hắn quay lại phòng diễn thuyết, Andre làm mặt quỷ với hắn: "Xem cậu biểu diễn, tôi thực xem trọng cậu đó."

Diệp Tố cười cười, chỉ cảm thấy trong lòng có điểm bất an.

Người lên đài thứ ba của tổ này thế nhưng là Yoshimoto Miwa, Diệp Tố cười khổ trong lòng, quả thực đúng là không phải oan gia không gặp nhau.

"Ủ ôi, là cô ta." Andre cũng thực xem trọng Yoshimoto Miwa.

Đương nhiên, Yoshimoto Miwa cũng có thực lực khiến người ta xem trọng, nàng tuy rằng nhỏ tuổi nhất, nhưng đối mặt một loạt nhân vật đại danh đỉnh đỉnh cũng không luống cuống, Diệp Tố còn cảm thấy khí tràng nàng càng mạnh hơn, âm thanh hữu lực mà thuyết trình rõ ràng đề mục nghiên cứu của mình, tinh tế lại không rườm rà.

Một kình địch.

Diệp Tố hạ kết luận.

Nhóm giáo khảo cũng cho cô gái này sự thân thiện xứng đôi với thực lực nàng, phê bình rất nhiều, cũng không thiếu khích lệ.

Khi số 36 kết thúc, Diệp Tố đứng lên.

Trong nháy mắt này, rất nhiều tầm mắt đặt lên người hắn, có khiêu khích nhướn mày của Yoshimoto Miwa, có cổ vũ cùng chăm chú của Andre, có thoáng nhìn không cảm xúc của Khải Lợi, còn có ánh mắt phức tạp của Kế Vi Thường.

Diệp Tố đem mọi sự chú ý đều ném sau đầu, hắn tuy khẩn trương, nhưng cũng không ít tự tin vào bản thân.

Diệp Tố đứng trên đài, mở bài thuyết trình lên, tầm mắt nhìn sang phía giám khảo, bắt đầu diễn thuyết.

Liên tiếp mười lăm phút, Diệp Tố đều không dừng nghỉ, lưu sướng nước chảy mây trôi.

Hắn nhìn thấy một vị giáo sư da đen đứng lên giữa đám giám khảo, bắt đầu nhận xét đề mục của hắn.

"Cậu có rất nhiều sai lầm." Vừa mở miệng chính là không chút khách khí mà phê bình, "Từ lúc lập ý đến bước cuối cùng tôi đều có thể tìm ra một đống lỗ hổng, cậu là người sai lầm nhiều nhất..."

Diệp Tố mím môi, hắn có thể cảm nhận ánh mắt châm chọc hoặc xem kịch vui của những tuyển thủ dưới đài, nhưng kỳ diệu là, Diệp Tố trong khoảng thời gian này cái gì cũng không nghĩ, chỉ yên lặng lắng nghe, đồng thời trong lòng cũng rõ ràng, vị giáo sư này nói không sai, điều hắn nói ra chính xác là những sai lầm tồn tại nhưng Diệp Tố vô pháp phát hiện. Vị giáo sư phê bình đến là phấn khích, cứ như hắn chưa bao giờ gặp phải người tệ như Diệp Tố vậy.

Diệp Tố yên lặng bước xuống đài trong nước miếng tung bay của hắn.

"Người anh em, đừng quá khổ sở." Andre đồng tình với hắn, "Vị đại ca kia nói, khi cậu đứng trên hòn đảo này, cậu đã chứng minh bản thân rồi. Càng miễn bàn tới chuyện cậu còn vào đến vòng hai!"

Diệp Tố cười cười với hắn, ý bảo mình không sao.

Yoshimoto Miwa quay đầu từ hàng ghế trước lại, xa xa mà dựng lên ngón giữa với Diệp Tố.

"Con bé không hiểu chút lễ phép nào!" Andre mãnh liệt biểu đạt bất mãn, dựng một ngón giữa trả lại.

Continue lendo

Você também vai gostar

31.4K 2.5K 45
Story of a family - strict father, loving mother and naughty kids.
266K 40.2K 103
ပြန်သူမရှိတော့ဘူးဆိုလို့ ယူပြန်လိုက်ပြီ ဟီးဟီး ဖတ်ပေးကြပါဦး
2.8K 127 14
With all the fame and being together with her long term Joe Alwyn of 5 and almost 6 years Taylor should be happy but she's not. She misses her old ro...
255K 13K 92
Being flat broke is hard. To overcome these hardships sometimes take extreme measures, such as choosing to become a manager for the worst team in Blu...