LUÔN CÓ NHÂN LOẠI MUỐN CHĂN N...

Bởi Lala_Nguyen9x

1.2M 87.4K 1.2K

Tác giả:Sanh Lạc Lạc Thể loại: Mạt thế, Dị năng, Zombie, Hài hước, Sạch, Sủng, Ngọt, HE Edit: Tương Kỳ Nguồn:... Xem Thêm

Chương 1: Mạt thế đến rồi!
Chương 2: Bị biến thành zombie
Chương 3: Bị zombie đuổi giết
Chương 4: Bị đạp xuống sông
Chương 5: Bị anh kéo đi
Chương 6: Đệm thịt zombie
Chương 7: Bạn gái của tôi
Chương 8: Cô đi theo tôi
Chương 9: Không thể thả
Chương 10: Mệnh lệnh của Lệ Sâm
Chương 11: Tôi là Nam ca
Chương 12: Tiếp cận zombie thủ lĩnh
Chương 13: Thủy triều zombie đột kích
Chương 14: Nam ca mất tích
Chương 15: Tìm thấy Nam ca
Chương 16: Lấy máu
Chương 17: Ba nam hai nữ
Chương 18: Muốn ngạt chết tôi
Chương 19: Loại sở thích này
Chương 20: Đừng rời khỏi tôi
Chương 21: Chăm sóc Lệ Sâm
Chương 22: Đạt được siêu năng lực
Chương 23: Nam Ca được cứu
Chương 24: Con gà yếu đuối
Chương 25: Nhanh lên nào
Chương 26: Chôn giết Zombie
Chương 27: Đạt được tinh hạch
Chương 29: Muốn ba ba
Chương 30: Trốn dưới vách núi
Chương 31: Zombie vây thôn
Chương 32: Thôn tính đồng loại
Chương 33: Vương Hiểu Phương bị cắn
Chương 34: Nam Ca phẫu thuật
Chương 35: Cởi đồ
Chương 36: Cánh tình yêu
Chương 37: Anh sẽ chăm sóc em
Chương 38: Khen ngợi Nam Ca
Chương 39: Cô ấy bị bệnh
Chương 40: Nước uống máu tươi
Chương 41: Xé rách quần lót
Chương 42: Gặp nguy hiểm
Chương 43: Zombie cấp ba
Chương 44: Tôi sắp chết
Chương 45: Đây là đồ ăn
Chương 46: Lại gặp người mạnh
Chương 47: Chiêu đãi hai người
Chương 48: Cô thật là thơm
Chương 49: Tôi muốn cắn cô
Chương 50: Song hệ dị năng
Chương 51: Cho Nam Ca đi
Chương 52: Tự mình kiếm bữa ăn
Chương 53: Thật sự là hồ Nháo
Chương 54: Tôi là trợ thủ
Chương 55: Trên đường tàu hỏa
Chương 56: Zombie vây tàu
Chương 57: Chỉ mành treo chuông
Chương 58: Hướng tới cầu lớn
Chương 59: Tàu hỏa trôi nước
Chương 60: Mua chuộc lòng người
Chương 61: Dị năng có thể thăng cấp
Chương 62: Tiểu đội cường giả
Chương 63: Chia nhau hành động
Chương 64: Nhóm cường giả này
Chương 65: Cho cô túi sách
Chương 66: Lệ Sâm lựa chọn
Chương 67: Toàn thân rét run
Chương 68: Để ý Nam Ca
Chương 69: Bác sĩ lấy máu để thử máu
Chương 70: Cô mới dọa người
Chương 71: Tôi muốn ăn anh
Chương 72: Là người của tôi
Chương 73: Ai sai
Chương 74: Tiểu sư muội của tôi
Chương 75: Anh là ai nha
Chương 76: Tôi càng muốn đi
Chương 77: Lại thêm một người
Chương 78: Tôi đi theo cô
Chương 79: Càng muốn thể hiện
Chương 80: Con vật khổng lồ
Chương 81: Nam Ca nổi giận
Chương 82: Sinh ra lệ khí
Chương 83: Nam Ca gầm thét
Chương 84: Một chút vui vẻ
Chương 85: Tranh dành tinh hạch
Chương 86: Dụng cụ bị hỏng
Chương 87: Nam Ca tất thắng
Chương 88: Tư Nguyệt ám toán
Chương 89: Đội nam ca
Chương 90: Đổi với tôi sao
Chương 91: Bị Nam Ca cắn
Chương 92: Tình hình chiến đấu kịch liệt
Chương 93: Vung tay
Chương 94: Thuốc thử nghịch thiên
Chương 95: Chứng kiến kết quả
Chương 96: Cô cởi quần áo
Chương 97: Tôi xinh đẹp nhất
Chương 98: Quyết không thỏa hiệp
Chương 99: Đối tốt với cô
Chương 100: Chinh phạt Tân Bình
Chương 101: Xuất hiện người phản bội
Chương 102: Cô ta là Zombie
Chương 103: Thiên thạch rơi xuống
Chương 104: Bị buộc tách ra
Chương 105: Chờ tôi tìm em
Chương 106: Máy bay rơi
Chương 107: Dùng thuốc thử
Chương 108: Thấy chết không cứu
Chương 109: Không thèm khai báo
Chương 110: Có người hóa Zombie
Chương 111
Chương 112: Yêu cầu của Nam Ca
Chương 113: Muốn đánh thì đánh
Chương 114: Quân đoàn Zombie
Chương 115: Quy thuận tôi đi
Chương 116: Một trận ác chiến
Chương 117: Hạo Hiên tỉnh lại
Chương 118: Hạnh phúc nổ tung
Chương 119: Đưa tới Zombie
Chương 120: Kéo ổn cừu hận
Chương 121: Vì sao cứu tôi
Chương 122: Mị lực của Nam Ca
Chương 123: Tôi cũng rất khốc
Chương 124: Đến cắn tôi đi
Chương 125: Tôi làm huấn luyện viên
Chương 126: Không gian cuồng bạo
Chương 127: Lệ Sâm kinh sợ
Chương 128: Bị nhiễm virus
Chương 129: Căn cứ mười bảy
Chương 130: Đụng phải Lệ Sâm
Chương 131: Không thể trả lời
Chương 132: Muốn giết người
Chương 133: Trong biển Zombie
Chương 134: Cùng chống địch
Chương 135: Thảm chiến
Chương 136: Thôn tính Nam Ca
Chương 137: Cơn giận của Lệ Sâm
Chương 138: Anh sẽ sợ
Chương 139: Tôi đồng ý với anh
Chương 140: Căn cứ đổi chủ
Chương 141: Anh hầu hạ cô
Chương 142: Tạo ra ảo giác
Chương 143: Chị dâu thật khốc
Chương 144: Ai làm lãnh đạo
Chương 145: Em đốt lửa
Chương 146: Đồng ý với tôi sao
Chương 147: Muốn độc chiếm
Chương 148: Phối hợp hành động
Chương 149: Bỏ ai dùng ai
Chương 150: Dùng thuốc thí nghiệm
Chương 151: Nghiền ép tinh thần
Chương 152: Nam Ca tìm đến
Chương 153: Giết Doãn Húc Trạch
Chương 154: Tôi muốn cứu anh ấy
Chương 155: Người trong lòng
Chương 156: Đoạt cơ sở chính
Chương 157: Tiếp nhận Bắc Hải
Chương 158: Muốn kết hôn
Chương 159: Anh làm chủ đi
Chương 160: Bắc Hải khai hỏa
Chương 161: Hôn lễ thế kỷ
Chương 162: Hài hòa hài hòa
Chương 163: Em thật cao hứng
Chương 164: Biểu lộ tâm ý rõ ràng
Chương 165: Để người chú ý
Chương 166: Phỏng vấn Thượng Kinh
Chương 167: Hóa ra là ngươi
Chương 168: Đạp phá giày sắt
Chương 169: Chiến lực của Athur
Chương 170: Đừng hòng cướp đi
Chương 171: Dụ cô ấy đến đây
Chương 172: Cuối cùng BOSS
Chương 173: Hai phe giằng co
Chương 174: Uy hiếp
Chương 175: Cha ruột
Chương 176: Lệ Sâm rời đi
Chương 177: Tin tưởng anh
Chương 178: Thân phận bại lộ
Chương 179: Thôi Lam Lam chết
Chương 180: Nam Ca bị giết
Chương 181: Đại kết cục
Chương 182: Phiên ngoại một: Nam Ca mang thai
Chương 183: Phiên ngoại hai: Ba yêu mẹ con mình
Chương 184: Phiên ngoại 3: Biết được hết thảy
Chương 185: Phiên ngoại 4: Đây chính là yêu

Chương 28: Dân công trong thôn nhỏ

8.5K 624 1
Bởi Lala_Nguyen9x

"Đúng vậy, ở khe núi cách đây không xa. chỗ đấy có một cái mỏ đá." Trương Vĩ chỉ chỉ giống như lo lắng Lệ Sâm không tin lập tức bổ sung: "Chúng tôi đều là người làm công từ trung tâm Tĩnh Thủy Thành chạy ra, không là người xấu. Nếu anh tin lời của tôi liền cùng tôi trở về ở một đêm đi dù sao bởi vì thiên tai địa hình bên trong thay đổi khôngít, bản đồ đều không dùng được nữa buổi tối vội vàng lên đường thật sự rất nguy hiểm."

Trương Vĩ thành tâm thuyết phục nhưng Lệ Sâm hình như cũng không có ý định phản ứng lại khiến anh ta không khỏi có chút ít thất vọng. không nghĩ tới là Lệ Sâm vậy mà trả lời hắn: "Tốt, anh dẫn đường đi chúng tôi đi qua cùng anh."

Trương Vĩ nghe vậy vui mừng nhướng mày. anh ta cũng không dám xin lên xe ngồi chỉ mang vài người bước nhanh đi bên cạnh xe Lệ Sâm.

Lệ Sâm quay đầu nhìn nhìn phát hiện đoàn người này xem ra chỉ có Trương Vĩ lớn tuổi nhất, vài người cùng lại đây cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi. Cánh môi Lệ Sâm mím chặt lại, Lệ Ngạn có phải cũng giống mấy người này sống chật vật trong loạn thế, cậu có thể tự bảo vệ chính mình hay không?

Trương Vĩ rất chững chạc nhưng mà vài chàng trai bên cạnh anh ta cũng không giống thế, vừa mở miệng nói chuyện đã phát hiện khẩu âm bọn họ không giống nhau. Cómột thanh niên nhỏ rất tùy tiện đến gần xe hỏi: "Đại ca, bọn anh đến cùng làm thế nào đấu lại đám Zombie? những con Zombie kia thế nào rồi? tất cả đều đã bị giết chết rồi sao? em còn nghe thấy tiếng nổ mạnh có phải là bị bọn anh đem nổ chết không? Hai người quá lợi hại!"

Lệ Sâm không tỏ ý kiến chỉ là nhàn nhạt tiếp câu: "Nghe giọng nói thì cậu cũng khôngphải là người nơi này?"

Thanh niên gãi gãi đầu: "Đúng vậy, em là người đông bắc đến Tĩnh Thủy Thành làm việc không nghĩ đến cứ như vậy xảy ra tận thế, em liền đi theo đám Trương đại ca.anh đừng xem thường bộ dáng Trương đại ca lớn lên yếu ớt thật ra Trương đại ca là người hiền lành có lòng nhiệt tình, nếu là không có anh ấy bọn em không chừng đãsớm chết rồi."

Trương Vĩ nghe lời nói này, mạnh mẽ quay đầu hung hăng vỗ lên lưng thanh niên mộtcái còn cười mắng: "Mã Viễn, cậu nói ai lớn lên yếu ớt?"

Tiểu thanh niên bị kêu là Mã Viễn lập tức xin tha, còn cố ý giả vờ như bị đánh cực kỳ đau gào khóc kêu lên.

Mặt Lệ Sâm vốn là lạnh lùng giờ phút này cũng nhu hòa đi không ít. Đoàn người này làm cho người ta cảm thấy thực sự khác biệt với nhóm Triệu Cường. Nam Ca ở vị trí ghế phụ cũng nhìn ra ngoài, ánh mắt giống như còn mang theo chút hâm mộ.

Lệ Sâm như có điều suy nghĩ, cuối cùng cũng không nói gì.

Đái khái đi hơn hai mươi phút là đến khe núi, Lệ Sâm lúc này mới phát hiện ra mặc dù ngọn núi trông bên ngoài như đã bị phá hỏng đến không còn hình dáng, nhưng mà mấy phòng gạch trong mỏ đá được bảo tồn cực kỳ tốt.

Phòng này dành cho người ở, có thể thấy không ít người ở bên ngoài nấu cơm, dùng tảng đá làm bếp lò ở phía trên đặt một cái nồi to bên trong còn đang đun nước.

thì ra thôn nhỏ bị bỏ rơi này có không ít người. Lệ Sâm nhìn sơ qua, tính kiểu gì cũng có vài chục số người phần lớn đều là đàn ông, trẻ có già có.

Dạng người trẻ tuổi như Mã Viễn cũng có vài người, Lệ Sâm tùy ý hỏi qua liền nghe Mã Viễn nói: "Bọn em vào nam ra bắc đi theo chủ quản đến làm việc, vốn là định tranh thủ mùa vụ rảnh rỗi đi kiếm ít tiền. Ài, hiện giờ khắp nơi đều là thiên tai cũng khôngbiết tình hình ở quê như thế nào."

Tiểu hài tử còn chưa lớn đã đến công trường làm công kiếm tiền. Lệ Sâm nhẹ nhàng thở dài, ngừng xe xong trấn an Nam Ca hai câu liền bước xuống xe.

Sau khi quan sát anh phát hiện mọi người ở đây trên cơ bản đều xanh xao vàng vọt, hiển nhiên là người quen làm công việc dùng đến thể lực.

anh nghe Mã Viễn kể vậy mà lại chủ động an ủi cậu một câu: "Mặc dù sống vất vả nhưng sức khỏe các cậu tốt chiếm phần lớn so với tỷ lệ loài người sống sót sau tận thế rồi."

Mã Viễn cười ha ha: "Trương đại ca cũng từng nói vậy, dù sao bây giờ có thể bình an sống một ngày là một ngày, sống sót chính là hạnh phúc. Sau này nếu có cơ hội em khẳng định phải về quê xem một chút."

Lệ Sâm mím môi không an ủi tiếp. Dù sao không có tin tức xấu truyền đến chính là tin tức tốt.

Nam Ca vô cùng buồn chán chờ ở trên xe nhìn Lệ Sâm từ bãi đất trống đi tới, ngẫu nhiên còn nói chuyện cùng người khai thác trong sân làm cô cũng muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.

Mã Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua xe Lệ Sâm hỏi: "Đại ca, sao anh không cho côgái trong xe anh xuống ăn một chút gì nha? Tuy là chỗ bọn em vật tư rất ít chỉ sợ cung cấp không được đồ ăn ngon."

Lệ Sâm lắc đầu: "Lúc nãy chúng tôi đã ăn trước một ít rồi nhưng mà vẫn phải cảm ơn ý tốt của các cậu."

"không có gì!" Mã Viễn cởi mở cười một tiếng, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đúng độ tuổi thanh xuân nhiệt tình, trên mặt cậu còn có một ít tàn nhang ngược lại hàm răng rất trắng: "Dù sao tình thế hiện tại nếu không giúp đỡ lẫn nhau ai cũng sốngkhông nổi."

Lệ Sâm đi lại trên bãi đất trống một vòng, xác định nơi này không có vũ khí gì có thể uy hiếp được bọn họ liền nói với Mã Viễn: "Tôi đi đón bạn gái đã, cô ấy hay ngại ngùng."

Mã Viễn hơi hâm mộ nhìn Lệ Sâm một cái. Người đàn ông này cao lớn tuấn lãng lại có bản lĩnh, còn mang theo một người bạn gái.

Tại sao người ta sinh sống ở tận thế cùng chính mình chênh lệch lớn như thế. Đương nhiên nếu mà Mã Viễn biết rõ Nam Ca là Zombie khẳng định sẽ không nghĩ như thế.

Thời điểm cửa xe mở ra, Nam Ca còn đang dùng ngón tay chính mình hành hạ tay lái, ở phía trên lưu lại từng vết cắt nham nhở.

Bị Lệ Sâm phát hiện cô tức giận thu tay lại. Lệ Sâm cũng không tức giận, cười bóp mặtcô: "cô thật đúng là nhàm chán. đi thôi, xuống xe."

Nam Ca kinh ngạc, bên trong nhiều người như thế anh không sợ cô bại lộ thân phận à?

"Tôi cũng xuống xe?"

"Ừm, không sao! cô không nói lời nào bọn họ sẽ không phát hiện đâu. Xuống xe đi, nghe xem bọn họ nói như thế nào." Sau khi Lệ Sâm nói xong không đợi Nam Ca nóichuyện liền đã bế cô xuống.Sau đó cũng không cần cô đi mà một đường bế cô bước đến bên cạnh Trương Vĩ.

Trương Vĩ nhìn cô một cái thấy cô cúi đầu liền thu ánh mắt về, lúc nãy anh ta đã nghe Mã Viễn nói cô gái này là bạn gái Lệ Sâm.

"Bạn gái anh còn rất ngại ngùng nha."

Lệ Sâm khẽ mỉm cười, cưng chiều nhìn Nam Ca: " Chân cô ấy bị thương, không tiện điđường. Tôi tên là Lệ Sâm, mọi người cứ gọi cô ấy là tiểu Ca."

"Lệ Sâm." Trương Vĩ đọc lại một lần còn cùng Lệ Sâm bắt tay. trên tay hai người đàn ông đều có vết chai nhưng Trương Vĩ là do quanh năm làm việc nặng còn Lệ Sâm là vì cầm súng quanh năm.

Nếu đám Trương Vĩ có ý đi tìm người trở về thì cũng đã chuẩn bị thức ăn mời hai người. Lệ Sâm nhìn thức ăn của bọn họ, kỳ thật cũng không tệ lắm, mấu chốt là bọn họ có cháo hầm.

Trong khoảng thời gian này chỉ duy nhất một lần anh được ăn món nóng hổi, còn lại vẫn là nấu mì ăn liền. không còn cách nào, anh chỉ muốn nhanh tới Bắc Hải.

không lâu sau Trương Vĩ bê hai cái bát lại đây đưa một cái bát cho Lệ Sâm: "Trong thôn cũng không có nhiều gạo cho nên bình thường tất cả mọi người đều rất tiết kiệm,anh đừng ghét bỏ, ăn thử một chút đi."

Thời điểm Trương Vĩ đi qua không ít người đều đang ăn, Mã Viễn cùng vài thanh niên cùng tuổi tùy ý ngồi xổm trên mặt đất húp cháo, còn cười cười nói nói oán hận lúc nào có thể ăn một bữa ngon.

Chỗ khác một đám đàn ông cũng đang miệng to húp cháo, thỉnh thoảng còn tò mò quay đầu nhìn về chỗ này.

Trong thôn có một người mẹ trẻ, cô ấy cười dịu dàng giúp mọi người múc cháo, luôn miệng nói không đủ lại về lấy thêm nữa.

Lệ Sâm vốn không nên ăn gì đó ở bên ngoài, dù sao cũng nên có lòng phòng bị người khác. Nhưng khi nhìn đến cảnh tượng yên bình này anh vẫn duỗi tay nhận bát cháo, sau đó uống một ngụm.

Nam Ca từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, ngồi ở chỗ nhiều người như vậy khiến toàn thân cô đều thấy không thoải mái. Nếu không phải là Lệ Sâm nắm lấy tay cô thìcó khả năng cô đã sớm nhảy dựng lên.

Trương Vĩ cũng tùy ý ngồi xuống nhìn thấy Lệ Sâm húp cháo cũng không chia cho bạngái một ngụm, thật sự trong lòng hắn có chút khinh bỉ.

Nhưng nếu Lệ Sâm thật sự không quan tâm thì lúc nãy cũng không thể bế nàng lại đây nha. Ầy, có thể là cách chung đụng giữa đôi tình nhân này khác mình quá thôi.

Trương Vĩ uống xong bát cháo của mình mới nói với Lệ Sâm: "Trước kia cô ấy làm kết toán cho chủ thầu, con còn quá nhỏ liền mang theo làm công từ nam tới bắc. Nghe nóilà trong nhà còn có hai đứa con gái, về sau tận thế xảy ra cả nhà cô ấy gặp chuyệnkhông may, chồng cũng mất sau lần đấy sau đó cô ấy liền đi theo chúng tôi giúp quản lý chuyện ăn uống."

Nam Ca cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô gái kia, lúc này cô ấy đang chăm sóc con mình, mặc dù chưa được tính là mỹ nhân nhưng vẻ mặt dịu dàng kia làm cho cô nhìn đến ngẩn người.

Lệ Sâm chỉ cảm thấy bát cháo trong tay giống như là nặng ngàn cân. anh từ từ uống vài ngụm sau đó cầm bát trong tay.

Đợi đến khi cô gái kia lại đây lấy bát anh mới chuyển bát không cho cô ấy. cô gái hơi xấu hổ, nói chuyện bằng khẩu âm Giang Nam âm ấm mềm mại, còn cùng Lệ Sâm nói: "Tôi thấy bạn gái của anh từ nãy giờ chưa ăn gì, chỗ tôi vẫn còn thừa lại chút cháo tôiđi lấy cho anh nha?"

Nam Ca nói câu đầu tiên trong đêm nay: "không cần, tôi không đói bụng."

Đều là câu đơn nên cô nói rất lưu loát, ai cũng không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp. Lệ Sâm cũng giải thích: "cô ấy thật sự không cần."

cô gái kia lúc này mới khẽ mỉm cười rời đi .

Trương Vĩ thở dài: "Con gái sinh sống ở tận thế khó khăn hơn, chúng tôi không thể đơn giản chết đi được nếu không cô nhi quả mẫu bọn họ khẳng định càng khó sống."

Lập tức anh ta như là nhớ ra cái gì đó, do dự một chút mới cùng Lệ Sâm nói: "nói đến đây mới nhớ, thôn chúng tôi có ba người thức tỉnh dị năng, trong đó một người chính là con của cô ấy, nhưng mà đứa bé còn quá nhỏ cái gì cũng không hiểu."

Lệ Sâm vốn tưởng là chính mình muốn tìm hiểu thông tin cần phí chút ít công sức,không nghĩ đến Trương Vĩ lại tự đem mọi chuyện kể ra hết.

Chuyện người có dị năng bí mật như vậy anh ta cũng không có ý đinh giấu diếm.

Trong một thoáng qua, Lệ Sâm hơi xấu hổ vì suy ngĩ lạnh lùng của anh lúc ở trên xe.

Nam Ca thảnh thơi ngồi ở bên cạnh anh, đến lúc nghe Trương Vĩ nhắc đến người có dị năng con mắt cô mới sáng ngời lên. Máu của bọn họ uống rất ngon! cô vô thức nuốt nước bọt một cái.

Nhưng lúc cô quay ra xem xét đứa bé gầy còn kia, hay là thôi đi. Vẫn chỉ là tiểu chồi non, cần nuôi dưỡng thêm vài năm nữa.

"Tôi vốn cho rằng anh sẽ không nói chuyện này với chúng tôi." Người ta còn khôngkhách sáo Lệ Sâm cũng nói thẳng luôn: "Dù sao chúng tôi cũng là người xa lạ?"

Trương Vĩ lại cười cười: "Tôi biết rõ hai người có bản lĩnh, nhiều Zombie như vậy nóigiết liền giết, nếu thật sự muốn giết chúng tôi cũng không cần chờ đến bây giờ."

Đọc tiếp

Bạn Cũng Sẽ Thích

26.4K 429 38
Tác giả: Hắc Sắc Quỷ Trủng Cùng tác giả: [- Rạp Chiếu Phim Địa Ngục -] Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Kinh Dị, Huyền Huyễn Tình trạng: FULL ( Dịch - 597...
272K 11.2K 50
Chu Thiển một ngày đẹp trời yên tỉnh ngủ biến trở thành Tô Thiển một nữ phụ số 18 chết sớm siêu sinh sớm. Trong bộ ngôn tình máu chó Người Người Vì N...
2.4K 304 43
Tác giả: Sơn Chi Tử Nguồn: Wikidich - Converter: Reine Số chương: 97 chương chính văn + 3 chương phiên ngoại Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cả...
6.8K 77 9
http://dichtienghoa.com/translate/www.33yq.com?u=http%3A%2F%2Fwww.33yq.com%2Fread%2F49%2F49183%2F&t=vi