[Longfic | Khải Nguyên] [Hoàn...

By Blue_210999

17.9K 1.1K 311

• Tên fic: Kẹo bạc hà. • Tác giả: Ôn Tĩnh Dạ | Wen JingYe. • Cặp đôi: Khải Nguyên. • Phối hợp diễn: Hạ Thường... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4 (H)
Chương 5 (H)
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17 (H)
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25 (Hết)

Chương 11

616 57 33
By Blue_210999

Kỳ thực, Vương Tuấn Khải đối với Vương Nguyên là một người rất đặc biệt. Nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh, ấm ức trong lòng bỗng vơi đi phân nửa...

Vương Nguyên hắn không có bạn bè, càng không có người để thân cận, thân phận này của hắn không cho phép hắn có mối quan hệ như người bình thường. Cuộc sống của hắn gắn liền với cô độc, với bóng tối, với những ánh nhìn ghẻ lạnh. Đổi lại hắn được tự do, được ăn no mặc ấm, không còn phải chịu uất ức như lúc ở trong cô nhi viện nữa. Nhưng thế thì đã sao? Ban đầu hắn còn cảm thấy tự do tự tại, nhưng dần dần hắn đã phát hiện ra, cuộc sống thế này, hình như cũng không khác ở trong cô nhi viện là mấy.

Vì bát cơm mà phải chịu đựng nhục nhã qua ngày, sống một cuộc sống tạm bợ không mục đích, ước mơ đối với hắn là thứ quá hão huyền. Hắn cũng có ước mơ chứ, hắn muốn mình trở thành ca sĩ, được hát những bản tình ca của riêng mình, được rất nhiều, rất nhiều người yêu mến. Nhưng hiện tại, chỉ lo đến việc hôm nay ngủ ở đâu? Hôm nay ăn gì? Lo đến việc phải tận lực tránh đi ánh mắt của người khác cũng đã khiến hắn mệt mỏi, nói gì đến việc thực hiện ước mơ chứ?

Vương Nguyên tại thời điểm đó rất chán nản, hắn đã nghĩ đến việc tự tử, thế rồi hôm đó hắn gặp anh, còn cố tình lao vào chỗ chết mà ăn thịt bò của anh. Vậy mà anh không những không tức giận, không hất cả tô mì vào người hắn như người khác sẽ làm, chỉ đơn giản là ăn lại thịt viên của hắn. Thế rồi, hắn lại nhớ đến nụ cười thoáng qua của anh, nhớ đến bàn tay của anh chìa ra giải vây cho mình. Ngay cả những người đồng tính, những "khách hàng" của hắn cũng chưa bao giờ làm hành động công khai với hắn như thế ở nơi công cộng. Và rồi, trong lòng hắn lúc đấy như có đốm lửa nào đó dần nhen nhóm, đốt cháy tâm can hắn, đốt cháy chút lý trí cuối cùng của hắn. Vương Nguyên hắn đã tự hứa rằng, khi hắn ở trong thân phận này, ai đó đối tốt với hắn dù chỉ một chút thôi, hắn cũng có thể sống chết vì người ấy...

Vương Tuấn Khải tuy bề ngoài có vẻ mặt than thâm trầm khó gần nhưng Vương Nguyên biết, tận sâu bên trong anh rất ấm áp, là một người khẩu xà tâm phật. Mặc dù bắt hắn làm hết việc nhà nhưng khi pha café sẽ tiện tay pha thêm ly sữa cho hắn. Mặc dù để hắn bê hết đồ nặng nhưng cũng sẽ không kìm được mà mang giúp hắn. Mặc dù khiến hắn mệt gần chết nhưng vẫn mua cho hắn kẹo bạc hà ngọt mát. Mặc dù suốt ngày tỏ ra không ưa hắn nhưng mỗi đêm sẽ âm thầm đắp chăn cho hắn, khi hắn ngủ quên ngoài sofa sẽ bế hắn đặt ngay ngắn trên giường, và khi hắn vu vơ giận dỗi sẽ như có như không mà ôn nhu dỗ dành...

Thế là chẳng biết từ bao giờ hắn đã vấn vương loại dịu dàng đó, ánh mắt đó, và nụ cười như thoảng qua đó. Mỗi khi ngủ sẽ mơ thấy gương mặt ấy đang mỉm cười ôn nhu ôm mình trong ngực, thì thầm vào tai nói rất thương, rất thương mình...

Vương Nguyên chống tay tỉnh dậy, mờ mịt dụi mắt nhìn nhìn xung quanh, thì ra hắn đã ghé vào trên bàn ngủ quên lúc nào không biết. Xung quanh đã tối om, chỉ còn ánh đèn đường bên ngoài mờ nhạt chiếu vào khung cửa sổ.

Bây giờ đã gần mười hai giờ, muộn như vậy nhưng Vương Tuấn Khải vẫn chưa về. Trong ngực chợt dâng lên cảm giác bồn chồn lo lắng, không phải anh đã gặp chuyện gì rồi chứ?

Hắn vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho Vương Tuấn Khải, đúng lúc đó cửa "cạnh" một tiếng mở ra. Vương Nguyên định chạy đến đón anh, thế rồi bước chân hắn bỗng khựng lại, vì phía trước là Ban Tiểu Tùng đang dìu Vương Tuấn Khải dường như đã say bước vào.

"Tách."

Ánh sáng lan tỏa khắp phòng khách, Vương Nguyên vội vàng núp sau bức tường bếp. Hắn không muốn để Ban Tiểu Tùng biết mình đang ở đây.

Ban Tiểu Tùng sau khi xác định phòng ngủ ở đâu liền khập khiễng mang Vương Tuấn Khải đi vào, có vẻ cậu cũng đã ngà ngà say, hai má phiếm hồng, ánh mắt hẹp dài cũng nhiễm một mảng mơ màng diễm lệ.

Vương Nguyên không biết làm gì hơn ngoài ngồi im lặng trong căn bếp tối om, đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt, hắn cũng chẳng buồn động, cứ thế ôm đầu gối ngây ngẩn nhìn cánh cửa phòng hơi hé mở.

Đợi một lúc để chắc chắn hai người kia đã ngủ, hắn mới đứng lên, đơn giản thu dọn đống đồ ăn trên bàn một chút, cố gắng không để phát ra tiếng động.

Mặc dù Vương Tuấn Khải đã giới thiệu hắn là "em trai", Ban Tiểu Tùng có phát hiện ra cậu - em trai ở trong nhà anh trai cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, Vương Nguyên cũng không hiểu là vì lí do gì, hắn không muốn để Ban Tiểu Tùng biết mình ở đây.

Thế là hắn nhón chân rón rén bước ra cửa, gần đến phòng ngủ, phía sau cánh cửa đang khép hờ kia phát ra những thanh âm mờ ám.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Vương Nguyên tiến gần đến, ghé mắt vào bên trong nhìn một chút.

Vương Tuấn Khải đưa lưng về phía cửa, hơi nghiêng đầu. Tư thế này hình như... là đang hôn Ban Tiểu Tùng.

Vương Nguyên cảm thấy mình đứng không vững nữa rồi, hắn nhanh chóng chạy ra cửa, đầu óc choáng váng khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Gian nan đóng cửa lại, Vương Nguyên ôm đầu ngồi thụp xuống, trong lòng dâng lên một thứ cảm giác khó chịu, không biết là vì từ sáng đến giờ chưa ăn gì hay còn vì một lí do nào khác...

Hắn chậm rãi bước đi trên vỉa hè, ánh đèn đường hắt xuống cơ thể hắn, cái bóng đơn độc in trên nền gạch cũng trở nên thật tịch mịch.

.

"Vương Tuấn Khải. Khải ca~"

Bên tai giường như văng vẳng tiếng nói của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải mở mắt bừng tỉnh. Gương mặt Ban Tiểu Tùng ngoài dự đoán phóng đại trước mặt.

Ban Tiểu Tùng vẫn còn đang mê man, trong mơ hồ bờ môi khép mở, lặp lại hai chữ "Ô Đồng..."

Vương Tuấn Khải giật mình buông cậu ra, nhưng điều khiến anh giật mình hơn cả - chính mình vừa đem Ban Tiểu Tùng trở thành Vương Nguyên mà hôn xuống...

.

Vương Nguyên rẽ vào một tiệm ăn nhỏ ven đường, lớn tiếng gọi một tô mì gân bò, kế đến hung hăng đổ một đống giấm vào bát, mặc dù chua loét mồm nhưng hắn vẫn cứ cắm đầu ăn như không. Nghĩ đến cảnh tượng sau cánh cửa vừa nãy, Vương Nguyên lại với tay lấy chai giấm đổ vào...

Mì gân bò đã biến thành mì ngâm giấm.

Hắn đang tức giận, nhưng cũng không rõ mình tức giận vì là vì cái gì. Cảm giác khó chịu trong lồng ngực vẫn không ngừng cào xé hắn. Một giọt nước mắt bất ngờ lăn xuống, Vương Nguyên hung hăng quẹt tay áo ngang mặt, tiếp tục cắm đầu ăn. Hai giọt, rồi ba giọt, mặt hắn đã bị chùi đến đỏ bừng. Càng lau nước mắt lại càng chảy, hắn dứt khoát không thèm lau nữa, bắt đầu dùng sức vào việc ngốn mì vào miệng, đến mức hai má phình to, miệng vẫn ăn còn mắt vẫn chảy nước. Mì gân bò ngâm giấm trộn lẫn với nước mắt nước mũi khiến mùi vị thập phần quái dị, thế mà hắn vẫn hùng hục húp xì xụp như thể bị bỏ đói ba năm.

Kết quả đương nhiên không lâu sau liền bị sặc, Vương Nguyên nhả hết đống mì tích trữ trong má ra bát, ôm ngực ho đến mặt mũi đều đỏ bừng.

Ông phắc! Khóc khóc khóc cái quái gì chứ? Bị điên mẹ rồi hả?

Nhưng mà thực sự, thực sự không ngừng lại được...

Bà nội mẹ nó mình nhất định là bị giấm làm chua cho phát khóc!

Đương nhiên, "giấm" về mặt nghĩa đen hay nghĩa bóng, hắn còn lâu mới chịu thừa nhận.

Vương Nguyên lên cơn xong đã là thời gian của nửa tiếng sau. Lúc này hắn đang ngồi xổm ở vỉa hè, đặt cằm lên đầu gối xụi lơ nhìn dòng xe cộ thưa thớt qua lại trên đường.

Bây giờ đi đâu đây?

Nghĩ nghĩ một hồi, hắn quyết định đến Deep hát hò một chút.

(Dành cho ai không nhớ: Deep là cái gay bar mà ẻm vẫn làm ấy.)

Mặc dù không phải ca làm của mình nhưng Vương Nguyên có thể dễ dàng trao đổi với "đồng nghiệp" để hắn thay người ta hát. Vị đồng nghiệp kia đương nhiên đồng ý, vui vẻ giao mic cho hắn còn mình thì ra đằng sau nghỉ một lát.

Vương Nguyên điều chỉnh âm nhạc, chọn beat bài "Anh ấy" của Chu Nghệ Bác.

Không khí nhộp nhịp vừa rồi của bar hiện tại đã bị giọng hát của hắn làm cho nhiễm một mảng buồn tênh. Những cặp đôi đang trêu ghẹo nhau hay cuồng dã hôn nhau cũng đã an tĩnh lại, lẳng lặng tựa vào nhau nghe hắn hát.

Một khúc rồi lại một khúc nữa, đều là những bản tình ca buồn nẫu ruột nẫu gan. Tuy nhiên khách hàng lại khá thích không khí này, đôi khi đổi gió một tí cũng tốt.

Vương Nguyên ở Deep hát cả đêm, cổ họng cùng cơ miệng cũng đã có chút mệt mỏi. Không thể hát được nữa, hắn lủi đến sau cánh gà uống chút rượu rồi trở về.

___________

Về đến nhà, nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, Vương Nguyên có chút phân vân không biết có nên mở cánh cửa trước mặt ra không. Biết đâu hai người này hoang dâm vô độ, mới sáng ra đã ở trên sofa phòng khách ba ba ba gì đó...

Thế rồi, hắn quyết định mở mật mã, bước vào. Kệ bà đi. Vương Tuấn Khải đáng ghét như thế, cho hắn bẽ mặt chút chơi.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, trên sofa ngoại trừ Vương Tuấn Khải quần áo chỉnh tề đang ngồi ra thì không có gì hết.

Nét mặt anh lúc này nhìn không ra là đang mệt mỏi hay lo lắng, nhưng kể từ khi thấy Vương Nguyên thò đầu vào, có vẻ như gương mặt ấy đã dãn ra vài phần.

"Cả đêm đi đâu vậy?"

Vương Nguyên tự rót cho mình một cốc nước, uống xong mới trả lời.

"Chơi gái."

Vương Tuấn Khải không để ý đến lời nhảm nhí hắn vừa nói, anh bỗng nhiên đứng lên, tiến đến bên cạnh Vương Nguyên, hai mắt chăm chú nhìn gương mặt hắn.

"Uống rượu sao?" Anh vươn tay xoa lên cái má vừa hồng vừa nóng của Vương Nguyên.

Xúc cảm lành lạnh từ đầu ngón tay truyền đến, Vương Nguyên vươn tay chụp lấy tay anh, áp cả bàn tay ấy lên má mình. Đồng thời cũng làm tương tự với tay còn lại.

"Ưm... thật mát." Vương Nguyên như phê cần mà rên lên.

Vương Tuấn Khải ngược lại không tức giận cho hắn mấy cái vả, anh lặng im để tay Vương Nguyên áp lên tay mình, làm mát hai cái má nóng hổi. Vương Nguyên tuy gầy nhưng được cái hai má lại có nhiều thịt, non non mềm mềm như da trẻ con, sờ vào cảm giác cũng rất thoải mái, ghé xuống hôn một chút sẽ có cảm giác như vừa được ăn miếng đậu hũ, khá thú vị.

Vương Tuấn Khải bóp bóp má hắn một chút, nơi da thịt tiếp xúc dường như có dòng điện nhỏ chạy qua khiến nơi nào đó có điểm tê dại.

Vương Nguyên híp mắt hưởng thụ một lát, mở mắt ra liền thấy ngay dấu hôn hồng đậm trên xương quai xanh Vương Tuấn Khải, nháy mắt tâm trạng rơi xuống không độ C.

Hắn mất hứng gạt tay Vương Tuấn Khải ra, Vương Nguyên không biết lấy đâu ra can đảm, ánh mắt lạnh lẽo lườm anh.

"Bác sĩ Vương, anh có người yêu rồi thì đừng có mà đi thả thính lung tung. Coi chừng kiếp sau sẽ bị quả báo."

Vương Tuấn Khải thỏa hiệp gật đầu.

"Được, không thả thính nữa."

Vương Nguyên trố mắt. Nghe lời như vậy?

"Cầm lấy." Vương Tuấn Khải dí vào ngực hắn thứ gì đó. Vương Nguyên nhận lấy, cầm lên xem. Là chiếc thẻ ngân hàng màu vàng kim hôm ấy hắn từng dùng.

"Sau này cậu không cần đến đây nữa."

Vương Nguyên mờ mịt ngước lên nhìn hắn. Vì hắn thấp hơn Vương Tuấn Khải một cái đầu, lần nào nói chuyện cũng phải vừa ngẩng đầu vừa ngước mắt lên như vậy, từ góc độ của Vương Tuấn Khải có thể thấy đôi con ngươi to tròn của hắn lúc này đã có ngấn ước mắt, tủi thân tựa như con thú nhỏ bị chủ nhân vứt đi.

"Anh anh anh không cần tôi nữa sao?" Xoạch một cái, nước mắt liền rơi xuống.

"Như cậu nói, tôi có người yêu rồi thì cần MB làm gì?" Vương Tuấn Khải lạnh lẽo đáp lại, xoay người vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.

Ngực trái nhói lên, như thể vừa bị ai đó hung hăng đâm một dao, hơn nữa con dao ấy còn vừa rỉ sét vừa cùn, đau đớn ngấm đến tận tâm can.

Vương Nguyên mím môi cúi đầu, đúng thế, hắn chỉ là một MB, một MB tầm thường vô dụng, hắn thì có thể làm được gì? Vương Nguyên bỗng cảm thấy bản thân thật nực cười, thế mà hôm qua còn bày đặt làm gì mà kỉ niệm 100 ngày nữa. Cũng không phải ở bên nhau cả đời, kỉ niệm làm cái quái gì chứ? Ảo tưởng cái gì quái chứ?

"Tôi cần MB làm gì?"

Ha ha giờ thì chẳng ai cần hắn nữa rồi, thì ra hắn vốn đáng ghét như thế, hắn thực sự đã quên mình là rác rưởi của xã hội, thực sự đã quên mình là một MB đáng khinh bị mọi người phỉ nhổ. Ôn nhu ấy làm hắn không ngừng ảo tưởng, dịu dàng ấy làm hắn không ngừng lún sâu. Ôm ấp ảo tưởng rằng người kia thích mình, thích mình dù chỉ một chút thôi, hắn cũng đã rất cảm kích rồi.

.

"Còn chưa đi?" Vương Tuấn Khải trở lại sau khi vệ sinh cá nhân xong, thấy Vương Nguyên vẫn còn thất thần đứng yên tại chỗ. Thân ảnh nhỏ gầy cúi đầu, hai vai cũng rũ xuống, nhìn qua có chút đáng thương.

Continue Reading

You'll Also Like

1.1M 37.7K 63
𝐒𝐓𝐀𝐑𝐆𝐈𝐑𝐋 ──── ❝i just wanna see you shine, 'cause i know you are a stargirl!❞ 𝐈𝐍 𝐖𝐇𝐈𝐂𝐇 jude bellingham finally manages to shoot...
21.1K 1.1K 48
- Xin hãy giúp tôi, hãy gọi cấp cứu giúp tôi... - Tỉ, cậu mở mắt, Vương Nguyên tớ ra lệnh cho cậu mở mắt ra ..Xin cậu, đừng làm tớ sợ, nhìn tớ đi...
46.4M 1.2M 37
Zoe is a rogue who is forced to attend a school for werewolves for a year thanks to a new law. There she meets her mate, a certain Alpha who holds a...
12.2K 1.1K 28
Tác giả: Tư Hạ Thể loại: Hiện đại, vườn trường, giới giải trí, trước lãnh đạm sau ôn nhu ảnh đế công × tính tình thiếu gia dính người hoạt bát thụ, t...