[ HOÀN P1 ] Nữ Vương Hắc Đạo...

By NghiNghiMun

168K 5K 60

" Truyện đào về cho mấy thím cùng nhau đọc cho vui " ............ Kể về một nữ vương hắc đạo mà ai ai cũng kí... More

chương 1 " Nữ vương trọng sinh "
chương 2 " Gặp mặt và so chiến với cha nuôi "
chương 3 " Lần đầu phát uy "
chương 4 " Vương tử lớp F "
chương 5 " Mà là tôi chủ động rời đi "
chương 6 " Liều thuốc trấn an "
chương 7 " Trò chơi mới bắt đầu thôi "
chương 8 " Xui xẻo "
chương 9 " Cái gọi là sự thực "
chương 10 " Khước từ cơ hội cuối cùng "
chương 11 " Chèn ép "
chương 12 " Cao ngạo "
chương 13 " Lời kì quái "
chương 14 " Ngủ trong phòng thi là thoải mái nhất "
chương 15 " Lăng thiếu "
chương 16 " Uy vũ "
chương 17 " Thắng áp đảo "
chương 18 " Sinh ra hiểu lầm "
chương 19 " Quyết định "
chương 20 " Đứng bét toàn trường "
chương 21 " Lớp F trong truyền thuyết "
chương 22 " Cái tôi học, là chiêu thức để giết người "
chương 23 " Giáo huấn kẻ không ra gì "
chương 24 " Xin chà đạp, xin ** "
chương 25 " Thẩm Quân "
chương 26 " Cuộc thi toán học nâng cao cấp quốc gia lần 2 "
chương 27 " Ngạc Nhiên của Thẩm Quân "
chương 28 " Muốn báo thù đoạt lại những gì đã mất "
chương 29 " Hợp tác "
chương 30 " Lớp A toàn những kẻ chỉ thích ra vẻ "
chương 31 " Một lũ giả tạo "
chương 32 " Giáo huấn những kẻ cặn bã "
chương 33 " Nữ Vương lớp F "
chương 34 " Tất cả chỉ là sự ngụy trang của cô "
chương 35 " Không chấp nhận sự thật "
chương 36 " Không có thuốc chữa trị cho sự hối hận "
chương 37 " Gặp lại Lăng Thiếu - Lăng Vũ "
chương 38 " Nhận đồ đệ cũng coi như không tệ đi "
chương 39 " Dạ Mộc Thần "
chương 40 " Lạnh nhạt với người mang danh cha nuôi "
chương 41 " Cứu vớt lớp F "
chương 42 " Ăn đêm "
chương 43 " Hắc đạo "
chương 44 " Quá khứ của Dung Thiếu Tuyệt "
chương 45 " Đuổi giáo viên lớp F "
chương 46 " Chúng em tới rồi "
chương 47 " Cần bằng chứng nếu không có thì cút "
chương 48 " Không đơn giản như vậy "
chương 49 " Trung khuyển "
chương 50 " Đủ mạnh - đủ kích thích "
chương 51 " Sự thật "
chương 52 " Thiên tài "
chương 53 " Đủ lợi hại , đủ kinh người "
chương 54 " Thầy Trương "
chương 55 " Ông điều tra tôi "
chương 56 " Khúc dạo đầu "
chương 57 " Ẩu đả "
chương 58 " Sao lại có thể giống Nhiên đến vậy ?"
chương 59 " Thủ đoạn của Dạ Mộc Thần "
chương 60 " Hạ dược "
chương 61 " Đôi cẩu nam nữ "
chương 62 " Là cô "
chương 63 " Đáng với kết cục mà Bắc Âu Hân nhận được "
chương 64 " Cỏ là phải diệt tận gốc "
chương 65 " Cái giá phải nhận của nhà Bắc Âu "
chương 66 " Rắc rối không ngừng "
chương 67 " Cô ấy là cô gái của tôi "
Chương 68 " Cha nuôi loạn luân "
chương 69 " Bắc Âu Hàn "
chương 70 " Muốn thống nhất Trung Hoa "
chương 71 " Thiếu chủ mafia "
chương 72 " Lần đầu đi xem phim của Dạ Mộc Thần "
chương 73 " Đè lớp E vượt lên phía trước "
chương 74 " Huy hoàng không thể vượt qua "
chương 75 " Trận đầu ở thành phố A "
chương 76 " Tiểu Quái Vật "
chương 77 " Hôn một cái "
chương 78 " Không cần đãi ngộ đặc biệt "
chương 79 " Kinh hãi chỉ là bước đầu mà thôi "
chương 80 " Khiêu chiến "
chương 81 " 40 phút tạo nên huyền thoại "
chương 82 " Tập huấn trong rừng "
chương 83 " Trịnh Đạt - Đỉa núi "
chương 84 " Đàn lợn rừng "
chương 85 " Vết thương ngoài ý muốn "
chương 86 " Loài biến dị "
chương 87 " Về đến đích "
chương 88 " Cực phẩm nam thần "
chương 89 " Nên nhớ , em là của anh "
chương 90 " Trò chơi của huấn luyện viên Dư "
chương 91 " Đánh giáo viên "
chương 92 " Chuẩn úy "
chương 93 " Con cẩu độc này là ai gọi tới, lập tức kêu nó trở về cho tôi "
chương 94 " Dạy dỗ huấn luyện viên Dư "
chương 95 " Cho tới nay cô vẫn không phải khách qua đường "
chương 96 " Lại thêm một yêu nghiệt "
chương 97 " Bị bắt cóc "
chương 98 " Kết cục của tên cặn bã "
chương 99 " Quyết định của Lam Kỳ Nhi "
chương 100 " Hồi nhỏ cậu mặc váy rất dễ thương "
chương 101 " Triệu Nghi bị đánh "
chương 102 " Tôi là Lãnh Tâm Nhiên
chương 103 " Muốn thành lập xã đoàn "
chương 104 " Từ chối "
chương 105 " Đông Phương Di "
chương 106 " Lôi Vũ "
chương 107 " Lựa chọn chính xác "
chương 108 " Phượng Lệ "
chương 109 " Chỉ là một người bình thường "
chương 110 " Tiểu Tứ Lang "
chương 111 " Đọc không sót chữ nào "
chương 112 " Hiên ngang như một vị Nữ Vương "
chương 113 " Đấu máy tính "
chương 114 " Chúng tôi là KING "
chương 115 " Lại là 15 phút trên một trận đấu "
chương 116 " Muốn thi đấu bóng rổ "
chương 117 " Lãnh Tâm Nhiên ra sân "
chương 118 " Kinh ngạc - Tức giận "
chương 119 " Số điểm sát nút "
chương 120 "Người phụ nữ của tôi còn chưa tới phiên người khác tặng hoa hồng!"
chương 121 " Dạ Mộc Thần tuyên thệ chủ quyền "
chương 122 " Vốn không bằng cô ấy "
chương 123 " Chỉ là một ninja cấp thấp "
chương 124 " Giao đấu - Thất bại "
chương 125 " Về nước "
chương 126 " Lệ khí xâm nhập đến tận linh hồn "
chương 128 " An Nhiên bị bắt "
chương 129 " Nguy hiểm "
chương 130 " Cứu người "
chương 131 " Không tin vào mắt "
chương 132 " Lão đại nhận tôi đi "
chương 133 " Lôi Vũ bị đánh "
chương 134 " Đánh cả cảnh sát "
chương 135 " Tôi họ Lãnh "
chương 136 " Ưng "
chương 137 " Đánh tàn bạo "
chương 138 " Có một số người, bị thiếu dạy dỗ!"
chương 139 " Phía sau lớp mặt nạ của một giáo viên "
chương 140 " Người đàn ông thần bí "
chương 141 " Bữa tiệc "
chương 142 " Người lạ chớ tới gần "
chương 143 " Đàn bà chanh chua "
chương 144 " Thực lực hùng hậu "
chương 145 " Nhà họ Vệ sắp phá sản "
chương 146 " Lôi Vũ , đã lâu không gặp "
chương 147 " Chẳng có nơi nào an toàn cả "
chương 148 " Hỗn chiến "
chương 149 "Tâm Nhiên tiểu thư, rốt cuộc cũng được nhìn thấy ngài rồi!"
chương 150 " Phế đi "
chương 151 " Sự kinh ngạc của Dương Lâm "
chương 152 " Chiếc mặt nạ Khổng Tức khả ái "
chương 153 " Đã nhận ra "
chương 154 " Đường Kiến "
chương 155 " Đủ khinh thường "
chương 156 " Cứu hai đứa trẻ "
chương 157 " Bị thương "
chương 158 " Không phải anh cứu tôi "
chương 159 " Chỉ còn mình cô là người thân "
chương 160 " Không đơn giản "
chương 161 " Giang Đằng Quang "
chương 162 " Kịch hay vẫn còn ở phía sau "
chương 163 " Đánh bay Phượng Lệ "
chương 164 " Tức đến phát điên "
chương 165 " Đủ sắc bén "
chương 166 " Nhân tài khiến cho người ta kinh ngạc rồi "
chương 167 " Vào đồn cảnh sát "
chương 168 " Đủ cao ngạo "
chương 169 " Thượng tá "
chương 170 " Tập thái cực "
chương 171 " Lãnh Tâm Nhiên - Tiểu Quái Vật trở lại "
chương 172 " Thật sự có thiên tài "
chương 173 " Thiên tài về vũ khí "
chương 174 " So tài với Chu Đào "
chương 175 " Đấu thắng Chu Đào "
chương 176 " Giống như đang thôi miên vậy "
chương 177 " Dạ Mộc Thần trở về "
chương 178 " Anh có biết Tô Á không ? "
chương 179 " Lãng quên chuyện cũ "
chương 180 " Gặp nạn "
chương 181 " Níu giữ lý trí lẫn tinh thần "
chương 182 " Anh đã đến "
chương 183 " Thân phận "
chương 184 " Người đàn ông trong truyền thuyết "
chương 185 " Thượng Úy Ninh Trí Viễn "
chương 186 " Kinh ngạc "
chương 187 " Tin tức liên quan đến Tô Á "
chương 188 " Sai nước đi "
chương 189 " Thúc "
chương 190 " Trở lại trường "
chương 191 " Cho quyền lựa chọn "
chương 192 " Mọi thứ đều nghe cô "
chương 193 " Tương Chi Vị "
chương 194 " Tiền , tôi không thiếu "
chương 195 " Helen "
chương 196 " Cái tên Lãnh Tâm Nhiên sẽ mãi không bao giờ quên "
chương 197 " Sơn Khẩu Tổ "
chương 198 " Cảm ơn vì 3 năm trước "
chương 199 " Rất giống "
chương 200 " Cha nuôi trở về "

chương 127 " Lần nào cũng gặp những kẻ không ra gì "

587 20 0
By NghiNghiMun


Thấy vẻ mặt vốn nhàn nhạt của Lãnh Tâm Nhiên trở nên cấp bách, Lôi Quốc An nhẹ nhàng cười một tiếng, an ủi nói:

"Ta không biết trên người con xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm thấy con khác người bình thường. 

Lệ khí trên người con rất nặng, hơn nữa lệ khí đó rất tà hồ, cho nên, nếu để cho con lĩnh ngộ võ đạo, ta lo lắng con sẽ lầm đường lỡ bước."

Bây giờ mặc dù Lãnh Tâm Nhiên không tính bội phục Lôi Quốc An, nhưng ít ra đã xác định vị lão nhân trước mắt này là cao thủ chân chính. 

Chuyện xảy ra trên người cô, là bí mật. 

Cô chưa từng nói chuyện bí mật này với ai. 

Mặc dù lão nhân không nói trên người cô xảy ra chuyện gì nhưng biết được một điểm này đã là rất giỏi rồi.

"Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa. 

Những lời này, con đã nghe qua rồi chứ?"


Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, không biết lão nhân định nói gì tiếp theo.

"Trên người con nhất định đã xảy ra chuyện không tầm thường, chuyện này tốt hay xấu, nhưng nhất định là một vấn đề hệ trọng. 

Nếu con cảm thấy là chuyện tốt, vậy phải nhờ vào năng lực của con. 

Nếu xảy ra chuyện này, xác thực là có nguyên nhân. 

Con phải vững vàng nắm chặt vấn đề, có như vậy, ta tin tưởng con sẽ rất hạnh phúc."

Lão nhân tươi cười, mang theo một phần thần bí sâu xa.

Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc. 

Cô không biết lão nhân nói lời này là có ý gì, lời khuyên hay cảnh báo? 

Cô biết chuyện trọng sinh có nói ra cũng không ai tin tưởng. 

Mà trọng sinh, là sinh mạng thứ hai, là quà tặng ông trời ban cho cô. 

Ý tứ của ông, là không muốn cô muốn ỷ sủng mà kiêu sao?

"Con có chuyện rất quan trọng phải làm. 

Con rất cảm tạ những chuyện đã xảy ra với con."

Một hồi lâu sau, Lãnh Tâm Nhiên nói ra một câu.

Lôi Quốc An cũng không tiếp tục dây dưa vẫn đề này, chỉ nói một câu :

"Thế gian muôn màu, có nhân có quả, không cần lo lắng."

Dạ Mộc Thần và Lôi Vũ ngồi bên ngoài phòng khách chờ.

Nói đến phòng khách, thật ra chỉ là một đại sảnh có bàn tròn, trống trải mà đơn giản, không trang trí thứ gì, xem ra có phần giống gian phòng thời cổ đại.

Khí thế của Dạ Mộc Thần thật sự quá mạnh mẽ, gặp khí thế cường đại bức bách của anh

Lôi Vũ một câu cũng không dám nói, chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình mà im lặng.

"Phòng ở bên cạnh của các cậu vẫn còn trống sao?"

Chủ động đánh vỡ không khí trầm mặc, không phải Lôi Vũ, mà Dạ Mộc Thần tích chữ như vàng.

Hiển nhiên Lôi Vũ không ngờ hắn sẽ nói với mình, kinh ngạc giật mình, trên mặt cũng đầy kinh hoảng. 

Đợi đến khi kịp phản ứng vấn đề đối phương đang hỏi thì mới lắp bắp nói:

"Mấy gian phòng bên cạnh đều để trống. 

Ở đây, nhiều thôn dân đều dọn ra ngoài ở, chỉ cần nói với trưởng thôn một chút là có thể ở nhờ."

"Các anh phải ở chỗ này sao? 

Hoàn cảnh người trong thôn có vẻ không tốt lắm, thậm chí còn không có điện, các anh ở sẽ không quen."


Lôi Vũ cẩn thận từng li từng tí nói.

Dạ Mộc Thần không trả lời ngay vấn đề của hắn, mà là trầm mặc suy nghĩ gì đó.

Vấn đề không được trả lời, Lôi Vũ cũng không dám hỏi nữa, chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm tiếp tục làm tượng đá.

Lần nữa lâm vào trạng thái trầm mặc, mãi cho đến khi cánh cửa gỗ bị người bên trong đẩy ra.

Dạ Mộc Thần chú ý tới lúc đi ra, chân mày Lãnh Tâm Nhiên nhíu chặt, nhưng cũng không giống không vui. 

Nhưng hắn cũng không lập tức tiến lên hỏi han, mãi cho đến đối phương ngẩng đầu nhìn về phía mình lộ ra một nụ cười nhàn nhạt thì mới hỏi:

"Nói chuyện tốt chứ ?"

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu:

"Em muốn ở lại đây một thời gian."

Tuyệt đối Dạ Mộc Thần không cảm thấy ngoài ý muốn về quyết định của cô, trên thực tế,khi nhìn thấy sư phụ Lôi Vũ, hắn đã biết sẽ có chuyện như vậy. 

Nếu không, hắn cũng không hỏi Lôi Vũ chuyện phòng ốc.

"Anh biết, cậu ấy nói gần đây có phòng trống, trước tiên dọn dẹp phòng ở, sau đó liền trực tiếp lưu lại là được.

Lãnh Tâm Nhiên an tâm hưởng thụ sự quan tâm từ nam nhân cao quý tuấn mỹ này. 

Cô biết, đây là độc nhất vô nhị, sự dịu dàng dành riêng cho cô.

Lôi Vũ sợ Lãnh Tâm Nhiên, bình thường cũng không dám nói chuyện với cô. 

Nhưng nếu so sánh với nam nhân tuấn mỹ không giống người phàm trước mắt, hắn đột nhiên cảm thấy cô gái thiên tài này dễ tiếp xúc hơn rất nhiều.

"Xã trưởng, chuyện phòng ở không cần lo lắng, tôi sẽ nói với thôn trưởng. 

Chỉ là phòng ở có thể sẽ có chút bẩn, hơn nữa thời gian không có người ở, đồ thiếu khá nhiều."

Nói đến đây, Lôi Vũ còn có chút tiếc nuối. 

Mặc dù tiếp xúc với Lãnh Tâm Nhiên không nhiều lắm, nhưng hắn biết gia thế vị xã trưởng thần bí này rất ưu việt, ít nhất, không thiếu tiền.

Để người vốn quen một cuộc sống an nhàn sung sướng ở lại nơi vùng núi hẻo lánh nghèo khó của bọn họ, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

"Không có việc gì. 

Lúc tới đây tôi đã chú ý tới, cách đây không xa có một trấn nhỏ. 

Đến lúc đó thiếu gì thì có thể đi lên trấn mua là được."


Lãnh Tâm Nhiên cũng không ngại hoàn cảnh này. 

Thời điểm đặc huấn cô ở nơi dã ngoại gần một tháng, kiếp trước lúc làm nhiệm vụ đều từng ngủ qua rãnh nước, lúc này hoàn cảnh có chút thiếu thốn mà thôi, đối với cô mà nói không có ảnh hưởng gì.

Nghe Lãnh Tâm Nhiên nói không ngại, Lôi Vũ liền xoa đầu cười khúc khích, nói với Lãnh Tâm Nhiên một tiếng liền xoay người đi ra ngoài.

Đợi đến khi Lôi Vũ rời đi, Dạ Mộc Thần vốn trầm mặc mới mở miệng nói chuyện:

"Anh ở đây cùng em sao?"

Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu:

"Không cần. 

Đến lúc đó em sẽ vào núi cùng sư phụ Lôi Vũ, thời gian ở đây cũng không dài lắm. 

Anh còn có việc phải làm, không cần ở chỗ này cùng em. 

Hơn nữa, em còn có việc muốn giao cho anh làm, tin tưởng em, anh sẽ rất bận."

Rất nhanh, Lôi Vũ đã lo xong chuyện phòng ở, sau đó cùng sư phụ báo mấy tiếng liền mang Lãnh Tâm Nhiên đi tới trấn nhỏ bên cạnh mua một số vật dụng hàng ngày.

Ngoài Lôi Vũ, Lôi Quốc An còn có đệ tử khác, là một cô gái mười ba mười bốn tuổi tên An Nhiên, dáng dấp hồng hào, mắt trong suốt, rất đáng yêu, mang theo tính non nớt của trẻ con.

Lôi Vũ rất yêu quý cô học muội này, mỗi lần trở lại đều cho cô rất nhiều đồ ăn ngon. 

Nhưng cô gái này cũng thật khiến người thương tiếc, chỉ cần dùng cặp mắt như nước long lanh kia, tuyệt đối không ai có thể chống cự được vẻ tinh khiết non nớt ấy.

Bình thường An Nhiên đều ở thôn nhỏ trong núi, rất ít đi ra ngoài. 

Lần này Lôi Vũ lên trấn trên, dĩ nhiên mang cô theo.

Đó là một trấn nhỏ, đường phố hẹp, nhà cửa hai bên đường tối đa cũng chỉ hai tầng. 

Nhưng trên gương mặt mỗi người đều là nụ cười sáng lạn, quang cảnh an cư lạc nghiệp khiến Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần cảm khái không thôi.


Cuộc sống thuần phác như vậy, nếu có như thế thật, cũng không hẳn không phải là một hạnh phúc.

"Các cậu không cần mình đi cùng?"

Lôi Vũ cẩn thận dắt tay An Nhiên, hỏi Lãnh Tâm Nhiên.

Lãnh Tâm Nhiên cùng Dạ Mộc Thần đứng chung một chỗ, ngoại hình hai người vốn rất ưu tú, kết hợp với phong cách như vậy, rất nhanh đã trở thành " cảnh đẹp " trên đường.

"Ừ, cậu mang An Nhiên đi chơi đi. 

Chờ mua xong đồ thì tập hợp ở đây."

Dạ Mộc Thần gật đầu.

Lần này tới đây, hắn không mang theo Ninh Trí Viễn. 

Nên rất nhiều chuyện đều phải tự làm. 

Nhưng vì bên cạnh có người yêu, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm nhận được một kiểu hạnh phúc khác.


Hai người cứ như vậy tay trong tay đi trên vùng đất tràn đầy hơi thở thần phác.

Thị trấn này rất nhỏ, không có siêu thị lớn như bên ngoài, hai người đi một vòng cũng chỉ tìm được một cửa hàng bách hoá.

Trong tiệm rất bẩn, nhiều đồ cũ rách, đồ bên trong cũng phải loại tốt .

Dạ Mộc Thần chỉ nhìn lướt qua đã lập tức nhăn mày lại, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh:

"Nếu không bảo Trí Viễn đem mấy thứ vận chuyển tới đây?"

Lãnh Tâm Nhiên không nhẫn nại nổi, người đàn ông này, chẳng lẽ đã quên kinh nghiệm phong phú khi sống đã ngoại của cô sao? 

Cư nhiên lại vì bất mãn chất lượng những thứ chăn màn gối đệm này mà nói ra những lời như thế.


"Những chăn này, nhét bên trong tất cả đều là bông. 

Mặc dù nhìn qua khá khó coi, nhưng rất ấm. 

Ban đêm trong núi rất lạnh, loại chăn này là tốt nhất. 

Hơn nữa em cũng không dùng nhiều, đến lúc đó cũng phải cần nghỉ đêm trong núi."


Mặc dù Dạ Mộc Thần vẫn cảm thấy không hài lòng, nhưng cũng không kiên trì nữa.

Cũng may đồ trong cửa hàng tuy chất lượng không được tốt nhưng vẫn coi là đầy đủ, đồ dùng hàng ngày vẫn có thể mua được. 

Khiến Lãnh Tâm Nhiên giật mình là cô lại tìm được một người xách đồ.


Đợi đến khi hai người ra cửa hàng bách hoá, nam nhân tuấn mỹ cao quý như Đế Vương Dạ Mộc Thần lại cầm trên tay hai túi xách da rắn lớn.

Đúng, chính là túi xách da rắn. 

Bởi vì bọn họ mua nhiều đồ, ông chủ cửa hàng đặc biệt tặng hai người bọn họ túi xách da rắn để chứa đồ.


Trên tay Lãnh Tâm Nhiên cũng cầm mấy túi nhỏ. 

Nhìn Dạ Mộc Thần cùng túi xách da rắn hắn cầm trên tay, không khỏi cảm thấy sung sướng.


Rất nhanh đã mua xong đồ, cũng không có địa phương nào đề đi dạo, nên hai người quyết định đến nơi ước hẹn chờ hai người Lôi Vũ cùng An Nhiên, thuận tiện có thể ăn cơm trưa ở trong trấn.

Xa xa, hai người liền nghe được một hồi chửi mắng truyền đến từ phía trước. 

Men theo âm thanh nhìn sang, thấy cách đó không xa một nhóm người vây quanh, gay gắt, quyết liệt giống như đã xảy ra chuyện gì.

Hai người đều không phải là người thích xen vào việc của người khác, nên cũng không muốn can thiệp, đứng ở ven đường chờ người.

Nhưng tiếng chửi mắng bên kia lại không ngừng. Nghe giọng nói có vẻ là một thanh niên, nhưng giọng điệu cùng nội dung rất đáng đánh đòn.

"Bản thiếu gia coi trọng mày là phúc khí của mày, một kẻ ngu ngốc mà thôi, lại còn dám làm trái ý tứ bản thiếu gia, thật là cho mặt mũi mà còn dám lên mặt."

Mặc dù đứng một quãng xa, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn nghe rõ nội dung những câu chửi mắng kia.

"Mang đi cho tao. 

Tao không tin, ở chỗ này còn có người dám làm trái ý bản thiếu gia."

Một hồi tiếng huyên náo, Lãnh Tâm Nhiên giống như nghe được một tiếng khóc. 

Âm thanh kia rất nhỏ, hình như là bị dọa sợ, lại khiến cô không khỏi cảm thấy quen thuộc.

Theo bản năng ngẩng đầu, xa xa, Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy một thanh niên mặc quần áo trắng, vẻ mặt cà lơ cà phất đứng đó, miệng ngậm điếu thuốc, liếc mắt nhìn chỗ nào đó.  

Continue Reading

You'll Also Like

4.3K 456 20
bình yên để lại. * Mùa xuân ra đi Tiếng chim thổn thức Mắt cá lệ đầy. Matsuo Bashou (1644-1694) * A/N: Rất, rất nhiều headcanon. Phần lớn chỉ để thoả...
132K 14.8K 72
Tên truyện: Cấm bắt tiểu u linh quý hiếm (Cấm chỉ bộ tróc hi hữu tiểu u linh) Tác giả: Nguyệt Kiến Trà Editor: Tiểu Mạch Tình trạng: Hoàn (67 chương...
21.7K 1.8K 32
Cp: bâng quý, red khoa Warning nhân vật occ, có yếu tố tâm lí cân nhắc trước khi đọc Tác giả rất thân thiện, ủng hộ tui nha
7K 236 5
1 vài fanfiction mình đã dịch trên AO3 và tw, bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.