[Longfic | Khải Nguyên] [Hoàn...

By Blue_210999

17.9K 1.1K 311

• Tên fic: Kẹo bạc hà. • Tác giả: Ôn Tĩnh Dạ | Wen JingYe. • Cặp đôi: Khải Nguyên. • Phối hợp diễn: Hạ Thường... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 5 (H)
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17 (H)
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25 (Hết)

Chương 4 (H)

815 53 2
By Blue_210999

Ratting: MA

Vương Nguyên trong não oành một cái nổ lớn. Mình mình mình mình đang làm cái quái gì đây? Này là ngại tiểu cúc non yên ổn lâu quá rồi đúng không?

Hắn không kịp nghĩ nhiều thì eo đã bị siết chặt, gáy bị túm lấy. Vương Tuấn Khải dùng lực một chút, lưỡi Vương Nguyên đã lọt vào miệng anh. Vương Nguyên hết hồn không biết làm thế nào, lại cảm thấy một vật ẩm ướt mềm mại nào đó đang cuốn lấy lưỡi mình mà ve vãn. Hắn muốn vùng vẫy thoát ra nhưng cơ thể đã bị ôm chặt, môi cũng bị ép dính lấy môi người kia đến không có kẽ hở.

Vương Nguyên nhắm tịt mắt, không thể thở cũng không có cách để nuốt nước bọt. Thứ chất lỏng trong suốt ấy tràn khỏi khóe miệng, cùng với ma sát của môi và lưỡi tạo nên những tiếng mút mát diễm tình.

Thật lâu sau Vương Tuấn Khải mới nhả môi Vương Nguyên ra, anh mặt không đỏ, nhịp thở không rối loạn mà nghiêng đầu nhìn cái người bị hôn đến mặt đỏ tai hồng kia. Vương Nguyên hé miệng thở dốc, đôi môi ẩm ướt đỏ lên vì bị day cắn, bên trong thấp thoáng đầu lưỡi bóng bẩy cùng mấy chiếc răng trắng nho nhỏ. Khóe mắt còn vương chút nước mắt sinh lý, hai tay hắn vẫn còn đang đặt trên ngực anh, đôi con ngươi lấp lánh nhìn hắn đầy vô tội, tựa như một chú thỏ con đang ủy khuất.

Cứ thế, tiếp tục bị cưỡng hôn...

"Ưm... b... buông ra... a..." Vương Nguyên run rẩy nói qua kẽ răng.

Quả nhiên Vương Tuấn Khải không lâu sau thì buông ra thật.

Vương Nguyên cảm thấy có chút mất mặt. Mình là một MB chuyên nghiệp, cư nhiên lại bảo người ta "buông ra", cái này hình như có chút sai sai...

Vương Tuấn Khải lại nghĩ, thỏ nhỏ này vẫn còn e sợ anh, trước hết cứ từ từ mà thuần phục, nhất định phải khiến cho hắn can tâm tình nguyện nằm dưới thân anh mà mở rộng chân rên rỉ, bộc lộ hết sự dâm đãng của mình. Có thế, anh mới thỏa mãn.

Vương Tuấn Khải để hắn tựa vào ngực mình, bàn tay anh xoa nhẹ lên vết bầm nhàn nhạt trên má hắn, đấy là hồi sáng hắn không nghe lời bị anh trừng phạt.

"Còn đau không?"

Cái giọng thâm tình đầy cưng chiều ấy đã ngăn Vương Nguyên phun ra câu "Mẹ bà nó đau chết đi được anh cmn đừng có đụng vào" lại, rất phối hợp mà ôm lấy thắt lưng Vương Tuấn Khải, áp má vào ngực anh, tựa như chim nhỏ nép vào lòng người yêu mà phụng phịu.

"Còn a."

"Xin lỗi..."

"Hụ." Vương Nguyên trề môi giận dỗi. Đánh người ta liền nói xin lỗi là xong sao? Quá đáng!

Vương Tuấn Khải cúi xuống, thương tiếc liếm lên vết thương trên mặt hắn, vừa liếm vừa mút khiến mặt hắn toàn là nước bọt, cuối cùng dừng lại tại đôi môi đỏ hồng kia mà tiếp tục kiểu hôn của Pháp. Nụ hôn trượt dần xuống cổ, xương quai xanh, mỗi lần đi qua đều để lại những vệt nước bọt nhàn nhạt.

Quần áo Vương Nguyên hai ba cái đã bị lột sạch, Vương Tuấn Khải đặt hắn nằm ngửa trên bàn, cơ thể trắng nõn non mềm cùng phân thân nhạt màu phơi bày trước mặt. Vương Nguyên nhìn anh mà bỗng nhiên có chút hoảng hốt, ý niệm muốn chạy trốn chợt nảy ra.

Thế rồi hắn vùng dậy nhảy xuống đất, thực sự bỏ chạy.

Vương Tuấn Khải ngán ngẩm nhìn con thỏ trần truồng kia nhảy nhảy đi tìm chỗ trốn quanh nhà, cái mông cong vểnh tròn trịa kia theo tiết tấu bước chân mà nảy lên nảy xuống chọc anh khi dễ.

Vương Tuấn Khải nhếch môi cười tà mị. MB nổi tiếng có khác, thì ra cái này gọi là tình thú a~

Hai ba bước chân đã tóm được mông Vương Nguyên, xúc cảm mềm nhuyễn tựa đậu hũ khiến trong người Vương Tuấn Khải rạo rực, tham lam bóp thêm vài cái nữa.

Vương Nguyên bị bóp đến hoảng sợ, hai chân ríu vào nhau ngã cái phịch, mông chổng lên trời, tiểu cúc non hồng phớt xinh đẹp lộ rõ trong không khí, mời gọi ác lang mau mau đến chọt vào ta a~~~

Vương Tuấn Khải trong lòng âm thầm tán thưởng. Anh thích cách phục vụ này!

Nhẹ nhàng chạm vào nơi tư mật ấy, vật nhỏ kia bỗng dưng giật mình gào lên khóc.

"Oa.... oa...." Vương Nguyên ngồi phịch xuống dưới sàn, ôm mặt run rẩy mà khóc, ngay cả Tiểu Nguyên Nguyên giữa hai chân cũng run rẩy.

"Anh... anh anh khi dễ tôi... Oa..." Quả thực là khóc đến một giọt nước mắt cũng không chảy ra!

Vương Tuấn Khải bị chọc đến phì cười, lộ ra chiếc răng khểnh hiếm thấy.

"Tôi bao dưỡng cậu, cậu là MB. Không để khi dễ thì để làm gì? Ngắm?"

Vương Nguyên vươn tay chùi chùi "nước mắt", ngước lên nhìn Vương Tuấn Khải.

"Nói... nói cũng đúng." Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình thật ngu si.

"Nhưng... nhưng mà hôm nay không được!" Vương Nguyên cố sức kì kèo mặc cả.

"Tại sao?" Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn hắn. MB cũng có "bà dì" đến thăm sao? Nghĩ thế, ánh mắt di chuyển đến phân thân nhạt màu kia.

"Tại... Tại vì... Nói chung là không được!" Phát giác ánh nhìn của Vương Tuấn Khải thay đổi, Vương Nguyên vội vàng dùng tay che chắn Tiểu Nguyên Nguyên. Ngẩng lên lại thấy sắc mặc Vương Tuấn Khải âm trầm, hai tay anh siết chặt cơ hồ có thể nghe thấy tiếng khớp xương răng rắc kêu.

Ngay khi Vương Tuấn Khải chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, Vương Nguyên đã vội vàng ôm đầu gào lên.

"Nhưng tôi có thể dùng miệng giúp anh a!"

Bàn tay của Vương Tuấn Khải đi đến nửa đường thì dừng lại. Híp mắt tính toán nhìn kẻ đang quỳ dưới đất đáng thương kia.

Vương Nguyên thức thời lết đến ôm lấy đùi Vương Tuấn Khải mà dụi dụi, đồng thời mở to mắt lấp lánh nước nhìn hắn.

"Đi mà~"

Vương Tuấn Khải không chống cự được đành thở hắt một hơi, ngồi phịch xuống sô pha.

"Bắt đầu đi."

Vương Nguyên thở phào, tuy dùng miệng có chút kinh tởm nhưng dù sao cũng hơn là dùng mông. Hắn lết lết đầu gối đến chân anh, bắt đầu chật vật tháo dây lưng rồi chậm rì rì kéo quần anh xuống.

Ngay khi thứ kia vọt ra ngoài, Vương Nguyên đã bị dọa cho chết khiếp. Má nó bự hơn miệng mình thì phải ngậm làm saooo?

Hắn lại ngước mắt đáng thương nhìn Vương Tuấn Khải, lập tức bị ánh mắt anh bắn cho rụt ngược trở về. Nuốt nước bọt đối diện với phân thân kia, Vương Nguyên nhìn nhìn nó một lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí dè dặt vươn lưỡi liếm liếm một chút. Thế rồi ngay sau đó đầu bị ấn một cái, cái thứ bự biến thái kia dễ dàng luồn vào miệng, một phát chạm sâu đến cổ họng hắn.

"Ặc..."

Vương Nguyên khổ sở mần mò một hồi, Vương Tuấn Khải mới buông tay đang giữ ở đầu hắn ra. Vương Nguyên chớp lấy cơ hội nhả vật kia ra mà thở phì phò.

Mẹ nó, bao giờ mới bắn?

Vương Tuấn Khải lạnh lẽo nhìn nhìn Vương Nguyên. Lúc này anh đang thực sự hoài nghi năng lực của hắn.

"Các khách hàng trước của cậu làm sao mà bắn được vậy?"

Vương Nguyên đỏ mặt cúi đầu lầm bầm, căn bản trước đây chưa từng làm được không?

Gáy bất chợt bị bắt lấy, Vương Tuấn Khải ghé sát vào môi hắn, cất giọng thâm tình.

"Cậu phải làm như này." Nói rồi nghiêng đầu qua hôn hắn. Lưỡi anh như một con rắn trơn tuột cuốn lấy lưỡi hắn vào trong miệng, nhẹ nhàng ma sát vờn quanh như vờn con mồi, uyển chuyển mút lấy lưỡi hắn cùng chơi đùa.

"Hô..."

Kết thúc phần "huấn luyện lưỡi" chuyên nghiệp, Vương Tuấn Khải đánh mắt xuống phía dưới, ra lệnh cho Vương Nguyên.

"Làm lại."

Vương Nguyên nuốt nước bọt, đem thứ kia ngậm trong miệng, đầu lưỡi đảo quanh một vòng, trên đỉnh đầu chợt truyền đến tiếng rít mạnh, đồng thời vật trong miệng lại lớn hơn một chút. Vương Nguyên bỗng nhiên có cảm giác thật thành tựu, vận dụng hết những kĩ thuật Vương Tuấn Khải vừa dạy mình, thành công khiến Tiểu Khải ngày một trướng to hơn và Vương Tuấn Khải thì thở mạnh không ngừng. Cuối cùng Tiểu Khải trướng to đến mức không thể ngậm trong miệng nữa, Vương Nguyên chỉ có thể liếm láp nhẹ nhàng nơi quy đầu, xoáy sâu vào chiếc lỗ nhỏ khiến nó rỉ nước, tiếp đến đầu lưỡi trượt theo độ dài của Tiểu Khải. Dễ dàng, thành thục như mút một chiếc kem.

Thế rồi, hắn bỗng thấy nơi tư mật đằng sau thật ngứa ngáy, tựa như đang khát khao thứ gì đó mà co giật không ngừng. Vậy là một tay cầm lấy Tiểu Khải, tay kia vòng ra sau, gãi nhẹ tiểu cúc non từ khi nào đã ướt át trơn bóng. Như thể còn chưa đủ, bên trong hắn càng ngày càng ngứa, càng ngày càng khao khát thứ gì đó lấp đầy, Vương Nguyên bất giác ưỡn mông, theo khát vọng của bản thân mà nhẹ nhàng xuyên một đốt ngón tay vào nơi kia, gãi nhẹ phần nội bích non mềm bên trong, bất chợt đem lại cảm giác khoái lạc không tưởng.

Cứ thế hắn phía trước thì dùng lưỡi điêu luyện thỏa mãn cho Vương Tuấn Khải, phía sau thì vểnh mông đâm ngón tay ra vào nơi tư mật kia, thỏa mãn cho chính mình, trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ ư a động tình.

Tất cả một màn này được thu vào trong mắt Vương Tuấn Khải, hóa ra thỏ nhỏ này có thể dâm đãng như thế, cái miệng trên luôn bảo không cần nhưng cái miệng dưới lại thành thục mạnh mẽ khát cầu.

"Ưm... ư ư... a~~..."

Thanh âm ngọt ngào rơi vào tai, bụng dưới Vương Tuấn Khải khẽ giật một chút, Tiểu Khải lập tức bắn ra ngập tràn khuôn miệng của Vương Nguyên, tinh dịch trắng đục trào ra, theo khóe miệng chảy xuống khuôn ngực trắng nõn...

_ Hết chap 4 _

Chương này chỉ có thịt nạc thôi, đợi đến chương sau sẽ có thịt ba chỉ cho các má được hong? =))))))))))

Continue Reading

You'll Also Like

589K 9.1K 87
A text story set place in the golden trio era! You are the it girl of Slytherin, the glue holding your deranged friend group together, the girl no...
796K 29.6K 105
The story is about the little girl who has 7 older brothers, honestly, 7 overprotective brothers!! It's a series by the way!!! 😂💜 my first fanfic...
21.1K 1.1K 48
- Xin hãy giúp tôi, hãy gọi cấp cứu giúp tôi... - Tỉ, cậu mở mắt, Vương Nguyên tớ ra lệnh cho cậu mở mắt ra ..Xin cậu, đừng làm tớ sợ, nhìn tớ đi...
22.1M 657K 52
"Curiosity killed the kitty Miss Adams." My body stiffened. Slowly I turned around just to see Mr. Parker standing in front of me with hands in his...