[Truyện Ngắn] Tình Điên

By DuongCatTrang

143 9 5

Lấy nguồn cảm hứng từ bài hát " Nghe tôi kể này " của " Lê Cát Trọng Lý " Ngôn từ còn hạn hẹ... More

Tình Điên

143 9 5
By DuongCatTrang


      Em đưa đôi chân trần chạy nhảy trên bãi cỏ xanh ngát, không lo âu, không bận tâm về những mảng tối của cuộc đời. Em vô tư, hồn nhiên chạy nhảy và ca hát, em yêu hoa, yêu gió, yêu những đứa trẻ bị bỏ rơi, lạc lõng trên đường đời, em dành tình yêu cho thiên nhiên, cho vạn vật .

'' Black, blue, white, yellow and red

Mix it!

Come on, play with me! ''

-----------------------------------------------------------------------

Tôi nhấp một ngụm trà trên bàn cạnh vườn của bệnh viện. Cô y tá đi đến, ngồi đối điện tôi trên tay cầm một tập hồ sơ:

- Đây, của ngài. Tập hồ sơ về bệnh nhân của bệnh viện này ạ .

Gật đầu nhẹ, tôi đặt ly trà xuống, đưa tay cầm nó lên xem qua một lượt dừng lại ở trang của một cô gái trẻ, 25 tuổi, gương mặt mỉm cười nhẹ, đôi môi nhỏ hồng, làn da trắng, toát lên đầy vẻ vô tư. Thoáng có chút ngập ngừng, tôi đặt tập hồ sơ xuống, hướng về cô y tá:

- Cô gái này...

Tôi quan sát biểu hiện của cô, nhìn một lúc, cô ấy mỉm cười nhẹ:

- An Nhiên - Tên cô ấy là An Nhiên .

Nói đoạn, Cô xoa nhẹ tấm ảnh rồi nói:

- Một cô bé đáng thương .

Đôi lông mày của tôi bất giác có phần nhíu lại:'' Đáng Thương "

- Tuổi đời vẫn còn rất trẻ, tuy nhiên lại gặp bao nhiêu chuyện sóng gió, bị phải bội, mất người thân, bị dồn đẩy tới đường cùng, cuối cùng mắc bệnh tâm lý do quá sốc nên phải nhập viện .

Tôi đưa đôi mắt đăm chiêu về phía mặt trời xa xa, bây giờ là chiều, ánh nắng có phần dịu nhẹ trong không khí mùa thu, tôi không nói gì, gương mặt cũng không bộc lộ chút cảm xúc nào cả, chỉ thấy trong lòng có chút gì đó đau thương khó hiểu. Thấy tôi không có phản ứng gì, cô đứng dậy, cung kính chào tôi, rồi bỏ đi. Mấy phút sau, tôi trấn tĩnh lại mình, đứng dậy, chỉnh lại bộ quần áo vest trang trọng, cầm cặp rồi đi, không quên mang tập hồ sơ về em - Người con cái tên An Nhiên .

Tôi ra phía sau vườn đi dạo xung quanh, thật sự là muốn gặp em. Đây là bệnh viên tâm thần, tôi đến đây là để gặp bạn của mình - Tư Duân, bạn tôi là bác sỹ tâm lý, tuy nhiên vô tình lại gặp được em. Tôi gặp em vào một trời mưa nhỏ, Tư Duân có nhờ tôi mang cho cậu ít tài liệu, khi trở về tôi thấy em đứng dưới mưa, không ô, không áo mưa, em chạy nhảy khắp nơi, đôi môi rạng rỡ, mặc cho những y tá xung quanh cứ dồn dập chạy đến, em mặc kệ. Không biết có một nguồn động lực nào thôi thúc tôi phải bảo vệ người con gái ấy, tôi dịu dàng bước đến ôm em vào lòng. Tất cả có vẻ rất ngạc nhiên, tất nhiên, ngay cả tôi cũng cảm thấy vậy trước hành động của mình.

Phủ em trong chiếc khăn lớn, tôi lau những giọt nước ướt át, do mưa gây ra. Em có vẻ hơi sợ tôi, hành động có chút ngập ngừng, tôi mỉm cười nhẹ, lấy từ trong túi áo một chiếc kẹo nhỏ vị chanh, chìa ra trước mặt em. Thấy kẹo, đôi mắt em sáng lên, từ từ định cầm nhưng lại em sợ rụt tay lại .

- Cầm lấy đi, cho em .

Nghe thấy vậy em cầm lấy, nhìn tôi rồi cười thật tươi

- Em tên gì?- Tôi hỏi

Dừng lại, em nắm chặt lấy cái kẹo lắc đầu, tôi cũng không hỏi gì thêm.

Từ đó trở đi, lần nào tôi đến thăm em cũng đều chào tôi, tươi cười niềm nở, đôi khi còn ôm lấy tôi .

Quay trở về với thực tại, tôi ngước đôi mắt tới một cô gái đang ngồi cạnh một phiến đá, bàn tay thon nhỏ vô thức chạm vào một bông hoa lưu ly. Tôi gọi em, thấy tôi, em rạng rỡ chạy đến, đôi môi cố phát ra tiếng nói:

- Thần Vũ xin chào.

Tôi cười, chỉnh lại bộ quần áo bệnh nhân, vuốt những lọn tóc có phần rối:

- Chào em, An Nhiên .

- An. Nhiên?

- Ừ , tên em.

Em lại cười nụ cười ngây thơ và trong sáng ấy .

Tôi là Thần Vũ, một chàng trai 30 tuổi hiện đang sống độc thân, tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ lấy vợ và sinh con. Với ngoại hình lý tưởng và công việc ổn định, do vậy tôi được khá nhiều người để mắt và cho tôi đi xem mặt. Những lúc như vậy tôi chỉ biết từ chối. Riêng về An Nhiên, tôi có một chút cảm giác gì đó, nói khó hiểu thì không phải, nói ghê sợ lại càng không, một chút gì đó cảm kích và thân quen kì lạ.

5 năm trước

- Hôm nay là ngày gì nào, ngày sinh nhật của con gái bé nhỏ của ta - Ông An xoa mái tóc của An Nhiên.

Cô mỉm cười hạnh phúc, cảm ơn ông rối rít .

Cái ngày tưởng chừng như hạnh phúc ấy cũng là ngày đau buồn nhất. Cô và cha khóc, khóc rất nhiều, một người phụ nữ với tình trạng hấp hối, lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật. Ca mổ kết thúc, không thành công, người thì đã chết, tiếng khóc thì lại càng đau thương. Bà chết dưới gầm xe tải, đáng nhẽ ra sẽ cứu được nhưng kích thước xe quá lớn che hết đi người bà, đến khi người ta phát hiện được thì cũng mất quá nhiều máu, căn bản là không thể cứu chữa. Vụn của bánh sinh nhật hòa với máu, gần kề cái chết vậy mà người phụ nữ ngốc nghếch này vẫn cố gắng để ôm lấy, giữ trong lòng một chiếc dây chuyền bằng vàng .

Kể từ đó, tâm trạng của ông An cũng dần thay đổi, lạnh lùng hơn, lạnh nhạt hơn, ông lao đầu vào làm việc không quan tâm mọi thứ dù cho là đứa con gái còn lại. Không ít lâu sau, người ta phát hiện ra xác của một người đàn ông đang nằm giữa đường, không còn ý thức, nằm lên những mảnh sành, chính xác là nằm trên những vụn của chai rượu.

Một mình cô gái bé nhỏ cô độc trên đời...

Đúng là Những lúc khó khăn mới biết lòng người, từ cuộc sống no đủ, hạnh phúc, sống trong giàu sang, bạn bè trân trọng, cưng nịnh, gia tài phá sản, tất cả quay mặt không ai chịu giúp đỡ. Không sao, cô tha thứ hết, dù cho thế giới có quay lưng lại với cô thì cô nhất định sẽ không quay mặt với thế giới. Một cô gái ngốc nghếch! An Nhiên vẫn thế, giữ nụ cười hồn nhiên đó, họ không cần cô cũng không sao, chỉ là khi họ cần thì cô nhất định giúp đỡ.

Họ bàn nhau dụ cô đẩy cô xuống vực, vì sao? Chướng mắt, ngu ngốc, chết đi sẽ tốt hơn .

Đến lúc họ dồn cô vào đường cùng, An Nhiên vẫn chỉ mỉm cười:" Mình luôn tha thứ cho các bạn "

Một cô gái ngốc nghếch đến đáng thương .

Hôm sau, một cô gái trôi dạt vào ven sông của một thị trấn nhỏ, họ thương hại cô, cứu cô. Đầu cô bị chấn động, không nhớ được gì bao gồm cả tên, một trận sốt đi ngang qua, cô dở sống dở chết, đó là những ngày tháng đau buồn và khổ cực, ngày ngày thấy cô chỉ cười, đôi lúc thì la hét, họ đưa cô vào bệnh viện thì biết được, cô có một vết sứt rất lớn trong tim, một chứng bệnh tâm lý rất nặng, đau thương đến nỗi thân chủ muốn bài trừ nhưng đó là thứ luôn dồn dập, chỉ còn cách chữa trị nhẹ nhàng ...

Tôi đứng nấp sau một chiếc cây lớn nhìn em từ xa, em đưa đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía chân trời, lòng nhẹ bẫng. Trước đó tôi có hỏi cô y tá là lý do em phải vào đây, sau khi nghe xong, tôi có chút nhói đau, em tha thứ cho họ dù cho họ không coi trọng em, khinh rẻ em, một mình em sống cô độc trển thế giới tàn nhẫn, còn em thì quá bao dung.

Nếu thành một người điên mà có thể vô tư, nhẹ lòng được như em thì tôi cũng khao khát trở thành một người điên để có thể yêu em, sống một cuộc đời trường an không tham vọng .

- Hết -

Continue Reading

You'll Also Like

194M 4.6M 100
[COMPLETE][EDITING] Ace Hernandez, the Mafia King, known as the Devil. Sofia Diaz, known as an angel. The two are arranged to be married, forced by...
80.5K 6.1K 27
"𝚆𝚑𝚎𝚗 𝚠𝚒𝚕𝚕 𝚝𝚑𝚎𝚢 𝚜𝚝𝚘𝚙 𝚑𝚊𝚝𝚒𝚗𝚐 𝚖𝚎 ?" 𝟷𝟻 𝚢𝚎𝚊𝚛 𝚘𝚕𝚍 𝚅𝚒𝚜𝚑𝚗𝚞 𝚊𝚜𝚔𝚎𝚍 𝚌𝚛𝚢𝚒𝚗𝚐 𝚑𝚒𝚜 𝚑𝚎𝚊𝚛𝚝 𝚘𝚞𝚝. "𝚆𝚑𝚎...
134K 2.2K 27
រឿងមួយនេះជាប្រភេទ BL s*x ចង់អានក៏អានចុះតែបើប៉ះពាល់អារម្មណ៍កុំបន្ទោសអ្នកសរសេរឲ្យសោះហើយក្នុងនេះក៏មានពាក្យមិនសរម្យច្រើនដែល🤏🔞 Taekook all story 🤯 ___...