[TRANS Longfic][Thiên Nguyên]...

By LucyHoaNguyen

15.5K 1.3K 287

Tên : Chờ tôi yêu người, người lại quên tôi Tác giả : 玉皇大帝@Tieba.baidu Trans: QT Edit: Bông Thể loại... More

1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
Ngoại truyện 1
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
30
Ngoại truyện 2
Ngoại truyện 3
Thông báo!!!
31

29

374 29 1
By LucyHoaNguyen

Vương Nguyên mơ mơ màng màng mở hai mắt, cũng không có giống như trước nằm trong một lồng ngực ôn nhu, theo bản năng vươn tay sờ sờ vị trí bên cạnh, trống trơn liền một tia độ ấm đều không có, một ý niệm ở trong đầu Vương Nguyên hiện lên, lập tức mở hai mắt nhìn xung quanh cũng không có tìm được thân ảnh quen thuộc mình muốn tìm, cảm giác bất an tức khắc che kín toàn thân, giày cũng chưa đeo liền chạy ra khỏi phòng.

“Thiên Tỉ… Thiên Tỉ…… Thiên Tỉ...” Vương Nguyên luống cuống lớn tiếng kêu tên Thiên Tỉ, một chỗ một chỗ tìm, Vương Nguyên đỏ hốc mắt. Phòng trên lầu đều tìm một lần như cũ tìm không thấy thân ảnh Thiên Tỉ, Vương Nguyên càng ngày càng sợ hãi, sốt ruột chạy xuống lầu, một lần lại một lần gọi Thiên Tỉ, đột nhiên không cẩn thận bước hụt chân té xuống, may mắn chỉ còn vài bậc, cánh tay bị trầy da, chân cũng xém bị thương, Vương Nguyên lại lần nữa ngã vào tan vỡ, đôi tay nắm lại thật mạnh nện xuống mặt đất phát ra thanh âm thật lớn, nước mắt rốt cuộc nhịn không được một giọt một giọt chảy ra “Vì sao…… Lại bỏ em mà đi……” Vương Nguyên thống khổ tùy ý để nước mắt chảy xuống sàn nhà.

“Nguyên Nguyên……”

Thanh âm quen thuộc ở bên tai Vương Nguyên vang lên, Vương Nguyên ngưng run rẩy, Thiên Tỉ nghe được bên ngoài có động tĩnh, tạp dề còn không kịp cởi liền lập tức chạy ra, nhìn thấy Vương Nguyên té ở chân cầu thàn, chạy tới, nâng Vương Nguyên dậy lo lắng hỏi “Nguyên Nguyên, sao em té ở đây. Còn khóc, tay như thế nào cũng bị thương, còn có sao mới chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, đến giày cũng không đeo.”

Vương Nguyên cứ như vậy nhìn Thiên Tỉ ở trước mắt vẻ mặt lo lắng cau mày trách cứ mình, nước mắt vốn đã dừng, lại lần nữa chảy ra. Vươn tay gắt gao ôm Thiên Tỉ, đem vùi đầu ở bên cổ Thiên Tỉ.

“Em cho rằng…… Em cho rằng anh lại muốn bỏ rơi em.”

Nghe được Vương Nguyên nói vậy, vốn còn có chút tức giận tức khắc Thiên Tỉ không trách mắng được nữa, cảm giác áy náy một chút một chút cắn nuốt nội tâm Thiên Tỉ.

“Em rất sợ…… Rất sợ anh lại không cần em.”

“Haiz...” Thiên Tỉ bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Vương Nguyên ôn nhu nói “Đồ ngốc, sao anh có thể làm như thế.”

“Nhưng em còn rất sợ…… Em tỉnh dậy không thấy anh, nghĩ rằng anh lại đi rồi.” Vương Nguyên nghẹn ngào nói.

“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi trước kia đã bỏ lại một mình em.” Thanh âm Thiên Tỉ khàn khàn nói, Vương Nguyên càng như vậy Thiên Tỉ càng áy náy, cậu biết Vương Nguyên hiện tại có bao nhiêu cảm giác không an toàn nhưng mà cái này lại là chính cậu tạo ra. Cậu vẫn luôn cho rằng mình rời đi có lẽ là biện pháp tốt nhất đối với Vương Nguyên, nhưng đến bây giờ rốt cuộc cậu biết mình sai rồi, Vương Nguyên không muốn rời khỏi cậu, giống như cá không rời khỏi nước.

“Về sau sẽ không, thật sự sẽ không.” Thiên Tỉ an ủi nói. “Ngốc quá, anh chỉ là đi làm bữa sáng cho em ăn, về sau anh sẽ luôn chờ em tỉnh lại mới đi làm việc khác, để em vừa mở mắt liền nhìn thấy anh, nhìn thấy anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”

“Được! Anh nói được phải làm được, không được lại gạt em.

....

Tạch!

“Hả?” Vương Nguyên mơ mơ màng màng mở hai mắt, “Làm gì a?”

Nhìn thấy Thiên Tỉ cầm cameras chụp ảnh, vốn dĩ không tỉnh hẳn, nhắm mắt lại muốn tiếp tục ngủ, lại nghe tiếng Thiên Tỉ cười to, lập tức thanh tỉnh. Bổ nhào vào trên người Thiên Tỉ “Cho em, đưa cameras cho em.”

Đoạt hồi lâu cũng không đoạt được, nghĩ đến Thiên Tỉ sợ nhột, vì thế duỗi tay đi cào cào eo Thiên Tỉ “Có đưa hay không, hả, có đưa hay không!”

“Ha ha ha ha…… Được được anh đưa, anh đưa.” Thiên Tỉ vội vàng đem cameras đưa cho Vương Nguyên.

Vương Nguyên có được cameras, từ trên người Thiên Tỉ bò xuống, nằm ở một bên bắt đầu lật xem ảnh chụp bên trong, nhìn thấy ảnh chụp mình há miệng đang ngủ ngon lành, Vương Nguyên giận đến thiếu chút nữa nhào qua đánh Thiên Tỉ. Nhưng lại nhịn xuống nội tâm tức giận, hiếu kỳ tiếp tục lật xem ảnh chụp bên trong, nhưng bên trong lại chỉ có ảnh chụp của mình, vui vẻ, tức giận, ăn cơm, xem TV, phát ngốc…… Nhưng mà Thiên Tỉ chụp khi nào cậu cũng không biết. Càng coi Vương Nguyên càng cảm thấy chua xót, hai mắt dần dần ướt át.

Thiên Tỉ từ sau lưng ôm lấy Vương Nguyên, đem đầu để ở trên vai Vương Nguyên, tham luyến cọ cọ.

“Vì sao chụp những cái này?” Vương Nguyên có chút nghẹn ngào hỏi.

“Hửm? Cái gì?” Thiên Tỉ kỳ quái xem, nhìn Vương Nguyên lật xem từng bức ảnh, tức khắc biết cậu đang nói cái gì. “Anh hy vọng nếu có một ngày anh quên mất em, anh hy vọng nhìn vào ảnh chụp này có thể làm anh nhớ tới em, nhớ tới bộ dáng em cười, nhớ tới bộ dáng em ăn cơm, nhớ tới bộ dáng em ngủ, nhớ tới hết thảy về em.”

“Ngu ngốc…… Ngu ngốc!” vương Nguyên xoay người ôm lại Thiên Tỉ, gắt gao ôm, dùng hết sức lực mà ôm, tựa hồ muốn đem thân thể của mình dung nhập vào.

“Em nhẹ một chút, anh sắp không thở nổi.” Thiên Tỉ bất đắc dĩ oán giận, nhưng mà khóe miệng hãm sâu má lúm đồng tiền đã bại lộ giờ phút này tâm tình Thiên Tỉ có bao nhiêu vui vẻ.

Vương Nguyên buông Thiên Tỉ ra, ngồi dậy hôn lên khóe miệng mang theo má lúm đồng tiền kia. Chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái lại làm má lúm đồng tiền của Thiên Tỉ càng sâu.

Nhìn thấy nước mắt Vương Nguyên lại chảy, Thiên Tỉ nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng lau đi, kỳ quái hỏi “Sao lại khóc nữa?”

“Hứa với em, vô luận như thế nào cũng phải tồn tại…… Nhất định phải tồn tại, dù quên mất em cũng được, chỉ cần anh tồn tại là đủ rồi. Em thật sự không thể chịu đựng được những ngày không có anh. Nếu chỉ là anh quên em, em còn có thể làm anh nhớ lại, nhưng nếu giải phẫu thất bại…… Em…… Em thật sự vô pháp tưởng tượng. Cầu xin anh…… Cầu xin anh.” Vương Nguyên vùi đầu vào ngực Thiên Tỉ nghẹn ngào nói, nước mắt dần dần làm ướt áo Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ càng nghe càng đau lòng. Cậu chính là sợ hãi điểm này, cậu biết tính ỷ lại của Vương Nguyên rất lớn.

“Ngốc…… Đừng khóc…… Anh hứa, nhất định sẽ sống sót, nhất định!” Thiên Tỉ ôn nhu xoa đầu Vương Nguyên, an ủi.

“Ừm!”

“Được rồi, đứa ngốc này, đừng khóc nữa.” Thiên Tỉ buồn cười xoa xoa đầu Vương Nguyên.

“Ai khóc.” Vương Nguyên hít hít cái mũi ở ngực Thiên Tỉ cọ cọ, đem nước mắt trên mặt đều cọ vào áo Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ bất đắc dĩ cười cười.

“Thiên Tỉ, đi, em cho anh xem cái này.” Vương Nguyên bình phục một chút cảm xúc rồi nói.

“Hửm? Đi đâu?” Thiên Tỉ kỳ quái hỏi.

“Đi với em là được.” Vương Nguyên kéo Thiên Tỉ chạy tới một căn phòng.

Trong phòng đặt một cây đàn dương cầm. Thiên Tỉ tức khắc cảm thấy kỳ quái “Đàn dương cầm từ đâu ra, anh nhớ ở đây không có mà.”

“Đương nhiên là Nguyên ca mua, tuy rằng em không có quá nhiều tiền nhưng mua một cây đàn dương cầm vẫn là có thể, chỉ là không có xịn bằng cái anh mua cho em thôi.”

Vương Nguyên lôi kéo Thiên Tỉ cùng nhau ngồi xuống, “Anh hãy nghe cho kỹ!”

Vương Nguyên đắc ý nhìn Thiên Tỉ, nói xong liền vươn tay bắt đầu đàn, giai điệu rất quen thuộc, nhưng Thiên Tỉ lại nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu.

Trong biển người mênh mông gặp được anh...

Giống như ánh mặt trời chiếu vào đáy lòng em...

Thời gian tươi đẹp nhất có anh cùng gắn bó...

Tâm tình em không thể miêu tả nổi...

Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp được anh...

Làm em vui vẻ làm em si mê...

Anh là ý nghĩa quan trọng nhất cuộc đời em...

Em có thể nào quên được anh...

Bởi vì gặp được anh hết thảy đều là định mệnh...

Cùng anh nắm tay nhau đi về phía trước...

Mỗi ngày đều là kỷ niệm đáng quý...

Bởi vì gặp anh em học được cách quý trọng...

Cho dù phải đối mặt với nhiều bão táp đả kích...

Em vẫn sẽ kiên định đi tiếp...

Nếu một ngày em mất anh...

Thế giới u ám không còn ánh sáng...

Hay không còn có người nguyện ý lắng nghe...

Trong lòng em có một bí mật nho nhỏ...

Bởi vì gặp được anh hết thảy đều là định mệnh...

Cùng anh nắm tay nhau đi về phía trước...

Mỗi ngày đều là kỷ niệm đáng quý...

Bởi vì gặp anh em học được cách quý trọng...

Cho dù phải đối mặt với nhiều bão táp đả kích...

Em vẫn sẽ kiên định đi tiếp...

Có thể nước mắt sẽ chậm rãi che mờ đôi mắt em...

Có thể nước mưa dần dần xối ướt tóc em...

Từng mùa cứ thế trôi đi...

Em sẽ nhớ kỹ đôi mắt sáng ngời của anh...

Bởi vì gặp được anh hết thảy đều là định mệnh...

Cùng anh nắm tay nhau đi về phía trước...

Mỗi ngày đều là kỷ niệm đáng quý...

Bởi vì gặp anh em học được cách quý trọng...

Cho dù phải đối mặt với nhiều bão táp đả kích...

Em vẫn sẽ kiên định đi tiếp...

Từ khi gặp được anh hết thảy liền thành định mệnh....

Continue Reading

You'll Also Like

46.5K 5.7K 30
Cũng là ATSH cùng những tình tiết hư cấu vui nhộn . Ver ABO học đường ạ
38.4K 6.5K 14
bỗng một ngày nọ đặng thành an nghe được tiếng lòng của đội trưởng nhà nó
42.3K 5.3K 15
"Với anh, như thế nào là yêu?" "Là khi em bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt tôi, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa."
63.3K 6.4K 45
Đm lũ báo này, trọ tao sao bây pháaaa