[Đam mỹ](Hoàn) Nợ giang hồ

By cachuabi95

100K 7.9K 1.3K

Tác giả : Đào Phù Thể loại: Cổ trang, giang hồ, nhất công nhất thụ, hài, HE editor : En beta : En 27 Chương... More

Chương 1. Chân lý hành tẩu giang hồ chính là tú tài đụng nhà binh?
Chương 2. Giang hồ trong mắt mỗi người một khác
Chương 3.Quả nhiên là tiền của bọn tà ma ngoại đạo thì chẳng tốt đẹp gì mà
Chương 4.Đã là chuyện trong giang hồ thì làm sao mà thiếu được hắc y nhân?
Chương 5.Thứ kia cũng đưa cho người ta rồi, mà sao tiền vẫn không quay trở lại?
Chương 6.Dừng câu đúng chỗ là điều rất trọng yếu!
Chương 7.Lục giáo chủ có điều kiêng kỵ vs Tả Ký không có gì kiêng kỵ
Chương 8.Cuộc sống bị cầm tù của Tả Ký huynh đệ
Chương 9. Đêm dài đằng đẵng không ngủ được
Chương 10.Học được võ công là ngươi đã thành người giang hồ
Chương 11.Tả Ký huynh đệ thấy được đường sống trong chỗ chết
Chương 12.Điểm yếu chết người của Lục giáo chủ và lịch sử Nghiêm gia
Tiểu kịch trường: Lộ trình của Lục giáo chủ
Chương 13.Bí mật của Đường công tử
Chương 14.Tả quân tử hữu sở bất vi
Chương 15.Tả Ký a, ta rõ so với Đậu Nga ngươi còn oan hơn
Chương 17.Mỗi người đều có một ảo tưởng, Lục giáo chủ cũng không Khác
Chương 18.Tả Ký nói, y là thần linh của ta
Chương 19. Đoàn viên?
Chương 20.Đến cuối chương này đặt một chữ END to đùng cũng được đấy chứ...
Chương 21.Kết quả của chuyện Tả Ký đi tìm thần dược
Chương 22. Ký sự vượt tường
Phiên ngoại Trung thu • Chuyện lấy vợ
Chương 23.Lục mỗ nói: Quy ẩn hay tái xuất giang hồ, đó là một vấn đề
Chương 24: ( tác giả đại nhân mệt rồi )
Chương 25.Mù đường là thuộc tính của Lục giáo chủ
Chương 26.Người tính không bằng lão thiên tính
Chương 27. Toàn văn hoàn

Chương 16. Thế là bị vẩn đục rồi...

2.8K 271 67
By cachuabi95

Tả Ký  đã sớm đờ người ra. Mới nãy hắn còn đang nghĩ sao mình lại gặp may như vậy, mỗi lần họ Lục kia bị hạ độc thì mình chưa bao giờ ngồi ăn cùng y, nhưng hắn không ngờ người khác lại nghi ngờ hắn hạ độc. Mũi kiếm xông tới trước mắt, muốn trốn đi đâu cũng không kịp nữa rồi. Tả Ký sợ hãi kêu to: “Lục Hành Đại!”

Chợt “đinh” một tiếng vang lên, một chén rượu từ bên cạnh bay qua, đánh vào thân kiếm đang xông tới. Tay Nhị đệ kia lệch ra, mũi kiếm đâm vào khoảng không. Một chiêu này bị phá, hắn cũng không tiếp tục xuất thủ với Tả Ký mà quay về bên cạnh Đại ca, nhìn Lục giáo chủ vừa ra tay giúp đỡ, sắc mặt càng thêm âm trầm. “Hóa ra hai vị đồng hội đồng thuyền. Là chúng ta mắt mù mới tưởng ma giáo giáo chủ là bình dân vô tội.”

Lục giáo chủ bất động không nói.

Hai người đề phòng một lúc, thấy y không xuất thủ, mà thân thể vị Đại ca kia bắt đầu nghiêng ngả, Nhị đệ vội vàng đưa tay đỡ lấy. Hai người vội thối lui ra ngoài, nhưng vị Nhị đệ kia vẫn tiếp tục không buông tha: “Huynh đệ ta bị ám toán, đánh không lại Lục giáo chủ, nếu hôm nay để chúng ta chạy thoát, ngày sau nhất định phải đòi lại món nợ này.”

Lục giáo chủ vẫn như cũ không nói, mắt nhìn theo hai người đi xa. Tả Ký chạy qua, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Lục Hành Đại một lượt. Người này sao lại không có việc gì nhỉ? Rõ ràng bọn họ ăn uống đều giống nhau mà.

Lục giáo chủ đợi Tả Ký đi tới gần, bỗng nhiên nắm chặt lấy tay hắn, tay kia cầm lấy bội kiếm chạy ra ngoài.

Tả Ký càm thấy trời đất quay cuồng, cảnh vật xung quanh vun vút chạy qua. Bên tai có tiếng gió thổi vù vù, phía sau mơ hồ truyền tới âm thanh ồn ào. Tình trạng này hắn đã vô cùng quen thuộc, nhớ tới lần trước kêu la ầm ĩ, kết quả là rơi vào một trận đao quang kiếm ảnh, nên lần này hắn liền bịt chặt miệng mình, để mặt họ Lục xách đi.

Lần thứ hai bị vứt trên mặt đất thì đã chạy tới vùng ngoại thành. Tả Ký ổn định một lát, câu đầu tiên nói ra là: “Lúc nãy ngươi chưa trả tiền cơm đã chạy mất rồi!” Có điều cái bao pháo xung thiên kia cũng không mang theo, cả một quãng đường dài đốt pháo, bên trong đã không còn bao nhiêu, chỉ sợ không đủ trả tiền cơm.

Lúc này trời đã tối dần, trong ánh sáng lờ mờ, vẻ mặt Lục giáo chủ khó mà nhìn rõ, thanh âm cũng có vẻ không ổn. “Tả Ký, mang ta trở về núi.”

Tả Ký ngẩn người. “Gì cơ?” Còn muốn hỏi lại, thân thể Lục Hành Đại bỗng nhoáng lên một cái ngã về phía hắn. Tả Ký vội vàng giơ tay đỡ lấy, phát hiện họ Lục này đã bất tỉnh rồi.

Tả Ký ôm lấy Lục giáo chủ không đứng vứng, giờ mới hiểu được. Hóa ra người này cũng trúng độc, nãy giờ cố gắng kiềm chế không thể hiện ra. Tả Ký xem xét mạch đập của y cũng không phát hiện ra nguyên nhân, chỉ cảm thấy mạch đập hơi nhanh, lại ghé sát vào nhìn, sắc mặt y có chút nặng nề bất ổn, hơi thở cũng rất nóng. Tả Ký dùng chút kiến thức giang hồ ít ỏi của hắn, không nhận ra đây là trúng độc gì. Xem ra phải đi tìm đại phu.

Tuy rằng tình thế lúc này không ổn lắm, nhưng nhìn Lục Hành Đại đã mê man không hay biết gì, Tả Ký nhịn không được cười hắc hắc. “Họ Lục kia, ngươi cũng có ngày hôm nay!”. Hắn cầm lấy đai lưng của y, giống như lúc nãy y xách mình chạy một đường, xách y trở về thành. Người này thần trí mơ hồ, trở về núi thì có gì quan trọng, giải độc mới là hàng đầu.

Đi được hai bước bỗng nhiên có người chạy tới. Tả Ký vội buông người trong tay ra, đứng lên cảnh giới. Vùng này rừng hoang núi vắng, làm gì có người nào tốt, nhàn rỗi tới mức chạy đến đây làm gì?

Người nọ vẫn còn ở xa đã hỏi. “Tả Ký, là ngươi sao?”

Tả Ký dừng lại, dụi mắt nhìn chằm chằm người đó. Trong chốc lát người đó đã chạy tới bên cạnh, hóa ra là Nghiêm gia tiểu công tử Nghiêm Việt đã nửa năm không gặp.

Nghiêm Việt nhìn tình trạng bất ổn của Lục giáo chủ, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ vui vẻ. “Ha ha! Lục Hành Đại ngươi ra vẻ cái gì? Cũng chỉ đến vậy thôi”. Sau đó hắn quay sang Tả Ký. “Ta nghe nói ngươi lại bị y bắt nên mới tới đây đưa ngươi đi! Dọc đường đi thật là vất vả, cuối cùng ta cũng có cơ hội rồi!”

Tả Ký nghe hắn nói liền giật mình. “Độc này là ngươi hạ sao?”

Nghiêm tiểu công tử dương dương tự đắc. “Không sai! Cao tay chứ? Họ Lục này không hề phát hiện ra!”

Tả Ký im lặng không nói. Hạ độc Lục Hành Đại chưa tính, lại còn liên lụy người vô tội, hai vị huynh đệ kia suýt nữa chém chết mình rồi, không biết tiểu công tử này giúp người hay là hại người nữa. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện. “Lần trước ở quán trà ven đường kia cũng là ngươi hạ độc?”

Nghiêm công tử ngẩn người. “Quán trà gì cơ? Ta không hiểu.”. Nói xong hắn lại kéo Tả Ký, “Ngươi nhanh chạy đi, đợi lát nữa có người tới tính sổ với họ Lục này, muốn chạy cũng không được đâu.”

Tả Ký tránh khỏi tay hắn. “Có người đuổi theo?”

Nghiêm Việt thấy hắn còn do dự liền lo lắng nói. “Đúng vậy, ngươi gọi tên y ra, giang hồ nhân sĩ trong khách điếm đó có tai có mắt, chỉ cần thông minh một chút liền nhận ra tình trạng của y không ổn, chỉ sợ lúc này đã bắt đầu đi tìm rồi.”

Tả Ký xoay người nâng Lục giáo chủ đang tựa vào cây dậy. “Vậy ta phải đưa y trở về đã.” Người này đã tin tưởng giao phó mình cho hắn, không thể trơ mắt nhìn y bị người ta chém chết. Y đang thần trí mơ hồ, mình muốn rời đi sẽ rất dễ dàng. Chỉ cần đặt y vào cái giỏ dưới nhai là được.

Nghiêm Việt không tin được, nói. “Ngươi, ngươi…”

Tả Ký không để ý tới hắn, tiểu công tử này có lẽ bị nuông chiều quá rồi, không biết chừng mực. Lại nhìn Lục giáo chủ, vừa rồi mình xách ngang eo y, bạch sam quết xuống đất dính đầy bụi bẩn, thật là đáng tiếc, lần này đành vác vậy. Dùng sức một cái, liền đem Lục giáo chủ vác trên vai. 

Nghiêm Việt đứng bên cạnh vẫn tiếp tục khuyên bảo. “Họ Lục này là một tên quái vật, chắc chắn sẽ không chết đâu! Nếu không đi ngay không biết sẽ xảy ra chuyện gì…”

Tả Ký đang vác người, quay sang nói với Nghiêm Việt. “Đa tạ tiểu công tử giúp đỡ, ta đưa y lên núi xong sẽ quay về. Chuyện trước đây ngươi cũng không cần để trong lòng nữa, ngươi và Đường công tử đã giúp ta rồi.”

Nghiêm Việt đang còn mờ mịt liền kinh ngạc. “Ngươi còn không chịu đi! Như vậy… nếu giữa đường họ Lục kia lại tỉnh lại, có làm gì cổ quái, ngươi chỉ cần đánh y bất tỉnh là được!”. Nói xong, hắn vội vã chạy đi, giống như bị ma đuổi vậy.

Tả Ký nhớ Nghiêm Việt nói có người đuổi theo nên không dám dừng lại nhiều lần, không thể vào trong thành, chỉ có cách tìm đường lên núi.

Đi được vài dặm, còn vác theo một người trưởng thành, dù Tả Ký có khỏe mạnh đến mấy cũng chịu không nổi. Quan sát xung quanh, hắn nhớ gần đây có một tòa miếu đổ nát. Lúc trước hắn và Đường Ca có nghỉ lại qua đêm. Phía sau không có động tính gì, hắn nghĩ tạm thời cũng không có ai truy đuổi. Nghỉ ngơi một chút chắc cũng không sao đâu?

Theo trí nhớ mò đường, cuối cùng cũng tìm được tòa miếu kia. Nhìn từ xa đã thấy trong miếu có ánh sáng hắt ra, có lẽ đã sớm có người ở rồi.

Tả Ký ngẫm lại, họ Lục này nhiều kẻ thù, không nên đụng mặt thì hơn. Vì vậy trước tiên hắn tìm một chỗ vắng vẻ để Lục giáo chủ ở lại, rồi nhẹ nhàng tới trước cửa miếu nhìn.

Không nhìn không sao, nhìn rồi liền dọa Tả Ký nhảy dựng.

Quả thực trong miếu đã có hai người, hai người này hắn đều biết. Chính là đôi huynh đệ vừa nãy gặp trong thành.

Có điều hiện tại, hai người quần áo không chỉnh, tay chân quấn quýt. Vị Đại ca kia đặt Nhị đệ của y trên đống rơm rạ, làm… làm mấy chuyện phi lễ chớ nhìn. (╮( ̄▽ ̄”)╭)

Tả Ký ngẩn người, ngây ngốc đờ ra. Cho đến khi phía sau truyền đến thanh âm Lục Hành Đại nói nhỏ. “Khó trách ta áp độc không được, hóa ra bị hạ xuân dược a.”

Tả Ký quay cái cổ cứng ngắc sang nhìn, hóa ra Lục giáo chủ không biết tỉnh lúc nào đã đứng bên cạnh hắn, nhìn vào phía trong miếu.

Lục Hành Đại thấy hắn quay đầu lại, cũng nhìn hắn. “Tả Ký.”

Tả Ký gần như cảm thấy máu chảy rần rần qua hai tai mình. “Gì?”

Lục giáo chủ cười một cái, trong ánh lửa bập bùng càng tỏa ra ánh sáng âm u. “Hóa ra ngươi nhìn cũng rất thuận mắt.”

Continue Reading

You'll Also Like

3.3M 319K 111
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức...
2.6M 230K 104
Chỉ edit duy nhất tại: ❁WORDPRESS: maitran.wordpress.com | ❁WATTPAD: maitranc Sau khi xuyên thành pháo hôi Omega của bạo quân Tác giả: Nhất Diệp Bồ...
114K 10.7K 138
Tác giả: Ngư Tây Cầu Cầu Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Niên hạ , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Nh...
436K 43.7K 98
Tác giả: Thượng Thương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE, Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , 1v1 Độ dài: 143 c...