[Đam mỹ](Hoàn) Nợ giang hồ

By cachuabi95

100K 7.9K 1.3K

Tác giả : Đào Phù Thể loại: Cổ trang, giang hồ, nhất công nhất thụ, hài, HE editor : En beta : En 27 Chương... More

Chương 1. Chân lý hành tẩu giang hồ chính là tú tài đụng nhà binh?
Chương 2. Giang hồ trong mắt mỗi người một khác
Chương 3.Quả nhiên là tiền của bọn tà ma ngoại đạo thì chẳng tốt đẹp gì mà
Chương 4.Đã là chuyện trong giang hồ thì làm sao mà thiếu được hắc y nhân?
Chương 5.Thứ kia cũng đưa cho người ta rồi, mà sao tiền vẫn không quay trở lại?
Chương 6.Dừng câu đúng chỗ là điều rất trọng yếu!
Chương 7.Lục giáo chủ có điều kiêng kỵ vs Tả Ký không có gì kiêng kỵ
Chương 8.Cuộc sống bị cầm tù của Tả Ký huynh đệ
Chương 9. Đêm dài đằng đẵng không ngủ được
Chương 11.Tả Ký huynh đệ thấy được đường sống trong chỗ chết
Chương 12.Điểm yếu chết người của Lục giáo chủ và lịch sử Nghiêm gia
Tiểu kịch trường: Lộ trình của Lục giáo chủ
Chương 13.Bí mật của Đường công tử
Chương 14.Tả quân tử hữu sở bất vi
Chương 15.Tả Ký a, ta rõ so với Đậu Nga ngươi còn oan hơn
Chương 16. Thế là bị vẩn đục rồi...
Chương 17.Mỗi người đều có một ảo tưởng, Lục giáo chủ cũng không Khác
Chương 18.Tả Ký nói, y là thần linh của ta
Chương 19. Đoàn viên?
Chương 20.Đến cuối chương này đặt một chữ END to đùng cũng được đấy chứ...
Chương 21.Kết quả của chuyện Tả Ký đi tìm thần dược
Chương 22. Ký sự vượt tường
Phiên ngoại Trung thu • Chuyện lấy vợ
Chương 23.Lục mỗ nói: Quy ẩn hay tái xuất giang hồ, đó là một vấn đề
Chương 24: ( tác giả đại nhân mệt rồi )
Chương 25.Mù đường là thuộc tính của Lục giáo chủ
Chương 26.Người tính không bằng lão thiên tính
Chương 27. Toàn văn hoàn

Chương 10.Học được võ công là ngươi đã thành người giang hồ

3.3K 298 73
By cachuabi95

Giáo  chủ đại nhân giả bộ không nghe thấy mà khoanh tay đứng đó hóng gió ngắm trăng.

Trên núi vốn vắng vẻ ít người, gió núi thổi qua vô cùng mát mẻ dễ chịu. Khó có được một lúc Tả Ký ôn hòa nhã nhặn, liền muốn nói lý với người kia mấy câu.

“Vốn là vì ngươi nên ta mới ra ngoài tìm người, mới ở hội tràng nói ra tên ngươi, rồi lại bị ngươi bắt tới đây. Ngươi cũng thấy đấy, ta ở nơi nào cũng vậy thôi, chỉ là sơ ý phạm vào điều tối kỵ của ngươi. Ta cũng chỉ là một tên thường dân, chẳng có quan hệ gì với giang hồ nhân sĩ các ngươi, dù ta có ở đâu cũng chẳng ai thèm quan tâm, ngươi thả ta ra cũng không làm tổn hại đến uy danh của ngươi. Đã vậy chi bằng ngươi hãy để ta xuống núi, mà ngươi cũng sẽ được yên tĩnh.”

Nói đến đây, Tả Ký nhìn qua thấy Lục Hành Đại vẫn như cũ không thèm nhúc nhích, còn chính mình cứ ngồi mãi thật vô vị. Vì thế hắn ngả người nằm ngửa ra mặt bàn, gối đầu lên hai cánh tay, nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. “Ân oán hận thù trong giang hồ, đánh đánh giết giết ta không hiểu rõ, nhưng cũng phải có quy tắc gì đó chứ? Theo đúng phép tắc giang hồ của các ngươi chẳng phải là giết người đền mạng thiếu nợ thì trả sao? Bây giờ ngươi nợ tiền ta, nếu như trả lại, thì giữa chúng ta chẳng còn chuyện gì nữa, không phải sao?”

Nói xong vẫn thấy người kia không đáp lại, Tả Ký nghĩ đến dáng vẻ y lúc múa kiếm cùng với cái tên Lục Hành Đại quả thực không được hợp cho lắm, khó trách y cứ mãi canh cánh trong lòng. Động lòng thông cảm, hắn liền lên tiếng an ủi. “Hơn nữa… tên của ngươi cũng không có gì không hay mà so đo. Ta còn nhớ trước kia có một vị thi sĩ nổi danh tên là Phạm Thành Đại. Phu tử ta nói đó nghĩa là “Người chuyên làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết”. Có lẽ tên ngươi cũng mang nhiều ý nghĩa thâm sâu, có điều đã lâu ta không động vào sách vở, nhất thời nhớ không ra thôi.”

Lục giáo chủ khẽ nhúc nhích, Tả Ký quay đầu lại nhìn đã thấy y đứng ngay bên cạnh mình rồi.

Tả Ký chưa kịp nói gì, đã bị Lục giáo chủ dựng dậy, trên vai và cánh tay liên tục bị sờ soạng cấu véo.

Tả Ký vừa sợ vừa giận: “Ngươi làm gì vậy!” Đang nói chuyện y động tay động chân làm gì?

Lục giáo chủ buông hắn ra, khoanh tay lùi về phía sau. “Ta sẽ dạy ngươi tập võ, khi nào học xong rồi thì có thể xuống núi.”

Buồn bực còn chưa hết, bản tính tò mò lại nổi lên. “Học võ dễ vậy sao? Bao lâu ta sẽ học xong?”

“Ta vừa kiểm tra qua, dựa vào tư chất của ngươi, khoảng nửa năm sẽ học thành.”

Bây giờ Tả Ký mới hiểu, hóa ra đó là kiểm tra tư chất, thảo nào y niết mình đến phát đau. Hắn ngẫm lại, học võ cũng tốt, khí lực sẽ càng lớn, thân pháp cũng linh hoạt hơn, sau này mà cày ruộng chắc cũng chẳng cần đến trâu nữa. Nửa năm qua nhanh thôi, đến khi hắn về nhà là vừa đúng vụ xuân, việc này cũng khá tiện cho hắn. Nhưng sao tên họ Lục này đột nhiên làm vậy?

Tả Ký nhướng mày. “Ngươi muốn ta gọi ngươi là sư phụ?”

“Không cần!” Lục giáo chủ lập tức lạnh lùng trả lời.

Tả Ký ngẫm nghĩ cẩn thận hồi lâu, cũng không tìm ra được nguyên do nào khác. Vì thế nghi hoặc hỏi. “Sao đột nhiên ngươi tốt bụng vậy?”

Lục giáo chủ không thèm trả lời.

Trời càng về đêm, Tả Ký dần dần thấy lạnh, lại nghĩ dù sao mình cũng không được xuống núi, học võ cũng được thôi, chẳng hại điều gì. Hắn mơ mơ hồ hồ đồng ý, không hề để ý đến Lục giáo chủ vẫn còn bất động, khoác thêm quần áo trở về phòng nghỉ.

Từ hôm nay, Tả Ký bắt đầu trải qua những ngày khổ cực lầm than.

Mỗi ngày từ lúc trời còn chưa sáng đã phải thức dậy đứng tấn, trước khi ăn phải đeo đá trên lưng chạy vài vòng quanh đỉnh núi, dù vậy mấy việc tạp dịch trong giáo cũng không được chậm trễ. Lúc ngủ cũng không được yên ổn, thường hay có phi tiêu ám khí gì đó đột kích Tả Ký, thật ra chưa bao giờ làm hắn bị thương, nhưng cũng đủ dọa hắn sợ hãi đến mức bực bội.

Tả Ký không khỏi nghĩ rằng, không phải tên họ Lục kia mượn cớ dạy võ công để dằn vặt giày vò mình đấy chứ? Nhưng quả thực gần đây hắn ăn nhiều cơm hơn hẳn, thân thể càng thêm rắn chắc, cũng coi như tập luyện có hiệu quả. Nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm.

Vì vậy Tả Ký tới tìm Thạch Hộ pháp mới trở về núi. Thạch Thành Bích nghe hắn kể, cẩn thận hỏi rõ những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, sắc mặt biến đổi một lúc lâu, rốt cuộc cũng nở nụ cười. “Chính ngươi đồng ý học võ thì cứ chăm chỉ mà học đi, dù là phúc hay họa, thêm một chút bản lĩnh cũng tốt.”

Tả Ký gật đầu. “Ta cũng nghĩ vậy.” Nhớ lại chuyện đêm hôm đó, hắn lại hỏi. “Đến lúc ta học thành rồi cũng có thể múa kiếm đẹp như vậy sao?”

Thạch Thành Bích ngẩn người một lúc rồi bật cười nói. “Cái này cũng không thể, giáo chủ từ nhỏ đã bắt đầu học võ, lúc mới chập chững biết đi đã có thể cầm kiếm rồi. Nếu chỉ học một năm rưỡi liền có thể như vậy thì ai ai cũng là cao thủ mất rồi.”

Tả Ký bị hắn cười làm cho ngượng ngùng, liền thôi không nhắc tới việc này nữa.

Sau đó mọi chuyện vẫn bình thường, khổ cực mãi cũng thành quen thì cũng chẳng thấy gì nữa, nhưng thi thoảng Tả Ký vẫn thấy nghi hoặc: bảo là dạy mình tập võ, sao mãi chưa thấy động đao động kiếm gì cả? Chỉ để hắn làm mấy việc tạp dịch như… cu li này. Lục Hành Đại cũng không phải người nói nhiều, chỉ nói mấy câu liền bỏ đi, để Tả Ký một mình xoay sở. Nửa năm sau thật sự hắn có thể trèo tường bóc ngói xuống sông bắt cá sao?

Tả Ký lại đem chuyện này đến hỏi Thạch Hộ pháp, nhận được câu trả lời rằng người học võ có bản lĩnh thực sự so với học những động tác đẹp mắt thì quan trọng hơn. Học kỹ làm nền tảng là không bao giờ thừa.

Tả Ký cái hiểu cái không, nghĩ rằng mấy lời này rất có lý. Vì vậy hắn an tâm ở lại, không bao giờ lười biếng.

Thỉnh thoảng Tả Ký lại nhớ tới những lời Nghiêm tiểu công tử nói lúc trước, qua mấy ngày sẽ có người đến đón hắn đi, nhưng giờ đã qua ba tháng rồi vẫn chẳng có ai tới, đủ thấy lời người này nói chẳng hề đáng tin. Nhưng dù sao Tả Ký cũng không quá mong đợi vào mấy lời này.

Trên núi vô sự, thời gian trôi qua cũng nhanh, Tả Ký ngày nào cũng luyện luyện công, đánh đánh loạn, nghe Lý thúc và Thạch Hộ pháp kể mấy chuyện thú vị ít người biết trong giang hồ, đảo mắt đã tới cuối năm.

Lúc này Tả Ký vừa bỏ hòn đá trên lưng xuống, chuẩn bị tới phòng ăn. Từ xa đã thấy hai người Lục Thạch đang đứng ở võ trường. Bởi vì theo học võ công, thái độ của Tả Ký với Lục Hành Đại đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại hắn thường gọi y là Lục giáo chủ. Chợt thấy Thạch Hộ pháp vẫy vẫy tay với mình, Tả Ký lau mồ hôi vội vã chạy tới.

Lục giáo chủ nhìn hắn một lúc, quay sang nói với Thạch Hộ pháp. “Thành Bích, ngươi thử dùng hai thành công lực đánh hắn một quyền xem.”

Thạch Thành Bích vâng dạ, tiến tới nói. “Tả huynh đệ, ngươi cứ theo những gì thường ngày giáo chủ dạy ngươi mà đánh trả.”

Tả Ký hiểu rằng đây là muốn kiểm tra võ công của hắn, rất cao hứng đồng ý.

Thạch Hộ pháp liền vận khí, một quyền đấm thẳng vào ngực Tả Ký, khiến hắn phải lui về sau ba bước, ôm ngực thở gấp hồi lâu. “Đau quá! Chẳng lẽ vô dụng sao!”

Thạch Hộ pháp thu tay, vô cùng tán thưởng. “Quả thật nhìn không ra, Tả huynh đệ, ngươi quả thực là có tố chất, người bình thường chịu một quyền này chỉ sợ đã gãy vài cái xương sườn, ngươi thì chẳng có vấn đề gì, không tốn công ngươi luyện tập nửa năm nay.”

Tả Ký “A” một tiếng. Thì ra là thế. Vậy tức là học thành rồi? Dù sao hắn vốn chẳng mong được làm anh hùng oai phong gì, làm cho thân thể khỏe mạnh thêm là tốt rồi. Nếu ngày mai bắt đầu lên đường, hắn có thể về kịp lễ mừng năm mới.

Đang còn vui vẻ định quay về phòng thu dọn đồ đạc, chợt nghe Lục giáo chủ gọi hắn. “Tả Ký.”

Tả Ký ngẩn người, họ Lục kia chưa bao giờ gọi tên hắn, trước nay toàn “Này” đến “Ai” đi, cùng lắm cũng chỉ trêu chọc gọi hắn là Tả phu tử, Tả tiên sinh. Bất chợt gọi thẳng tên như vậy làm hắn không quen lắm.

Tả Ký quay người lại, chợt nghe Lục giáo chủ hỏi. “Võ công của ngươi đã học thành chưa?”

Tả Ký nghĩ nghĩ. “Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ thế này là được rồi. Để vậy đi!”

Bỗng nhiên Lục giáo chủ nở nụ cười, Tả Ký chưa bao giờ thấy y cười thành thật như vậy, không khỏi rụt về phía sau.

Lục giáo chủ mở miệng nói. “Nếu võ nghệ đã học thành rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi đã trở thành người trong giang hồ.”

Tả Ký mờ mịt không hiểu. “Gì cơ?”

Lục giáo chủ thản nhiên nói. “Nếu tất cả mọi người đều là người giang hồ, như vậy nên làm theo đạo lý giang hồ.”

Tả Ký đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi từng chút từng chút một trỗi dậy trong lòng, quấn quýt bám lấy bắt hắn đứng im tại chỗ. Hắn nghe thấy lời của chính mình hỏi. “Đạo lý giang hồ là thế nào?”

Lục giáo chủ cười tươi như ngọc, sáng đến lóa cả mắt, làm Tả Ký không dám nhìn thẳng. “Dùng võ công để giải quyết ân oán, chính là đạo lý giang hồ.”

Continue Reading

You'll Also Like

2.8M 237K 98
Tác giả: Công Tử Nhu Tình trạng: 95 chương + 5 phiên ngoại Thể loại: ABO, cường cường, tương lai, tình cảm, ngọt sủng, sinh tử, chủ thụ, đam mỹ, HE...
691K 68.8K 187
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Hệ thống, Xuyên nhanh, Xuyên thư, Chủ thụ, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử 🥇, 1v1 Tác giả:...
2.1M 96.4K 124
Truyện có manhua - truyện tranh cùng tên đó nhoa :3> Tên khác: Ly hôn thân thỉnh (离婚申请) Tác giả: Vân Gian - Viễn Thượng Bạch Vân Gian (云间) Editor:...
2M 71.4K 54
Ngược trước ngọt sau. Không chào đón khuyết tật đạo đức. Ăn cắp, chuyển ver không xin phép OTP muôn đời fake!