[Đam mỹ](Hoàn) Nợ giang hồ

By cachuabi95

100K 7.9K 1.3K

Tác giả : Đào Phù Thể loại: Cổ trang, giang hồ, nhất công nhất thụ, hài, HE editor : En beta : En 27 Chương... More

Chương 1. Chân lý hành tẩu giang hồ chính là tú tài đụng nhà binh?
Chương 2. Giang hồ trong mắt mỗi người một khác
Chương 3.Quả nhiên là tiền của bọn tà ma ngoại đạo thì chẳng tốt đẹp gì mà
Chương 4.Đã là chuyện trong giang hồ thì làm sao mà thiếu được hắc y nhân?
Chương 5.Thứ kia cũng đưa cho người ta rồi, mà sao tiền vẫn không quay trở lại?
Chương 6.Dừng câu đúng chỗ là điều rất trọng yếu!
Chương 8.Cuộc sống bị cầm tù của Tả Ký huynh đệ
Chương 9. Đêm dài đằng đẵng không ngủ được
Chương 10.Học được võ công là ngươi đã thành người giang hồ
Chương 11.Tả Ký huynh đệ thấy được đường sống trong chỗ chết
Chương 12.Điểm yếu chết người của Lục giáo chủ và lịch sử Nghiêm gia
Tiểu kịch trường: Lộ trình của Lục giáo chủ
Chương 13.Bí mật của Đường công tử
Chương 14.Tả quân tử hữu sở bất vi
Chương 15.Tả Ký a, ta rõ so với Đậu Nga ngươi còn oan hơn
Chương 16. Thế là bị vẩn đục rồi...
Chương 17.Mỗi người đều có một ảo tưởng, Lục giáo chủ cũng không Khác
Chương 18.Tả Ký nói, y là thần linh của ta
Chương 19. Đoàn viên?
Chương 20.Đến cuối chương này đặt một chữ END to đùng cũng được đấy chứ...
Chương 21.Kết quả của chuyện Tả Ký đi tìm thần dược
Chương 22. Ký sự vượt tường
Phiên ngoại Trung thu • Chuyện lấy vợ
Chương 23.Lục mỗ nói: Quy ẩn hay tái xuất giang hồ, đó là một vấn đề
Chương 24: ( tác giả đại nhân mệt rồi )
Chương 25.Mù đường là thuộc tính của Lục giáo chủ
Chương 26.Người tính không bằng lão thiên tính
Chương 27. Toàn văn hoàn

Chương 7.Lục giáo chủ có điều kiêng kỵ vs Tả Ký không có gì kiêng kỵ

3.5K 336 126
By cachuabi95

Bất  kỳ ai phiêu bạt chốn giang hồ, dù ít dù nhiều cũng có vài điều kiêng kỵ. Chẳng hạn, có người không muốn để cho kẻ khác thấy mặt mình, có người lại không bao giờ nhận lời tỷ thí vào đêm trăng tròn, cũng có những người chỉ cần nghe thấy tên một kẻ nào đó sẽ nổi trận lôi đình. Phạm vào mấy điều kiêng kỵ dù lớn hay nhỏ của họ, nhẹ thì họ phẩy tay áo quay đi, nặng thì sẽ rút đao lao tới.

Tên của Lục giáo chủ chính là điều tối kiêng kỵ của y.

Ngươi có thể đứng trước mặt y, lớn miệng mắng y là đồ tà ma ngoại đạo, là võ lâm bại hoại, cũng có thể xông tới các phân đà của ma giáo để gây họa. Nhưng không được lấy tên của y ra làm trò đùa, tốt nhất là đừng có đề cập đến nó.

Người đầu tiên xui xẻo động chạm đến chuyện này, vốn là Tổng tiêu đầu của một đại tiêu cục. Một lần bị ma giáo cướp bóc, liền không tiếc lời mắng chửi, ra sức chế nhạo giễu cợt giáo chủ mới nhậm chức của Ma giáo Lục Hành Đại. Chuyện này cũng bình thường thôi, mấy kẻ tà đạo thường hay gây chuyện, luôn bị các nhân sĩ chính đạo phê phán đánh đuổi, qua nhiều năm đã thành thông lệ chốn giang hồ.

Mắng cho đã tức, xả cho hả giận rồi, vị Tổng tiêu đầu này phủi mông quay đi, vốn nghĩ sẽ giương cờ đánh trống một phen. Không ngờ từ sau lần đó, việc gì cũng không như ý muốn. Lúc áp tải thì bị cướp, vị sơn đại vương trước nay rất thân thiết đột nhiên trở mặt, thủ hạ lần lượt bỏ đi, rồi một cái tiêu cục không biết từ đâu mọc lên ngay đối diện nhà hắn, trắng trợn cướp hết mối làm ăn. Đen đủi đến mức đi ngủ thấy chuột chết, ra ngoài giẫm trúng phân chó luôn.

Nhiều lần như vậy, hiển nhiên tiêu cục kia phải sụp đổ. Nghe nói lần cuối cùng giang hồ nhân sĩ nhìn thấy hắn là lúc hắn mặc áo da dê đi chăn dê.

Người đầu tiên đã như vậy, người thứ hai rồi thứ ba cũng như vậy. Dần dần người giang hồ cũng tỉnh ra mà hiểu rằng: tuyệt đối không được chế nhạo tên của vị ma giáo giáo chủ này.

Tục ngữ nói: Không sợ kẻ trộm thâu, chỉ sợ kẻ trộm nhớ. Ai lại muốn mình trở thành đối tượng để kẻ trộm ngắm đến cơ chứ. Dù sao đây cũng là Đại hội tiêu diệt ma giáo, tụ tập đông đảo chư vị nhân sĩ chính đạo để khiêu chiến với những kẻ tà ma ngoại đạo, chứ không phải đối phó với một mình Lục Hành Đại. 

Nhưng mấy chuyện này… Tả Ký đương nhiên là không hiểu.

Lúc này Tả Ký đứng trên đài cao còn đang bận suy nghĩ: Hóa ra là “Lục Hành Đại, ma đầu!” chứ không phải “Lục Hành, đại ma đầu!”. Tên gì mà kì quái? Ủa, sao cách gọi ma giáo giáo chủ này quen quen? Không phải là do mấy ngày nay quen nghe người ta nói tiêu diệt ma đầu, mà hình như hắn đã từng nghe ai đó được gọi như thế rồi. Là ai nhỉ…

Còn đang ngẫm nghĩ, bỗng dưới đài xôn xao, một bóng người trắng muốt từ xa bay tới, thoáng cái đã đứng trên đài cao.

Mọi người xung quanh đều rút đao rút kiếm ra phòng bị. Tả Ký đối mặt với người nọ, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. “Hóa ra ngươi chính là Lục Hành Đại!”

Y chính là vị bạch y công tử thích trêu chọc Tả Ký trước đây. Bây giờ Tả Ký nói chuyện với y, y cũng không thèm nhìn, chỉ lách mình qua đám người đang ngăn trở trước mặt, xách thắt lưng Tả Ký, xoay người nói với kẻ ở dưới đài. “Thành Bích, đoạn hậu!”. Sau đó liền phi thân rời đi.

Tả Ký bị xách theo đến choáng váng đầu óc, thấy chung quanh mình ánh đao lấp lánh, gió kiếm vù vù. Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ, nói lớn. “Ngươi buông ra! Ta bị thương bây giờ!”

Nói thế vì lúc này Tả Ký bị Lục Hành Đại xách theo, vô cùng khó chịu. Không ngờ vừa nói xong, một mũi kiếm hướng thẳng về phía hắn, Tả Ký vô cùng kinh sợ, tiếng kêu la càng thống thiết thê thảm hơn.

Kêu được mấy tiếng, hắn cảm thấy sau gáy tê rần, bất tỉnh nhân sự.

***

Vừa rồi giống như một cơn ác mộng quấn thân, không lâu sau, Tả Ký dần dần tỉnh lại.

Lúc đầu hắn thấy sau gáy tê rần, nhất thời không nhớ được tiền căn hậu quả, cứ ngồi dưới đất ngây ngốc.

“Tỉnh?”

Tả Ký nghe có tiếng nói thì ngẩng đầu, nheo mắt đánh giá người đang đứng trước mặt: gặp người này ở hội tràng của đại hội, chính là một trong hai người đứng cạnh mình đây mà.

Ủa? Đại hội — lên đài cao tìm người — Lục Hành Đại!

Tả Ký chật vật đứng lên, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó bước đến bên cạnh Lục giáo chủ đang ngồi đọc sách: “Lục Hành Đại, ngươi phải bồi thường tiền nhà cho ta!”

Trong phòng yên lặng không một tiếng động. Mùi huân hương từ chiếc lư hương đặt trên bàn tỏa ra, thoang thoảng vấn vương trước mũi Tả Ký làm hắn muốn hắt xì một cái. Nhưng lúc này mà hắt xì sẽ làm giảm bớt khí thế của hắn, thế nên Tả Ký cố gắng nhịn xuống.

Qua một lúc lâu, cái chặn giấy trong tay Lục giáo chủ gãy đánh “rắc” một tiếng, y trầm giọng gọi. “Thành Bích, đem hắn ra ngoài đánh một trận cho ta.” Dừng lại cân nhắc một chút, y nói thêm. “Đừng để hắn bị thương.”

Tả Ký vô cùng bất mãn, sao người này lại không biết đạo lý như vậy, thiếu nợ thì phải trả, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà! Nếu hiện nay y không có tiền trả thì cứ nói, hắn sẽ chờ một thời gian, huống chi y không hề thiếu tiền, sao còn không chịu nhận sai lại muốn đánh người?

Hắn tiến lên một bước nữa, nói. “Ta nói ngươi…” Lời còn chưa dứt, cánh tay hắn đã bị người khác giữ lại. Quay lại nhìn, là người trung niên vừa nãy.

Người nọ cười nói. “Đắc tội.”

Tả Ký cảm thấy không đúng lắm, lúc nãy Lục giáo chủ gọi người này là Thạch Thành Bích, mà giọng hắn nghe cũng quen tai. Tả Ký không khỏi kinh hãi. “Ngươi, ngươi, ngươi…”. Sao lại già đi nhanh như vậy, diện mạo cũng thay đổi hẳn.

Thạch Thành Bích đưa tay sờ lên mặt. “A, ta quên mất.” Nói xong, Thạch Thành Bích kéo da mặt xuống, gỡ ra một chiếc mặt nạ da người mềm mềm, lộ ra gương mặt thật vẫn giống như lần đầu gặp gỡ.

Tả Ký nhìn thấy vậy thì mục trừng khẩu ngốc, nhất thời vô cùng khiếp sợ, để mặc Thạch Thành Bích kéo hắn ra ngoài.

Lục giáo chủ tiếp tục ngồi trong thư phòng yên lặng đọc sách. Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của Tả Ký, Lục giáo chủ mới thỏa mãn giở thêm một trang.

Lúc hai người kia qua trở lại, mặt Tả Ký quả thực là bầm tím hết cả, nhưng sắc mặt hắn hiếu kỳ nhiều hơn là tức giận.

Lục giáo chủ nhìn về phía Thạch Thành Bích, ánh mắt chứa đầy thâm ý: Ngươi thật sự đánh hắn đấy à? Sao thấy hắn còn cao hứng hơn lúc nãy?

Thạch Thành Bích thản nhiên nhìn lại Lục giáo chủ.

Lục giáo chủ thu hồi ánh mắt, quay sang quan sát Tả Ký vài lần, chậm chạp mở lời. “Ngươi nghĩ thế nào về chuyện chăn dê sống qua ngày?”

Tuy bị hỏi bất ngờ, nhưng Tả Ký vẫn thành thật đáp. “Rất tốt a! Ta cũng từng nghĩ nuôi một đàn dê, có thể lấy lông lấy thịt, càng đỡ lo! Nhưng hai năm nay vẫn chưa đủ tiền mua.” Nói đến đây, giọng hắn có chút tiếc nuối.

Lục giáo chủ nghẹn họng, một lúc lâu sau lại nói. “Vậy cọ nhà xí thì sao?”

Tả Ký lại càng vui vẻ. “Không cần trả tiền sao? Ruộng nhà ta vốn chẳng màu mỡ gì, vừa đúng lúc cần bón phân một chút, ở đâu?” Nói xong, hắn xắn tay áo chuẩn bị làm luôn.

Lần này Lục giáo chủ trầm mặc rất lâu mới nói. “Ý trung nhân của ngươi xuất giá cùng người khác thì sao?”

Tả Ký bắt đầu cảm thấy hơi ngại. “Ta chỉ quan tâm nuôi nấng đệ đệ khôn lớn, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này…”

Thái dương Lục giáo chủ mơ hồ nổi lên gân xanh. “Vậy ngươi muốn cái gì? Sợ cái gì?”

Tả Ký suy nghĩ một chút. “Ta muốn đòi tiền bồi thường, sau đó sẽ về nhà. Ruộng bỏ hoang lâu ngày, nếu không sớm trở về sẽ không kịp trồng lúa đúng vụ. Ân… Sợ? Có cái gì phải sợ? Ta chỉ sợ đói.”

Lục giáo chủ nắm chặt quyển sách trong tay. “Đem hắn nhốt lại, không cho về nhà! Bỏ đói một ngày một đêm!” Sau đó y không thèm để ý đến vẻ mặt cổ quái của Thạch Thành Bích và nỗi mờ mịt trên mặt Tả Ký, đứng dậy đi luôn.

Lúc đi tới cửa, y còn quay lại nói với Thạch Thành Bích. “Không được để hắn nhàn rỗi, mấy chuyện tạp vụ dọn dẹp để hắn làm hết!” Nói xong, y đá văng cánh cửa đi ra ngoài.

Thạch Thành Bích thấy y đi xa rồi, mới dám bật cười ra tiếng.

Tả Ký lúc này mới phục hồi lại, vừa khó tin vừa phẫn nộ. “Các ngươi sao có thể làm vậy! Các ngươi sao có thể làm vậy!”

Thạch Thành Bích chậm rãi đi tới, thoải mái nói. “Ngươi yên tâm, tiền bồi thường chúng ta sẽ cho người đưa đến nhà ngươi. Nếu ngươi lo lắng, để bọn họ mang thư của người nhà ngươi về là được. Nhưng giáo chủ đã có lệnh, chúng ta không thể không nghe theo.”

Tả Ký không tin. “Vậy sao lúc nãy ngươi không đánh ta? Còn bắt ta bôi một đống thuốc xanh thuốc tím lên mặt!”

Thạch Thành Bích vò đầu. “Với người không có võ công, ta không xuống tay được…” Bỗng nghĩ đến cái gì, hắn hiếu kỳ hỏi. “Ngươi không sợ giáo chủ cho người đánh ngươi sao?”

Tả Ký nhíu mày. “Ngươi cũng đâu có dánh ta? Huống chi giáo chủ các ngươi cũng hạ lệnh không làm ta bị thương, so với bọn lưu manh vô lại thì tốt hơn nhiều.”

Thạch Thành Bích thanh giọng nói. “Theo những gì ta biết về giáo chủ, y sợ làm ngươi bị thương, sẽ lại để ngươi có thêm cái cớ đuổi theo y đòi nợ.”

Continue Reading

You'll Also Like

3.1K 210 5
mặn mặn ngọt ngọt 70 ℅ đường 30 ℅ muối
586 91 16
Tác giả:Đồ Nương Như Tề Thể loại:Huyền Huyễn, Đam Mỹ, Xuyên Không, Điền Văn, Sủng, Đoản Văn Nguồn:wattpad.com/user/oluoinhatthegioi,oluoicuatui.wordp...
2.3M 195K 105
Tác giả: Liên Sóc Chính truyện: 102 chương Ngoại truyện: 02 chương Nguồn: Tấn Giang Biên tập: Christine Bìa: Cor@Weather_Team Banner: Trạch nữ giá...
3M 244K 98
Tác giả: Công Tử Nhu Tình trạng: 95 chương + 5 phiên ngoại Thể loại: ABO, cường cường, tương lai, tình cảm, ngọt sủng, sinh tử, chủ thụ, đam mỹ, HE...