[Đam mỹ](Hoàn) Nợ giang hồ

By cachuabi95

100K 7.9K 1.3K

Tác giả : Đào Phù Thể loại: Cổ trang, giang hồ, nhất công nhất thụ, hài, HE editor : En beta : En 27 Chương... More

Chương 1. Chân lý hành tẩu giang hồ chính là tú tài đụng nhà binh?
Chương 2. Giang hồ trong mắt mỗi người một khác
Chương 3.Quả nhiên là tiền của bọn tà ma ngoại đạo thì chẳng tốt đẹp gì mà
Chương 4.Đã là chuyện trong giang hồ thì làm sao mà thiếu được hắc y nhân?
Chương 6.Dừng câu đúng chỗ là điều rất trọng yếu!
Chương 7.Lục giáo chủ có điều kiêng kỵ vs Tả Ký không có gì kiêng kỵ
Chương 8.Cuộc sống bị cầm tù của Tả Ký huynh đệ
Chương 9. Đêm dài đằng đẵng không ngủ được
Chương 10.Học được võ công là ngươi đã thành người giang hồ
Chương 11.Tả Ký huynh đệ thấy được đường sống trong chỗ chết
Chương 12.Điểm yếu chết người của Lục giáo chủ và lịch sử Nghiêm gia
Tiểu kịch trường: Lộ trình của Lục giáo chủ
Chương 13.Bí mật của Đường công tử
Chương 14.Tả quân tử hữu sở bất vi
Chương 15.Tả Ký a, ta rõ so với Đậu Nga ngươi còn oan hơn
Chương 16. Thế là bị vẩn đục rồi...
Chương 17.Mỗi người đều có một ảo tưởng, Lục giáo chủ cũng không Khác
Chương 18.Tả Ký nói, y là thần linh của ta
Chương 19. Đoàn viên?
Chương 20.Đến cuối chương này đặt một chữ END to đùng cũng được đấy chứ...
Chương 21.Kết quả của chuyện Tả Ký đi tìm thần dược
Chương 22. Ký sự vượt tường
Phiên ngoại Trung thu • Chuyện lấy vợ
Chương 23.Lục mỗ nói: Quy ẩn hay tái xuất giang hồ, đó là một vấn đề
Chương 24: ( tác giả đại nhân mệt rồi )
Chương 25.Mù đường là thuộc tính của Lục giáo chủ
Chương 26.Người tính không bằng lão thiên tính
Chương 27. Toàn văn hoàn

Chương 5.Thứ kia cũng đưa cho người ta rồi, mà sao tiền vẫn không quay trở lại?

3.4K 302 39
By cachuabi95


Nếu nhị quản gia đã nói vậy, Tả Ký cũng vui vẻ mà nhàn rỗi.

Mấy ngày tiếp theo Tả Ký đều ăn no ngủ đủ, chăm sóc cây cỏ trong vườn, sau đó dạo quanh tiền viện một chút. Bây giờ Tả Ký có thể đi lên tiền viện rồi, mà không chỉ có vậy, ngay cả mấy vị thủ vệ canh cửa vốn chẳng coi ai ra gì thỉnh thoảng sẽ cùng hắn nói chuyện phiếm đôi ba câu.

Tất nhiên Tả Ký sẽ không bỏ lỡ cơ hội thuận tiện thế này. Nhưng hắn cũng không thể nào dò hỏi mọi người trong Nghiêm gia xem có phải Đường công tử là thủ phạm làm sập nhà hắn hay không, nên hắn đành cố gắng dò la tin tức về người tên Lục Hành kia.

Tả Ký đã hỏi không ít người, nhưng ai cũng nói chưa từng nghe qua cái tên này. Tả Ký không khỏi lo lắng: Nếu Lục Hành thật sự là kẻ thù của Đường công tử, mà y còn có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Đường công tử, chắc hẳn võ công cũng không phải loại tầm thường. Tại sao không có ai nghe nói về y? Hay là hắn nghĩ sai ngay từ đầu rồi, Đường công tử không phải là người áo trắng ngày hôm đó.

***

Một hôm nọ, trời trong mây cao, hoa thơm chim hót, Tả Ký ở trong viện băn khoăn, lo lắng nghĩ về khoản nợ.

Trùng hợp thủ vệ đại ca từng bảo Tả Ký tới cửa sau của Nghiêm gia tìm người cũng đi qua, hai người tán gẫu mấy câu, trọng tâm câu chuyện lại quay về Đường công tử. Tả Ký chợt nghe thủ vệ đại ca nói. “Đại công tử nhà chúng ta là ai chứ? Thơ cổ có bao nhiêu câu, đại công tử đều có thể ngâm được bấy nhiêu, không ngâm thơ không rút kiếm! Võ nghệ tài hoa tinh tế quang minh lỗi lạc đến vậy, mấy tên tiểu nhân vô lại như Tân Hiển của Đỗ gia làm sao sánh kịp?”

Mấy ngày trước Tả Ký cũng biết được, ở thành Lạc Dương này có hai thế gia vọng tộc: Nghiêm gia ở thành Tây, Đỗ gia ở thành Đông. Tuy cả hai đều là huyết mạch của võ lâm, trụ cột của chính đạo, nhưng không hề hòa thuận, hơn mười năm nay đều tranh đấu gay gắt. “Ảnh Kiếm” Tân Hiển qua miệng thủ vệ của Nghiêm gia trở thành một tên mèo mả gà đông, kẻ tiểu nhân vô lại chỉ biết đâm chọc đánh lén sau lưng người khác. Mà bọn họ đều khẳng định, tên trộm đột nhập vào Nghiêm gia hôm đó chắc chắn là tay chân của Tân Hiển.

Tả Ký nghe thủ vệ đại ca nói thì gật lấy gật để, nhưng cũng không kiềm được mà nghĩ: chẳng lẽ đây chính là đồng nghiệp đố kị? Hoặc là một núi không thể dung hai hổ? Không biết Đỗ gia nghĩ thế nào về công tử Nghiêm gia… Vừa nghĩ đến đây, hắn vừa nói “Đúng vậy đúng vậy”, làm thủ vệ đại ca cười sung sướng, nói hắn quả thật là hiểu lý lẽ.

Nhưng hôm nay Tả Ký không để tâm lắm đến chuyện này, bởi vậy lúc nghe thủ vệ đại ca nói Đường công tử không ngâm thơ sẽ không rút kiếm, tim hắn đánh thót một cái. Tỉ mỉ nhớ lại, người trong thôn nói người áo trắng kia chỉ cầm kiếm đuổi người còn mắng chửi, chứ không nói người đó có ngâm thơ. Một chuyện kỳ quái như vậy người trong thôn không thể nào bỏ sót được. Lần này sợ rằng hắn tìm nhầm người rồi.

Thủ vệ đại ca thấy sắc mặt hắn khác thường liền hỏi có chuyện gì. Tả Ký trong lúc tâm phiền ý loạn không manh mối liền lấy mảnh ngọc bội hắn vẫn cẩn thận cất giấu cho thủ vệ đại ca xem, mong rằng sẽ dò la được tin tức gì đó.

Không ngờ thủ vệ đại ca nhìn thấy liền biến sắc, lớn giọng hỏi hắn. “Sao ngươi có vật này?”

Tả Ký thấy bất thường, khó hiểu nói. “Ta nhặt được.”

Thủ vệ đại ca híp mắt chăm chú nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ. “Ngươi chờ ta ở đây, không được đi đâu đó.” Nói xong thủ vệ đại ca cầm lấy mảnh ngọc bội đi mất.

Tả Ký đứng đó thấp thỏm không yên, trông phản ứng lúc nãy của thủ vệ đại ca, dường như hắn phạm lỗi gì rồi. Nhưng hắn lại nghĩ, mình không làm chuyện gì trái với lương tâm, có gì thì cứ thành thật mà nói hết, cùng lắm thì bị đuổi ra ngoài mà thôi. Nghĩ vậy Tả Ký cũng thấy yên tâm, an phận đứng chờ người ta đến tra hỏi.

Không lâu sau, có tiếng bước chân vội vã chạy đến, rồi tiếng người vang lên từ sau lưng hắn. “Người lấy ngọc bội là ngươi?”

Tả Ký vội quay người lại, trước mắt không phải là nhị quản gia hắn vốn đã quen thuộc, mà là tiểu công tử của Nghiêm gia, Nghiêm Việt.

Tả Ký cũng biết vị tiểu công tử này là con cưng của trang chủ, bảo bối của phu nhân. Trong trù phòng ở hậu viện, Tả Ký cũng từng nghe nói về hắn. Có người nói tiểu công tử rất thông minh, võ công không tồi, nhưng lại được trang chủ và phu nhân quá mức yêu thương nên không gia nhập giang hồ, chỉ ở trong nhà làm một vị thiếu gia nhàn hạ. Trước hắn có một Đường công tử Đường Ca, vì vậy mọi người gọi hắn là tiểu công tử.

Trước đây Tả Ký cũng từng từ xa nhìn thấy tiểu công tử bị một đám người lẽo đẽo theo sau, thoáng thấy hắn là một thiếu niên tuấn tú như tranh vẽ. Nhưng đây là lần đầu tiên Tả Ký được nói chuyện trực tiếp với hắn.

Tả Ký không dám chậm trễ, vội vàng nói phải.

Nghiêm Việt lại hỏi hắn. “Ngươi lấy ở đâu?”

Tả Ký nghe hắn hỏi, trong lòng do dự lại có chút lo lắng. “Ngọc bội kia…”

“Là của Nghiêm gia chúng ta.”

Tả Ký không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vậy thì không lo không tìm được chủ của nó rồi! Nếu có muốn hỏi thêm cũng dễ dàng hơn. Hắn liền thành thật kể chuyện hôm đó.

Nghiêm Việt vừa nghe Tả Ký nói sắc mặt liền căng thẳng, bảo hắn ngừng lại không nói nữa. Sau đó cho thị vệ lui ra, Nghiêm Việt dẫn Tả Ký vào một gian phòng yên tĩnh, bảo hắn tiếp tục nói.

Tuy rằng Nghiêm Việt hành động hơi lén lút, nhưng Tả Ký nghĩ chắc chẳng có gì nghiêm trọng, liền thuận theo sự an bài của tiểu công tử, thành thật kể lại mọi chuyện.

Nghiêm Việt nghe hắn nói xong, thong thả đi qua đi lại trong phòng, trầm ngâm một lúc, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại như bánh bao ngâm nước. Tả Ký nhìn thấy thật thú vị, chợt nghe tiểu công tử hỏi. “Ngươi từng nói chuyện này với ai chưa?”

Tả Ký nghĩ kỹ rồi nói. “Ta chỉ đi dò la tin tức một chút, chưa từng kể rõ mọi chuyện với ai cả.”

Khuôn mặt nhăn nhó của tiểu công tử liền giãn ra. “Thế thì tốt rồi…”

Tả Ký kinh hãi. “Ngươi định làm gì?” Chẳng lẽ Nghiêm Việt định giết người diệt khẩu?

Nghiêm Việt ho khan, nghiêm mặt nói. “Ngọc bội này là của đại sư huynh ta, trước đây bị kẻ trộm lấy mất, không tìm thấy đâu. Ngươi đã vất vả đem nó trả về, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi. Còn tiền sửa nhà chúng ta sẽ bồi thường, ta sẽ đến phòng thu chi bảo họ trả cho ngươi.”

Tả Ký vô cùng cảm động. “Làm sao thế được? Nếu ngọc bội là của đại công tử, thì phải để nó về với chủ cũ. Tục ngữ nói oan có đầu nợ có chủ, ta phải tìm người áo trắng và kẻ tên Lục Hành mới đúng chứ.”

Nghiêm Việt phất tay, không kiên nhẫn nói. “Sao ngươi lại có suy nghĩ liều lĩnh như vậy? Ngươi cứ cầm bạc trở về nhà là được rồi! Ân? Ngươi nói Lục Hành? Ha ha ha ha ha…” Bỗng nhiên Nghiêm Việt cười lớn.

Tả Ký thấy tiểu công tử như vậy lại càng thêm hi vọng. “Tiểu công tử, ngươi biết người này?”

Nghiêm Việt lại nghiêm mặt. “Không biết!”

Tả Ký thầm nhủ, nói vậy cũng nói.

Nghiêm Việt thấy trong mắt hắn có ý nghi ngờ, lại nói. “Ngươi cũng tìm hiểu rồi đấy, không tìm được y đúng không? Có lẽ y không phải người nổi danh trên giang hồ. Không bằng thế này, mấy ngày nữa là đến đại hội tiêu diệt ma giáo, lúc đó ta sẽ hỏi thăm giúp ngươi. Nếu vẫn không tìm được, ta sẽ tìm cơ hội để ngươi đứng trước tất cả võ lâm nhân sĩ kể hết những việc tên Lục Hành đó đã làm. Thứ nhất, giang hồ nhân sĩ rất đông, ngươi muốn tìm ai sẽ dễ dàng hơn, thứ hai cũng là để cảnh báo họ, lần sau không được quấy nhiễu dân chúng như vậy.”

Tả Ký thấy tiểu công tử vừa nói, trên môi lại mang ý cười cổ quái thì thấy rất kỳ lạ. Nhưng những lời hắn nói rất có lý, nhất là câu cuối, rất hợp ý Tả Ký. Suy nghĩ hồi lâu, thấy mình không thiệt chỗ nào, Tả Ký gật đầu đáp ứng.

Continue Reading

You'll Also Like

183K 11.9K 73
Tác phẩm: Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi Tác giả: Cố Nhân Ôn Tửu Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chiếm hữu, giả incest, 1×1, HE. Nhân vật...
2.8M 237K 98
Tác giả: Công Tử Nhu Tình trạng: 95 chương + 5 phiên ngoại Thể loại: ABO, cường cường, tương lai, tình cảm, ngọt sủng, sinh tử, chủ thụ, đam mỹ, HE...
99.7K 9.1K 131
Tác giả: Ngư Tây Cầu Cầu Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Niên hạ , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Nh...
308K 27.3K 53
Diệp Kính Tửu là một sinh viên rất đỗi bình thường. Tuy rằng tự nhận mình là một thẳng nam, nhưng lại đang xem một quyển đam mỹ NP tu tiên cẩu huyết...