Tổng Quỳnh Dao Chi Bạo Quân

By phinguyetlau

16.5K 445 22

Quyền sanh sát, từ xưa đến nay, vẫn luôn là một thứ tốt. Ta rủ mắt, thờ ơ nhìn chằm chằm nước trà Long Tĩnh t... More

001
002
003
004
005
006
007
008
009
010
011
012
013
015
016
017
018
019
020
021
022
023
024
025
026
027
028
029
030

014

420 16 0
By phinguyetlau

Tổng Quỳnh Dao Chi Bạo Quân

014

Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, rất có thể thả lỏng tinh thần. Ta thờ ơ thưởng thức quân cờ nhẵn bóng se lạnh trong tay, nhìn bàn cờ đã đánh được chừng nửa canh giờ.

Chấp hắc chính là ta, chấp bạch cũng là ta.

Bất quá là cuộc cờ nhàm chán dùng để giết thời gian, nhưng nhìn kỹ lại, cũng có mấy phần thâm ý. Tiên thủ cũng tốt, hậu thủ cũng được, chân chính nắm giữ cuộc cờ không phải thời cơ, mà là tâm cơ.

Màn xiếc thâu long chuyển phượng cho dù giấu được mười mấy năm, giờ, còn không phải bị chính phúc tấn Thạc vương ngu như lợn ấy đâm ra sao? Buồn cười là nàng tự cho rằng mình thông minh, lại không có một trái tim đủ sắt đá. Bà mụ, nha hoàn và phụ mẫu thân sinh biết chuyện của Phú Sát Hạo Trinh đều bị nàng âm thầm hại chết, đáng tiếc, nàng còn để lại kẻ biết từ đầu đến đuôi như tỷ tỷ của mình và Tần ma ma. Càng huống hồ, đã chọn quyền thế địa vị, vậy cần gì phải bẩn tay lưu lại dấu ấn Mai Hoa trên người đứa bé vọng tưởng ngày sau gặp lại?

Nói đến cùng, bất quá một phụ nhân dụng tâm ác độc lại đầu óc đơn giản mà thôi.

Thạc vương gia cũng là kẻ vô dụng. Người bên gối hắn làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy, đêm chuyển dạ vừa là tráo con vừa là đóng dấu, nha hoàn ở cửa sau lén lút trước đưa vào một nam anh lại ôm ra một nữ anh, cả nhà trên dưới dĩ nhiên không hề hay biết, trái lại sủng ái dã loại có thêm, phân biệt đối xử.

Tiểu thiếp và thứ tử của hắn, bị phúc tấn ức hiếp đến chỉ có thể lặng lẽ sống trong góc vương phủ, dĩ nhiên cũng mắt nhắm mắt mở, tuổi hơn bốn mươi ngoại trừ một phúc tấn và trắc phúc tấn thậm chí không có thị thiếp, hai nhi tử duy nhất đãi ngộ lại là chênh lệch như trời và đất. Tử tôn đơn bạc đến vậy, ở kinh thành này, Thạc vương gia cũng tính như một trò cười.

Ta cúi đầu uống một ngụm trà dưỡng sinh, cờ đen rơi xuống, ăn sạch một khoảng địa bàn của cờ trắng.

Thạc vương gia, vẫn còn quỳ ngoài cung. Hắn lúc này mất mặt càng lớn, khổ ăn càng nhiều, quay đầu lại dằn vặt phúc tấn và nhi tử ngoan của mình, sẽ càng có thể dụng tâm. Vậy vào mắt ta, mới có thể thú vị phải không?

Ngũ Ngôn đặt một đĩa điểm tâm tinh xảo kề bên tay ta, thấp giọng nói, "Hoàng thượng, chỉ uống trà sẽ thương thân lắm, dùng chút điểm tâm đi."

Ta khựng lại, duỗi tay nhón lấy một khối điểm tâm. Vào miệng có thanh lương và trà hương nhàn nhạt, trái lại rất hợp với yêu thích của ta. Ta nhìn Ngũ Ngôn một cái, sắc mặt hắn là sự trầm tĩnh thường có, chỉ cách một bước đứng yên bên ta. Ta kéo môi, cắn khối điểm tâm, vươn tay kéo hắn xuống hôn.

Hắn thoáng mở to mắt, trong đó có mê hoặc không rõ.

Ta không để ý, đè hắn lên bàn cờ, từng chút đưa cái vị thanh lương trong môi mình vào miệng hắn.

Quân cờ ôn nhuận bằng ngọc từ bàn cờ rơi xuống, phát ra âm hưởng thanh thúy đan xen va vào mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo. Ta không để ý tới, chỉ chuyên tâm cảm nhận mùi vị quen thuộc lại ấm áp trên môi Ngũ Ngôn, trong lòng có tí xao động.

Ánh nắng ngày hè xuyên qua khe cửa chiếu rọi khuôn mặt sạch sẽ của hắn. Hàng lông mi run rẩy, như là bao dung lại như là tình động. Hô hấp len mình, hắn bắt đầu chậm rãi đáp lại nụ hôn quá đỗi đột nhiên ấy, hai tay cũng từ từ ôm lấy lưng ta, dần dần buộc chặt, lại vẫn khống chế được lực đạo cẩn thận.

Ánh mắt ta trĩu lại, không để tâm đến lũ ngu xuẩn trong cung ngoài cung ấy nữa, chuyên tâm bắt đầu hưởng thụ sự đáp lại ôn nhu mà trúc trắc của hắn...

Sau cơn ân ái, ta ôm Ngũ Ngôn đã quần áo chỉnh tề vào lòng, ngửi mùi hương thanh đàm mà dễ ngửi trên người hắn, đáy lòng bỗng dưng mềm lại.

Lỗ tai hắn còn ửng hồng, mảng đỏ hồi vị trên mặt chưa rút đi. Thuận theo dựa vào vai ta, tiếng hít thở ấm áp phà vào gáy, phảng phất như tiếng thở dốc nóng bỏng áp lực khi tình động, khiến lòng ta nhịn không được ngứa ngáy. Trong ký ức, không quản là kiếp trước hay cuộc đời vô nghĩa này, những lần ôm thân mật như thế luôn cực thiếu. Nhưng mà, giờ khắc này ta tựa hồ đang hưởng thụ sự thân cận ấm áp ấy.

Trong lòng dấy lên tí gợn sóng ngoài dự liệu. Sững sờ một hồi, ta thở ra, chôn mặt vào xương quai xanh tinh xảo của hắn, nặng nề bật cười.

Cũng được, đời trước ta hưởng hết tôn vinh lại cô độc cả đời. Đời này, thôi thì thử chừa chút vị trí cho người ngoài đi. Chí ít, đừng lý trí quạnh quẽ như đời trước.

"Hoàng thượng?" Ngũ Ngôn lo lắng thấp giọng hỏi ta.

Ta kéo khóe môi, "Không có gì. Lăn qua lăn lại một hồi, cũng sắp qua bữa trưa rồi. Truyền thiện đi."

Hắn nhăn mày nhìn ta, thấy nét mặt ta vẫn bình thản nhẹ nhàng, sau một lát, đáy mắt trầm tĩnh cũng hiện lên an tâm và ý cười nhợt nhạt, nói, "Ngũ Ngôn biết rồi."

Chờ ta kéo Ngũ Ngôn dùng xong bữa trưa, lại ngủ một giấc trên nhuyễn tháp ở thư phòng, nhìn lại thời gian, Thạc vương gia đã quỳ gần bốn giờ tại cửa cung.

Chỗ hoang đường trong thư phòng sớm đã được dọn dẹp. Ta cũng thấy đủ rồi, bèn sai nội thị dẫn Thạc vương gia tới.

Ta mắt lạnh nhìn Thạc vương gia đầu đầy mồ hôi kéo hai cái chân chết lặng, khập khiễng theo Tiểu Thuận Tử băng qua hành lang, khóe môi kéo ra ý cười rét lạnh.

Chờ hắn vấn an xong, ta không gọi hắn dậy, chỉ chậm rãi thưởng thức hai hộp cờ trắng đen trong tay, hỏi, "Ngươi có biết, trẫm vì sao để ngươi quỳ gần bốn giờ ngoài cửa cung không?"

Thân thể hắn run lên, như kinh hoàng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn sắc mặt ta, do dự nói, "Thần... Thần ngu dốt..."

Ta lạnh lùng hừ, "Ngươi có một phúc tấn tốt và một nhi tử ngoan... Ngươi chẳng lẽ không biết?" Nhìn sắc mặt nửa là tái xanh nửa là kinh ngạc của hắn, ta dừng lại, nói, "Bất quá là một tên vương khác họ nhỏ bé, nếu không phải trẫm có tâm tình, cho dù là tru di cửu tộc của ngươi, cũng bất quá là một câu đôi chuyện. Hậu quả ấy, chắc ngươi cũng rõ..."

Thạc vương gia run lẩy bẩy, hầu như đã liệt xuống đất. Hắn uể oải nằm trong chốc lát, cuối cùng cắn răng nói, "Hoàng thượng thánh minh... Tội thần vô năng, dĩ nhiên bị tiện nhân ấy che giấu mười tám năm... Nếu không phải sáng nay nàng phát điên nói ra sự thật, thần, thần dĩ nhiên nuôi một dã loại mười tám năm..." Hắn nói xong, thanh âm đã nghẹn ngào, "Đây, đây đều là lỗi của tiện nhân ấy..."

Ta rủ mắt nhìn cái mặt yếu đuối đầy nước mắt của hắn, trong lòng khinh thường, thản nhiên nói, "Trẫm gọi ngươi vào cung, cũng không phải để nhìn cái vẻ phế vật này của ngươi... Trẫm niệm ngươi cũng là bị che giấu nhiều năm, giờ, cho ngươi một cơ hội... Huyết mạch của phủ Thạc vương có thể kéo dài nữa không, chỉ trông vào quyết tâm của ngươi."

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt phảng phất là kẻ sắp chết chìm bắt lấy cọng rơm cuối cùng, "Hoàng thượng, chỉ cần có thể, có thể để Hạo Tường truyền xuống huyết mạch vương phủ, thần, thần cho dù thịt nát xương tan cũng không thể báo đáp..."

Ta nhạt nhẽo kéo khóe môi, "Trẫm chuẩn ngươi về phủ, xử lý sạch sẽ phúc tấn, thế tử giả và cách cách thật của mình... Nếu dám nương tay với bọn họ, đến lúc đó, chịu khổ sẽ chỉ là ngươi..."

Hắn khựng lại, cuối cùng phản ứng lại, vội vàng đáp, "Tội thần tuân chỉ, tuân chỉ! Tội thần nhất định không tha cho lũ tội nhân ấy!" Hắn nói xong, đáy mắt u ám và hận ý đã chậm rãi ngưng tụ.

Ta thoả mãn gật đầu, thản nhiên nói, "Bảy ngày sau, trẫm muốn thấy kết quả. Trước đó, giày vò bọn họ thế nào là chuyện của ngươi..."

Đáy mắt hắn lóe lên ánh sáng dữ tợn, vội vã đáp ứng.

Ta mắt lạnh nhìn hắn thỉnh tội, thất tha thất thểu lết ra cửa, thờ ơ nhắc rằng, "Dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì, nói ra ngoài, không duyên không cớ mất mặt hoàng gia... Đến khi ấy, hậu quả ngươi cũng rõ?"

Bóng lưng hắn khựng lại, thấp giọng nói, "Tội thần rõ." Rồi ra khỏi thư phòng.

Chờ khi bóng hắn biến mất ở đầu hành lang, Ngũ Ngôn tới gần ta mấy bước, trong thanh âm có nghi hoặc nhàn nhạt, "Hoàng thượng, tùy ý Thạc vương gia xử lý chuyện này, liệu có ổn không?"

Ta nhìn chằm chằm mặt đá cẩm thạch có thể soi bóng người dưới chân, kéo khóe môi, ánh mắt đen tối, "Tự nhiên là không thể mặc cho lão thất phu ấy làm chủ. Nói cho ám vệ, trong bảy ngày này giám thị cẩn thận phủ Thạc vương, bất cứ tin tức gì cũng không được truyền ra. Tôi tớ ra vào cũng phải âm thầm theo dõi, không quản nói chuyện với ai, một chữ không lọt ghi lại tất cả."

Ánh mắt Ngũ Ngôn tối sầm, trầm giọng đáp, "Dạ."

...

Continue Reading

You'll Also Like

1.1M 61.4K 72
Tên truyện: Sau khi ly hôn em vẫn còn mặc áo khoác của anh. Tác giả: Bất Vấn Tam Cửu | Edit: Muối Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, giới giải trí, gương vỡ...
664K 33.5K 61
A Story of a cute naughty prince who called himself Mr Taetae got Married to a Handsome yet Cold King Jeon Jungkook. The Union of Two totally differe...
3.9M 158K 194
"Can I call you Tori? You know Tori, I'm a great friend." "I don't get it, why are you being nice to me?" "Maybe I don't want to see you friendless."...
959K 21.8K 49
In wich a one night stand turns out to be a lot more than that.