( kaishin) Anh sẽ mãi bên em

Door LanhVn6

48K 1.8K 266

BOYLOVE AI KHÔNG THÍCH MỜI RA NGOÀI! Lần đầu viết, có gì sai sót cứ góp ý! Mình thích sinh tử văn lắm có ai đ... Meer

Chap 1: Hạnh phúc xa vời
Chap 2: Lời từ chối
Chap 3: Sự tức giận
Chap 4: Chờ đợi
Thông báo
Chap 6 : Kí ức
Chap 7 : Kí ức ( tt )
Gửi ảnh
Gửi ảnh (t)
Gửi ảnh ( tt )
Gửi ảnh ( ttt )
Baozi x Hana
Baozi x Hana (t...)
Chap 8 : Teo nhỏ
..................

Chap 5: Tuyệt vọng

3.4K 164 21
Door LanhVn6

Mk rất là thích ảnh trên! Đẹp mà đúng không?
---------------------------------------
Đang miên man suy nghĩ, cậu không để ý rằng trong nhà hàng này đã xuất hiện thêm một vị khách mới.
Đó là một cô gái có mái tóc dài đến ngang lưng, khoác trên mình một chiếc váy tím than càng làm nổi bật làn da trắng hồng không tì vết. Cả người cô toát lên một nét đẹp dịu dàng thanh lịch góp phần tạo nên một vẻ đẹp hoàn mĩ. Không ai khác, đó chính là Ran - người Shinichi đang chờ đợi.
Cô cất bước tiến đến chiếc bàn trong góc khuất, nhẹ nhàng kéo chủ nhân của chiếc ghế đối diện về thực tại:
- Shinichi, cậu đến lâu chưa vậy! - Dịu dàng tặng cho chàng trai kia một nụ cười, cô thực sự rất bất ngạc nhiên. Không ngờ đến cái tên chúa tể trễ hẹn này hôm nay lại đến sớm như vậy đấy!
- Mình vừa mới đến thôi! - Đáp trả lại một nụ cười, cậu biết cô đang chê cười mình đây mà. Cũng đành chịu thôi, ai bảo cậu hay trễ hẹn như vậy chứ. Nhưng cậu đã tự hứa với bản thân, từ nay cậu sẽ không đến trễ hẹn, càng không để cô phải chờ đợi bản thân mình lâu nữa.
  Cậu phải chóng đổi chủ đề, không thể để bản thân tiếp tục bị chê cười như vậy được :
-  Chúng ta không nói chuyện này nữa. Mình đói rồi!
Cầm lấy cuốn menu trên bàn, cậu mở từng trang dò xét hồi lâu mới lên tiếng:
- Ran, cậu muốn ăn gì?

- Mình ăn gì cũng được!

- Sao có thể như vậy chứ. Vậy chúng ta ăn.......... có được không?
Đây là nhà hàng tự phục vụ. Cậu đứng lên lấy món ăn sau khi có sự đồng ý của cô bạn cùng bàn .Với cậu, cô gái ấy không chỉ là bạn mà còn là người con gái cậu muốn bảo vệ suốt cuộc đời!
Cả bữa ăn, hai người không nói với nhau được bao nhiêu. Thi thoảng thì cũng chỉ hỏi nhau về việc vặt vãnh hằng ngày rồi cuộc sống hiện tại. Bữa ăn hôm nay đã không thoải mái giờ còn thêm sự gượng gạo làm cho không khí trở lên ngột ngạt khó chịu.
Trong lòng Shinichi vẫn đang bày ra một nghi vấn ' chẳng phải Ran bảo có chuyện muốn nói sao? Chần chừ đâu phải tính cách của cô ấy.' Nhưng giờ đây cậu không thể hỏi cô ấy được, như vậy đâu khác gì chưa đánh đã khai chứ!
.......................................................
Trên con đường trải dài những cánh hoa anh đào, người ta thấp thoáng thấy hai dáng người một nam một nữ bước đi bên nhau. Người con trai có mái tóc đen, đôi mắt xanh dương mị hoặc và khoác trên người một chiếc áo đen. Điểm nổi bật tạo nên ấn tượng của bộ đồ chính là sắc trắng tinh khôi của chiếc áo sơ mi chỉ được thể hiện qua phần cổ. Dáng vóc cao cao và khuôn mặt trắng rất tự nhiên tạo nên sự thu hút lạ thường. Tất cả điều đó góp phần làm lên một chàng trai tuấn tú với khí chất bức người. Đi cạnh là một cô gái có dáng người mảnh mai, vóc dáng thon gọn, hai bên má điểm lên vài nét hồng thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Khó có thể nhận ra đằng sau sự dịu hiền tươi trẻ đó là một cô gái sở hữu những đòn karate có một không hai. Những cánh hoa anh đào nhẹ bay trong khoảng trời tạo ra một không gian hữu tình đến đẹp mắt. Người đi đường ( trừ hủ nữ ) cũng chỉ có thể thầm cảm thán vẻ đẹp của hai con người này bằng ba từ: Thật đẹp đôi!
Đang dạo bước trên đường, người con gái bên cạnh dừng lại, cô trầm ngâm hồi lâu rồi mới quyết định lên tiếng:
- Shinichi mình...... mình có chuyện muốn nói! - Cậu không nói gì, đơn giản là vì đang chờ đợi câu nói tiếp theo của cô. Hai người họ vốn là thanh mai trúc mã, khi giao tiếp không lên tiếng cũng có thể hiểu ý của đối phương.
- Mình... Shinichi, chúng ta... chúng ta chia tay đi!
Cậu mở to hai mắt, toàn thân bất động. Trong nhất thời, phản xạ thường ngày của cậu đều biến mất. Cậu nổi danh thông minh là thế nhưng giờ lại trở nên vô cùng ngu ngốc. Lấy lại một chút sự bình tĩnh cậu mới dám lên tiếng:
- Ran à, mình làm gì sai sao? Cậu nói đi sai ở đâu mình sẽ...

- Đủ rồi, cậu không sai ở đâu hết, là do mình thấy chúng ta không hợp nhau. Và mình cũng không muốn duy trì mỗi quan hệ này nữa. Shinichi, xin lỗi cậu!
Nói rồi cô chạy đi bỏ lại cậu con trai tên Kudo Shinichi ở phía sau.
Chỉ một câu 'mình thấy chúng ta không hợp nhau' là đã kết thúc mối tình hơn 10 năm sao?
Từng câu , từng chữ như một con dao sắc nhọn khoét sâu vào trái tim nhỏ bé ấy. Cậu cảm thấy lồng ngực rất đau, đau lắm! Nước mắt không tự chủ mà khẽ lăn dài trên đôi gò má. Một người con trai dù có đối diện với cái chết cũng
không bao giờ chùn bước mà giờ đây lại có thể đau lòng đến rơi nước mắt. Hoá ra Kudo Shinichi không giống như vẻ bề ngoài băng lãnh của mình, cậu cũng chỉ là con người mà thôi!
Lang thang đau đớn trên con đường vốn tưởng rằng sẽ rất hạnh phúc, ai ngờ giờ đây sẽ là cái kết quả này. Cũng đúng thôi, ai còn cần một kẻ gần như đã mất tích 3 năm. Thời gian không nhiều nhưng cũng chẳng ít, nó đã đủ để người ta lãng quên sự tồn tại của một con người hay sao? 3 năm cũng đã cướp đi một cậu thiếu niên giàu ý chí, nghị lực cơ mà! Chẳng phải sao?
Thời gian đầu, cậu đã tự nhủ với bản thân rằng sẽ nhanh chóng kết thúc việc này, rồi mọi việc sẽ rất nhanh trở về như lúc ban đầu thôi! Nhưng cậu lầm rồi, cậu tưởng mình là ai! Đã 3 năm rồi mà cậu đã làm được gì chưa, đã trả được thù chưa ! Chưa, tất cả đều chưa có gì, chưa có gì cả!
Không ý thức mà leo lên tầng thượng của một toà nhà. Bất giác lại nở một nụ cười, một nụ cười đau thương không tả được. Cậu chỉ biết nó rất đau, rất đau, còn vô cùng xót xa nữa. Cậu tự hỏi: 'Vô ý mà cũng lên đây ư? Haha...... có lẽ bản thân ta cũng tự muốn kết liễu rồi. Còn ai, còn ai quan tâm đến sự sống chết của ta? Chắc chắn, phải, chắc chắn chẳng còn ai hết.' Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống lần thứ 2, nhưng giờ cậu vẫn cố gắng mở một nụ cười xót xa, một nụ cười làm cho người ta cảm thấy đau thấu tâm gan. 'Có lẽ chết đi chính là một sự giải thoát, giải thoát khỏi buồn phiền này, giải thoát khỏi cái mặt nạ ngây thơ kia nữa chứ. Chết là sẽ hết'!
Bước đi loạng choạng đến chiếc lan can. Cậu cố dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình trèo lên và cố gắng đứng cho vững. Ánh sáng lung linh phát ra từ những toà nhà, khu trung cư, phương tiện giao thông... nằm ngay trong con mắt màu xanh của cậu. Đẹp, thật sự rất đẹp! Một thành phố sầm uất như Tokyo về đêm vẫn luôn đẹp như vậy. Nhưng giờ đây thứ ánh sáng đó lại trái ngược hoàn toàn với tâm trạng cậu - toàn một màu đen. Có lẽ, cậu đã không còn là người của cái thế giới này nữa rồi!
Khẽ nhắm mắt rồi tự thả mình theo những làn gió thổi qua. Bây giờ, toàn cơ thể bỗng trở nên thật nhẹ, thật nhẹ nhàng....!
Mọi chuyện đã kết thúc rồi!
---------------------------------------
End chap 5
Dài ngang cái oneshort của mk rồi. Chap này mk gộp 2 chap vào đấy!
Tuần sau lại bận càng thêm bận rồi, huhu!
Ủng hộ mk nha moi người!

Hai anh phũ chưa kìa! Hắc hắc!
Đây là bạo hành gia đình đấy!

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

131K 9.9K 53
nơi chỉ có chúng ta lck/lol written by: owen
11.9K 1.4K 16
"model với idol iu nhau được sao???" textfic 🌷🌷🌷
87.2K 10.4K 77
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...
2K 219 1
couple : ninh anh bùi x nguyễn tùng dương warning : out of character, lowercase - fic này bao gồm nhiều short khác nhau, không liên quan đến nhau enj...