truyen ngan tieng anh

By dangconghiep91

1.4K 9 0

More

truyen ngan tieng anh

1.4K 9 0
By dangconghiep91

Tam Moc was a young and skilled farmer. He lived near a river, but he could not swim or row a boat; this was strange because his father was an experienced fisherman and first-class sailor with a rank similar to that of a ship’s captain. The old man had finally been forced to give up his career after his right foot was bitten off by a ferocious shark as he was trying to mend a rudder in the high sea near Nghe Cape before the boat was washed ashore. Now, leading the life of an invalid, he craved his old life on the sea. Again and again, with a walking stick in hand, he leaned against Tam Moc’s shoulder and hobbled along the bank of the Ba Ren River to contemplate where all boats might be going.

One day, his eyes brimming with tears, his father said to him: "My dear son, try your best to become a first-class sailor like me." So in his later teens, Tam Moc was sent off by his father to become an apprentice on Lai Bien’s boat. On his first day aboard, Tam Moc was in awe of the immense sea stretching as far as the eye could see, and was in high spirits when he saw all of the big boats with their towering sails that dotted the watery landscape. Bowing to Lai Bien, the boy asked him for a favour.

"Esteemed uncle, let me be a first-class sailor," he entreated.

Lai Bien burst out laughing and tousled the hair of the naive rural boy.

"Your work is going to be far from that of a first-class sailor! You must be the cook for the crew first. When you can prepare meals superbly, you’re entitled to stay on board as a second-class sailor. Later, you might become a first-class sailor, but only after you’ve proven to be a well-seasoned crewman," explained the old captain. "Also, bear in mind that as a first-class sailor, you must assume full responsibility for every voyage, no matter what may happen to your boat when you encounter hurricanes, high waves, rapids or ferocious fish. The possibility of risk will be suspended over your head like a sword of Damocles for each of your voyages," he warned the boy.

Tam Moc remained stubborn and insistent.

"I’ve learned what to do in the face of these hazardous incidents, sir," he said resolutely.

"Where did you get these lessons from?"

"In my native home in Ba Ren Village, sir. This is where my father made a model of a boat to teach me how to deal with the turbulent waves and its ravages. After that, he took me to the Ba Ren River nearby, and hired out a small sampan for me to practice the marine trade," Tam Moc explained.

"Hmm, so your father is Mr Tu Nghia, an ex-sailor of high reputation and my close friend, is he?" He was obviously embarrassed not to have known this already. "Regardless what your father taught you, what you’ve learned so far is merely theoretical; in reality it is not that easy," he explained to Tam Moc. "It’s a life and death struggle, critical and horrible, romantic and glorious," he added. His exaggerated words only made Tam Moc all the more excited.

"Uncle! Is it hard or easy to be the cook on board?" he asked the old sailor.

"It’s quite a difficult job, my boy; much more difficult and thankless than the job of an ordinary sailor," replied the old man. "When you’re a first-class sailor, your whole job is to cope with the high sea, and that’s it. When your boat returns to the wharf safe and sound, a ceremony is usually held where you’ll be awarded a pig’s head by the boat owner. If you’re still single and have achieved a great exploit, say preventing the boat from sinking or becoming shipwrecked in perilous conditions, your reward would be his pretty daughter!

"As for life as a boat cook, you’ll toil away in the kitchen below deck all day long. What’s more, you’ll be severely punished by others when the meal you’ve just cooked doesn’t meet their requirements. Worse still, you’ll be the first-class sailor’s slave – it falls to you to massage him and fan him, when he is weary and hot. If he’s not pleased with your performance, you’ll be thrown overboard out at sea, and he won’t be accused of any wrongdoing," Lai Bien concluded his lengthy speech intended to test Tam Moc’s reaction towards facing the risks of the open sea.

Tam Moc did not shy away from the challenges and knelt down in front of the old sailor and wrapped his arms tightly around the man’s legs. "If I must start out this way, please let me be the boat cook," Tam Moc entreated.

Lai Bien helped him stand up and looked him directly in the eyes.

"Ok, I’ll take you on as the cook," he agreed reluctantly. "However, I am warning you to be very vigilant around Chin Khu."

"But who’s Chin Khu, and what’s he like, uncle?" he asked softly.

"He’s a devil towards the cook in the boat," replied the old man.

In his heart of hearts, Lai Bien hated Chin Khu bitterly. In fact, he wanted to say more about this cruel first-class sailor, but he did not want to make Tam Moc too afraid of the man. In his opinion, Chin Khu was stupid, boastful and ignorant. Usually, he walked around in his light yellow pyjamas with a paper fan in his hand with a big turban on his head. He was a heavy drinker and liked chili peppers very much. Whenever his boat was in danger, he ate a lot of chili peppers and drank cup after cup of hard liquor. His only redeeming quality was that he was fearless in the face of death and would do anything to save the boat and its crew.

Lai Bien would much prefer to have a brave, intelligent and alert first-class sailor like Tam Moc’s father, however. It was Chin Khu who had replaced Tam Moc’s father after that fateful accident. Sadly, under Chin Khu’s leadership, his boat was often in trouble unnecessarily.

"My dear Tam Moc," Lai Bien said to him in a soft voice. "Chin Khu is the first-class sailor of our boat. You must provide him with lots of chili peppers and spirits when needed," he said.

"Yes, sir," replied Tam Moc politely.

***

The two years Tam Moc spent as the cook and apprentice on Lai Bien’s boat were filled with many trials and much training. Slowly he changed from a soft-voiced, pale and naive boy into a suntanned, sturdy and assertive young man. Despite the transformation, Lai Bien was still of two minds as to what to do with him. "The boy should be further trained and suffer more, so that he can quickly become a real first-class seaman," he said to himself.

"Hey, boy," he called Tam Moc.

"Yes, sir."

"Fetch me a few cups and a bottle of spirits."

It was the first time that Lai Bien had permitted Tam Moc to sit down and relax on deck. As usual, at five in the afternoon, Lai Bien drank a few cups of spirits and recited a poem for some relief from the day.

"What have I gained during my whole life as an assistant to my oarsman?" he asked himself. Besides his wages, which were four times as much as a cook’s income, three times as much as a second-class sailor’s and twice as much as a first-class sailor’s, he had nothing else besides the love of his faithful wife, who continually waited for his homecoming at their country home.

Meanwhile, storms and rain, thunder and lightning, undertows and whirlpools threatened his life again and again.

Late at night, he usually sat alone on board and rowed the boat rapidly over the waves. In those nights on the open sea, he perceived the delicate connections apparent to most well-seasoned sailors between the sea and sailors, between the sky and the sea, and between the moon and stars in our solar system.

But this year, when Tam Moc was twenty years old, the old sailor completely miscalculated the change of weather. Early in the fourth lunar month, finding the sky clear and cloudless, the sea calm and smooth, he made a deadly decision: to go fishing far offshore.

Going offshore meant taking a short-cut to Sai Gon from his home town in Quang Nam Province. It took only one week instead of one month. What frightened the crew most about this marine route was the unpredictable weather that lingered after the end of the stormy season. When seamen brave the open sea at the end of the stormy season, they know their lives depend on the mercy of God.

Tam Moc was deeply grateful for his chance to work on the boat. Stooping in front of Lai Bien, he offered rice wine to him.

When he glanced up at the young man, Lai Bien was a bit taken aback. With the surface of the blue sea tinted with golden ripples from the late afternoon sunshine framing the boy’s figure, the youth looked like a knight. "You and your father are just like each other!" he exclaimed.

"With such strength and keen eyes, if I keep him below deck as the cook, I’ll owe his father a lot," he said to himself. Holding up the bottle of rice wine, he poured out a few cups.

"Have you learned enough to become a first-class seaman, my boy?" he asked him jokingly.

"I hope so, sir."

Feeling elated, Lai Bien began drinking, but then suddenly realised the weather had turned nasty. Waves were now smashing into the side of the large boat, spraying the deck with water.

"Tam Moc, a storm is coming," he said. "Crewmen, all aboard are to obey my orders!" he shouted out. "A tempest is near!" he said.

No response came from the crew, only silence. The crew had gone down below to sleep and avoid having to deal with the tempest on the open sea. Lai Bien pounded the deck then called out again: "Chin Khu! Answer me and come above deck at once!" he screamed.

Chin Khu remained silent. He pretended to be dead drunk, tossing about and foaming. "What an idiot I am, if I face such a disaster!" he said to himself.

Only Tam Moc and Lai Bien were on deck to deal with the storm. They looked at each other in despair.

Suddenly, Tam Moc remembered his beloved father. At this moment, the old man must have been keeping the door ajar and staring at the storks in flight across the rice fields or looking out over the Ba Ren River where countless sails were gliding towards the horizon. Over the past two years, Tam Moc had worked diligently as a cook, but had not yet fulfilled his father’s wish. As he braved the strong wind, Tam Moc thought about his father, and his eyes filled with tears.

Lai Bien remembered his faithful wife at home, day after day waiting for his homecoming. In his melancholic state, he brushed some hair off of Tam Moc’s forehead with his rough hands.

"My dear Tam Moc, you’re still practically just a schoolboy. Why did you get involved in life on the sea? Tonight, our fates lie in the hands of God. We will either die an honourable death by drowning or survive and sail our boat to the fishing port in glory," said the old sailor.

The word "glory" now seemed to echo in Tam Moc’s ears like the grandiose line of verse he heard for the first time when he got on the boat. Just like last time, the old seaman’s words only made him more resolved to face the challenge.

He stood up, and pushed up sleeves. His bulging muscles thus revealed were like those of a bronze sculpture. In a calm voice, he expressed his determination.

"Esteemed uncle! We must live. We must survive to save our boat at any cost. Now allow me to pick up one of those cowardly men from the hull and throw him into the heaving sea as a warning to the others. Only that way will your orders be strictly obeyed, so that our boat might return to the wharf safe and sound," Tam Moc proposed.

"No, no, my dear boy! No need to do so. With such a group of rogues, no matter how many of them we have – one or a hundred – it would be the same. I’m badly in need of only one man. One will suffice," replied the old seaman.

"Who’s that, sir?"

"It’s the very son of Mr Tu Nghia from Ba Ren Village. It’s none other than you, Tam Moc, my dear." As he said this, he poured spirits over the brave youth’s head according to the customs of fishermen. "From this moment on, you’ll be the first-class sailor," he declared solemnly.

***

That was the oft-repeated story about Tam Moc. From the day he became a first-class sailor, Mr Lai Bien’s voyages were once again successful, and his crew regained their courage and bravery when facing the open sea.

A few years later, Tam Moc became Lai Bien’s son-in-law and the master of Lai Bien’s boat. In the 1930s and 1940s, the heyday of the fishing community in Quang Nam Province, Tam Moc was the most famous fisherman of all.

+Bạn

Tìm kiếm

Hình ảnh

Video

Tin tức

Dịch

Gmail

Khác

Đăng nhập

Chúng tôi sắp thay đổi chính sách bảo mật và các điều khoản. Thay đổi có ý nghĩa quan trọng.Tìm hiểu thêmLoại bỏ

Dịch

Tam Mộc là một nông dân trẻ và có kỹ năng. Ông sống gần một con sông, nhưng ông không thể bơi lội hoặc chèo một chiếc thuyền, điều này là kỳ lạ bởi vì cha ông là một ngư dân có kinh nghiệm và thủy thủ đầu tiên lớp học với một thứ hạng tương tự như của thuyền trưởng của con tàu. Người đàn ông cuối cùng đã bị buộc phải từ bỏ sự nghiệp của mình sau khi chân phải của ông đã bị cắn đứt bởi một con cá mập hung dữ như ông đã cố gắng để hàn gắn một bánh lái trong biển cao gần Cape Nghệ trước khi thuyền bị trôi dạt vào bờ. Bây giờ, cuộc sống của một không hợp lệ, ông khao khát cuộc sống cũ của mình trên biển. Một lần nữa và một lần nữa, với một cây gậy trong tay, ông dựa vào vai Tam Mộc và khập khiễng dọc theo bờ sông Ren Ba để chiêm ngưỡng tất cả các tàu thuyền có thể được đi.

Một ngày nọ, đôi mắt rưng rưng nước mắt, cha của ông nói với ông: "con trai thân yêu của tôi, cố gắng tốt nhất của bạn để trở thành một thủy thủ đầu tiên-lớp học như tôi." Vì vậy, ở tuổi thiếu niên sau này của ông, Mộc Tam đã được gửi bởi cha mình để trở thành một người học việc trên tàu Lai Biên. Trong ngày đầu tiên của ông trên tàu, Tam Mộc là kinh hoàng của biển cả mênh mông trải dài như xa như mắt có thể nhìn thấy, và trong tinh thần cao khi nhìn thấy tất cả các tàu thuyền lớn với cánh buồm cao chót vót của họ là chấm cảnh quan nước. Lễ lạy Lai Biên, cậu bé hỏi lại ông để ủng hộ.

"Quý chú, hãy để tôi là một thủy thủ hạng nhất", ông thỉnh cầu.

Lai Biên phá lên cười và tóc tai rối bù mái tóc của cậu bé ngây thơ nông thôn.

"Công việc của bạn sẽ là xa của một thủy thủ đầu tiên-lớp Bạn phải là đầu bếp cho phi hành đoàn đầu tiên. Khi bạn có thể chuẩn bị bữa ăn tuyệt vời, bạn sẽ được ở lại trên tàu là một thủy thủ hạng hai. Sau đó , bạn có thể trở thành một thủy thủ hạng nhất, nhưng chỉ sau khi bạn đã chứng minh là một thủy thủ đoàn cũng dày dạn, "đội trưởng cũ. "Ngoài ra, lưu ý rằng, cũng như một thủy thủ hạng nhất, bạn phải chịu trách nhiệm đầy đủ cho mỗi chuyến đi, không có vấn đề gì có thể xảy ra với thuyền của bạn khi bạn gặp cơn bão, sóng cao, ghềnh hoặc cá hung dữ có khả năng rủi ro sẽ là lơ lửng trên đầu của bạn giống như một thanh gươm của Damocles cho mỗi chuyến đi của bạn, "ông cảnh báo cậu bé.

Tam Mộc vẫn bướng bỉnh và van lơn.

"Tôi đã học được phải làm gì khi đối mặt với các sự cố nguy hiểm, thưa ông," ông nói kiên quyết.

"Đâu có được những bài học từ đâu?"

"Trong nhà mẹ đẻ của tôi trong làng Ba Ren, ông này là nơi cha tôi đã thực hiện một mô hình của một chiếc thuyền để dạy tôi làm thế nào để đối phó với sóng hỗn loạn và tàn phá của nó. Sau đó, ông đưa tôi đến Sông Ba Ren ở gần đó, và thuê một cư dân vạn đò nhỏ cho tôi để thực hành thương mại hàng hải, "Tam Mộc giải thích.

"Hmm, do đó, cha của bạn là ông Tư Nghĩa, một cựu thủy thủ uy tín cao và người bạn thân của tôi, anh ấy?" Ông rõ ràng là xấu hổ không biết điều này đã. "Bất kể những gì cha đã dạy bạn những gì bạn đã học được cho đến nay là chỉ đơn thuần là lý thuyết, trong thực tế nó không phải là dễ dàng," ông giải thích Mộc Tam. "Đó là một cuộc đấu tranh sống và cái chết, quan trọng và khủng khiếp, lãng mạn và vinh quang," ông nói thêm. Lời nói phóng đại của ông chỉ được thực hiện Tam Mộc nhiều hơn vui mừng.

"Bác! Khó hay dễ là đầu bếp trên tàu?" ông đã yêu cầu thủy thủ cũ.

"Đó là một công việc khá khó khăn, cậu bé của tôi, nhiều khó khăn hơn và biết ơn hơn công việc của một thủy thủ bình thường," ông già trả lời. "Khi bạn là một thủy thủ hạng nhất, toàn bộ công việc của bạn là để đối phó với nước biển cao, và đó là nó Khi thuyền của bạn trở về bến an toàn và âm thanh, một buổi lễ thường được tổ chức nơi bạn sẽ được trao tặng một con heo đầu của chủ tàu. Nếu bạn vẫn còn độc thân và đã đạt được một cách khai thác, ngăn chặn các thuyền chìm hoặc bị đắm tàu ​​trong điều kiện nguy hiểm, phần thưởng của bạn sẽ là con gái xinh đẹp của mình!

"Đối với cuộc sống như là một đầu bếp thuyền, bạn sẽ làm việc quần quật trong nhà bếp dưới boong tất cả các ngày dài. Hơn nữa, bạn sẽ bị trừng phạt bởi những người khác khi bữa ăn bạn đã nấu chín không đáp ứng yêu cầu của họ. Tệ hơn nữa vẫn còn, bạn sẽ là nô lệ lớp học đầu tiên của thủy thủ của nó rơi vào bạn để xoa bóp và quạt ông, khi ông đang mệt mỏi và nóng Nếu anh ấy không hài lòng với hiệu suất của bạn, bạn sẽ được ném xuống biển ngoài biển, và. ông sẽ không bị buộc tội bất cứ hành vi sai trái nào, Lai Biên kết luận bài phát biểu dài của ông dự định để kiểm tra phản ứng của Tam Mộc theo hướng phải đối mặt với những rủi ro của biển.

Tam Mộc không né tránh những thách thức và quỳ xuống trước mặt của thủy thủ cũ và quấn cánh tay của mình chặt chẽ xung quanh chân của người đàn ông. "Nếu tôi phải bắt đầu theo cách này, xin vui lòng cho tôi được là người đầu bếp thuyền," Tam Mộc thỉnh cầu.

Lai Biên đã giúp anh đứng lên và nhìn anh ta trực tiếp vào mắt.

"Ok, tôi sẽ đưa bạn như nấu ăn," ông đã đồng ý miễn cưỡng. "Tuy nhiên, tôi cảnh báo bạn phải rất thận trọng xung quanh Chin Khu."

"Nhưng Chin Khu, và anh ấy thích, chú?" anh hỏi nhẹ nhàng.

"Anh ấy là một con quỷ đối với các đầu bếp trong thuyền," ông già trả lời.

Trong trái tim của trái tim, Lai Biên ghét Chin Khu cay đắng. Trong thực tế, ông muốn nói thêm về thủy thủ đầu tiên lớp học độc ác này, nhưng ông không muốn làm cho Tam Mộc quá sợ hãi của con người. Theo quan điểm của ông, Chin Khu ngu ngốc, khoe khoang và dốt nát. Thông thường, anh đi bộ xung quanh trong bộ đồ ngủ màu vàng ánh sáng của mình với một chiếc quạt giấy trong tay với một khăn xếp trên đầu. Ông là một người nghiện rượu nặng và thích ớt rất nhiều. Bất cứ khi nào thuyền của mình gặp nguy hiểm, ông ăn rất nhiều ớt và uống chén sau khi ly rượu mạnh. Chỉ chất lượng cứu chuộc của ông rằng ông không hề sợ hãi trước cái chết và sẽ làm bất cứ điều gì để cứu con tàu và phi hành đoàn của nó.

Lai Biên rất muốn có một thủy thủ đầu tiên dũng cảm, thông minh và cảnh báo như cha Tam Mộc, tuy nhiên. Đó là Chin Khu người đã thay thế cha Tam Mộc sau khi tai nạn định mệnh đó. Đáng buồn thay, dưới sự lãnh đạo của Chin Khu, thuyền của ông thường xuyên gặp rắc rối không cần thiết.

"Mộc Tam thân yêu của tôi", Lai Biên nói với ông bằng một giọng mềm. "Chin Khu thủy thủ hạng nhất của chiếc thuyền của chúng tôi, Bạn phải cung cấp cho anh ta với rất nhiều ớt và tinh thần khi cần thiết.", Ông nói.

"Vâng, thưa ngài," Mộc Tam trả lời một cách lịch sự.

***

Hai năm Tam Mộc gian như nấu ăn, thực tập trên tàu Lai Biên đã được lấp đầy với rất nhiều thử nghiệm và đào tạo nhiều. Dần dần ông đã thay đổi từ một cậu bé mềm lên tiếng, xanh xao và ngây thơ thành một người đàn ông, Da Rám Nắng trẻ mạnh mẽ và quyết đoán. Mặc dù chuyển đổi, Lai Biên vẫn còn hai tâm trí như những gì để làm với anh ta. "Cậu bé nên được tiếp tục đào tạo và chịu đau khổ nhiều hơn, để ông có thể nhanh chóng trở thành một lớp học đầu tiên thực sự thủy thủ," ông nói với chính mình.

"Hey, cậu bé," ông gọi là Tam Mộc.

"Vâng, thưa ông."

"Lấy cho tôi một vài chén và một chai rượu mạnh."

Đây là lần đầu tiên Lai Biên đã cho phép Mộc Tam ngồi xuống và thư giãn trên boong. Như thường lệ, năm vào buổi chiều, Lai Biên uống vài chén rượu mạnh và đọc một bài thơ cho một số cứu trợ từ ngày.

"Tôi đã đạt được trong toàn bộ cuộc sống của tôi như là một trợ lý người chèo thuyền của tôi?" ông tự hỏi. Bên cạnh tiền lương của mình, mà đã 4 lần càng nhiều như là thu nhập 1 của đầu bếp, ba lần nhiều như 1 lớp thứ hai thủy thủ của và hai lần như nhiều như 1 lớp học đầu tiên của thủy thủ, ông đã không có gì khác ngoài tình yêu của người vợ trung thành của mình, người liên tục chờ đợi trở về quê hương của mình ở nhà nước của họ.

Trong khi đó, bão và mưa, sấm sét, undertows và xoáy đe dọa cuộc sống của mình một lần nữa và một lần nữa.

Muộn vào ban đêm, ông thường ngồi một mình trên tàu và chèo thuyền nhanh chóng trên những con sóng. Trong những đêm trên biển, ông nhận thức rõ ràng các kết nối tinh tế nhất cũng như thủy thủ dày dạn giữa biển và thủy thủ, giữa bầu trời và biển, và giữa mặt trăng và các ngôi sao trong hệ thống năng lượng mặt trời của chúng ta.

Nhưng năm nay, khi Tam Mộc là hai mươi tuổi, thủy thủ cũ hoàn toàn không khéo tính toán sự thay đổi của thời tiết. Đầu tháng thứ tư âm lịch, tìm thấy bầu trời và mây, bình tĩnh biển và trơn tru, ông đã thực hiện một quyết định chết người: đi câu cá ngoài khơi xa.

Đi ra nước ngoài có nghĩa là đi tắt, đón Sài Gòn từ thị trấn nhà của ông ở tỉnh Quảng Nam. Tuần chỉ có một thay vì một tháng. Sợ hãi phi hành đoàn về tuyến đường biển này thời tiết không thể đoán trước mà vẫn còn nán lại sau khi kết thúc mùa bão. Khi thủy thủ dũng cảm của biển vào cuối của mùa bão, họ biết cuộc sống của họ phụ thuộc vào lòng thương xót của Thiên Chúa.

Tam Mộc là vô cùng biết ơn cơ hội của mình để làm việc trên tàu. Khom lưng ở phía trước của Lai Biên, ông cung cấp rượu gạo với anh ta.

Khi anh ngước nhìn lên người đàn ông trẻ, Lai Biên là một sửng sốt bit. Với bề mặt biển màu xanh nhuốm màu vàng gợn sóng từ ánh nắng chiều muộn khung hình của cậu bé, thanh niên trông giống như một hiệp sĩ. "Bạn và người cha của bạn cũng giống như nhau!" ông kêu lên.

"Với sức mạnh như vậy và đôi mắt quan tâm, nếu tôi giữ anh ta dưới boong như nấu ăn, tôi sẽ nợ của cha mình rất nhiều," ông nói với chính mình. Cầm chai rượu gạo, ông đổ ra vài chén.

"Các bạn đã học đủ để trở thành một thủy thủ đầu tiên-lớp học, cậu bé?" ông hỏi anh ta đùa.

"Tôi hy vọng như vậy, thưa ông."

Cảm thấy phấn chấn, Biên Lai bắt đầu uống rượu, nhưng sau đó đột nhiên nhận ra thời tiết đã biến khó chịu. Sóng đập vào mặt bên của chiếc thuyền lớn, phun boong với nước.

"Tam Mộc, một cơn bão đang đến," ông nói. "Thuyền viên, tất cả trên tàu là để chấp hành mệnh lệnh của tôi!" anh hét lên. "Một cơn bão tố là gần!" ông nói.

Không có phản ứng đến từ phi hành đoàn, chỉ im lặng. Các phi hành đoàn đã đi xuống dưới đây để ngủ và tránh phải đối phó với cơn bão tố trên biển cả. Biên Lai đập sàn sau đó gọi một lần nữa: "Chin Khu Trả lời tôi và đến ở trên boong cùng một lúc!" ông hét lên.

Chin Khu vẫn im lặng. Anh giả vờ say rượu chết, ném về và tạo bọt. "Những gì một thằng ngốc tôi, nếu tôi phải đối mặt với một thảm họa như vậy!" ông nói với chính mình.

Chỉ Tam Mộc và Lai Biên trên boong tàu để đối phó với cơn bão. Họ nhìn nhau trong tuyệt vọng.

Đột nhiên, Tam Mộc nhớ người cha yêu quý của mình. Tại thời điểm này, người đàn ông già phải được giữ khép hờ cửa và nhìn chằm chằm vào các cò bay trên những cánh đồng lúa hoặc nhìn ra sông Ren Ba nơi vô số những cánh buồm lướt về phía chân trời. Trong hai năm qua, Tam Mộc đã làm việc siêng năng như nấu ăn, nhưng vẫn chưa đáp ứng mong muốn của cha mình. Khi ông bất chấp cơn gió mạnh, Tam Mộc nghĩ về cha mình, và đôi mắt đầy nước mắt.

Biên Lai nhớ người vợ trung thành của mình ở nhà, ngày sau khi chờ đợi ngày trở về quê hương của mình. Trong trạng thái u buồn của mình, ông chải tóc ra khỏi trán Tam Mộc với hai bàn tay thô của ông.

"Mộc Tam thân yêu của tôi, bạn vẫn còn thực tế chỉ là một cậu học sinh. Tại sao bạn tham gia vào cuộc sống trên biển? Tối nay, số phận của chúng tôi nằm trong tay của Thiên Chúa. Chúng ta hoặc là sẽ chết một cái chết danh dự do chết đuối hoặc tồn tại và đi thuyền thuyền của chúng tôi để các cảng cá trong vinh quang, "cho biết các thủy thủ cũ.

"Vinh quang" từ bây giờ dường như vang vọng trong tai Tam Mộc như dòng hoành tráng của thơ ông nghe lần đầu tiên khi ông lên thuyền. Cũng giống như thời gian qua, từ thủy thủ cũ của anh ta giải quyết đối mặt với những thách thức.

Ông đứng lên, và đẩy lên tay áo. Cơ bắp phồng lên do đó tiết lộ như những người của một tác phẩm điêu khắc bằng đồng. Trong một giọng nói bình tĩnh, ông bày tỏ quyết tâm của mình.

"Quý chú Chúng ta phải sống. Chúng ta phải sống sót để cứu thuyền của chúng tôi tại bất cứ giá nào. Bây giờ cho phép tôi để chọn lên một trong những người đàn ông hèn nhát từ thân tàu và ném anh xuống biển lô nhô như một cảnh báo cho những người khác. Chỉ có cách đó đơn đặt hàng của bạn sẽ được nghiêm túc tuân theo, do đó, thuyền của chúng tôi có thể trở về bến an toàn và âm thanh, "Tam Mộc đề xuất.

"Không, không, cậu bé thân yêu của tôi Không cần phải làm như vậy với một nhóm của rogues, không có vấn đề nhiều người trong số họ, chúng tôi có một hoặc một trăm - nó sẽ là như vậy là nặng nề trong các nhu cầu của chỉ một người đàn ông, một là đủ ", trả lời các thủy thủ cũ.

"Đó là ai, thưa ông?"

"Nó là con trai của ông Tư Nghĩa Village Ba Ren là không có gì khác hơn bạn, Tam Mộc, thân yêu của tôi." Như ông đã nói điều này, ông đổ tinh thần trên đầu của thanh thiếu niên dũng cảm theo phong tục của ngư dân. "Từ thời điểm này, bạn sẽ được các thủy thủ hạng nhất," ông tuyên bố long trọng.

***

Đó là câu chuyện thường được lặp đi lặp lại về Mộc Tam. Từ ngày ông trở thành một thủy thủ hạng nhất, chuyến đi của ông Lai Biên một lần nữa thành công, và phi hành đoàn của ông đã lấy lại can đảm và dũng cảm của họ khi phải đối mặt với biển.

Một vài năm sau đó, Tam Mộc đã trở thành con trai của Lai Biên pháp luật và chủ thuyền Lai Biên. Trong những năm 1930 và 1940, thời kỳ hoàng kim của các cộng đồng đánh cá tại tỉnh Quảng Nam, Tam Mộc là ngư dân nổi tiếng nhất của tất cả.

Mới! Nhấp vào các từ bên trên để xem các bản dịch thay thế. Loại bỏ

Google Dịch dành cho doanh nghiệp:Bộ công cụ DịchTrình biên dịch Trang webGlobal Market Finder

Tắt dịch nhanhGiới thiệu về Google DịchDi độngBảo mậtTrợ giúpGửi phản hồi

Continue Reading