[Hoàn][Transfic/Khải Nguyên]...

By ThtCuaBnhTri

21.3K 521 53

Ngược trước ngọt sau :3 More

01
03
04
05
06

02

2.3K 83 5
By ThtCuaBnhTri


  Vương Nguyên bắt đầu mất ngủ, cả đêm ngủ không được , kể từ khi biết mẹ Vương Tuấn Khải muốn tới. Cậu cảm thấy áp lực chưa từng có trước đó . Hai năm rồi, Vương Nguyên chưa có trở về Trùng Khánh. Không có trở về nhà. Cậu không muốn trở về đối mặt với người nhà quen thuộc , cậu không biết nên nói cái gì. Muốn làm, thời gian qua lâu một chút, lại lâu một chút để cậu có đầy đủ dũng khí đi trở về.

Vương Nguyên tại vấn đề tình cảm , vẫn luôn là một người nhát gan hơn nữa băn khoăn quá nhiều . Vương Tuấn Khải tổng nói Vương Nguyên như một con thỏ, có thật nhiều cái hang động, xảy ra chuyện liền chui vào động ẩn núp đi. Hắn nói quả không sai.

Cậu không có dũng khí, đối mặt với từng người đã cho cậu tín nhiệm.

Cậu bắt đầu dùng thuốc ngủ mà bác sỹ cho, giống như chỉ có như vậy mới có thể ngủ một chút. Cái viên thuốc trắng nhỏ kia,như an ủi nôn nóng bất an của cậu, lại để cho cậu ở đây trong mộng trở lại vài năm.kia đã từng vô ưu vô lự .

Năm 2021. Bắc Kinh. Cuối mùa thu.

"Tiểu khải, mũ em đâu? Cái lần trước STAR số lượng có hạn màu vàng đấy." Vương Nguyên vội vàng dùng rửa mặt sữa tại trên mặt vò loạn lấy, một bên hướng Vương Tuấn Khải trong phòng khách hô. Đã chuẩn bị đi giày, Vương Tuấn Khải nghe thấy tiểu hài tử trong phòng vệ sinh nói nhao nhao, cười đi tới, trùng trùng điệp điệp nhéo một cái tại eo Vương Nguyên , "anh bỏ trên xe cho em rồi."

" anh làm gì thế, rất đau được không." Vương Nguyên một cái tát đập vào tay Vương Tuấn Khải, làm tay Vương Tuấn Khải dính đầy sữa rửa mặt .

"Nguyên Nguyên "

Vương Nguyên mặt thoáng một phát đỏ lên, mỗi lần Vương Tuấn Khải dùng loại thâm trầm này , lại có điểm sắc mặt tức giận ngữ điệu gọi cậu, liền đại biểu. . .

Quả nhiên một giây sau, Vương Tuấn Khải khép hờ lấy mắt hẹp dài hoa đào tại trước mắt Vương Nguyên không đến một cm.

Ngoài miệng bao trùm lấy cánh môi ôn hòa ướt át của cậu, Vương Nguyên say mê mà nhắm mắt lại. Vương Tuấn Khải người này, trước kia cho là hắn như mảnh gỗ phiền phức khó chịu không vui tẹo nào, kỳ thật lại lãng mạn vô cùng, cũng lưu manh vô cùng. Cũng thích nhất động thủ động cước.

Hôn khoảng chừng nửa phút, Vương Tuấn Khải mới buông Vương Nguyên ra.

"em xấu hổ đứng lên càng giống con thỏ rồi." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên trêu đùa.

"Lão Vương. . ." Vương Nguyên cầm trên tay bọt sữa rửa mặt toàn bộ bôi ở trên mặt Vương Tuấn Khải . Nhanh chóng chạy khỏi buồng vệ sinh.

" em gọi ai là lão Vương." Vương Tuấn Khải vừa lau mặt, cười hì hì đuổi theo Vương Nguyên.

Năm 2021 một ngày mới cứ như vậy tại "Truy đuổi đùa giỡn" vạch trần mở màn. Khi đó Thiên Tỉ không có đưa đến cùng bọn họ ở cùng một chỗ , nói là đệ đệ một ngày nhìn không tới hắn sẽ khóc náo, kỳ thật, từ nhỏ nhìn bọn họ lưỡng thanh ân ái, Thiên Tỉ đã sớm chán hai người bọn họ rồi, có bị điên mới có thể cùng hai người bọn họ cùng một chỗ .

Một năm nay, Vương Nguyên học ở nhạc viện trung ương năm 3, Thiên Tỉ thì đại học năm 4, Vương Tuấn Khải đã tốt nghiệp. Bởi vì là minh tinh, cho nên ba người bọn hắn đều không có dừng chân bỏ. Thiên Tỉ ở trong nhà mình, Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên mặt khác được công ty an bài chỗ ở.

Tfboys đã đã trở thành nhân khí số một trong phạm vi toàn bộ Á Châu , nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng. Bọn họ mọi cử động là tiêu điểm tất cả mọi người chú ý , vô số nhãn hiệu nổi tiếng mời làm đại diện phát ngôn , vô luận là trang phục nam cao cấp , nhãn hiệu thể thao, hay là mỹ phẩm dưỡng da, thậm chí là đồ dùng học tập , đều có thể chứng kiến thân ảnh của bọn hắn. Tất cả cửa ra vào ở tiểu học trung học , trong tiệm văn phòng phẩm toàn bày đầy sản phẩm bọn họ , trên xe buýt, tàu điện ngầm , bách hóa cửa hàng, ở đâu đều là bọn hắn.

Trình độ nổi tiếng của bọn hắn, đủ để cho một vị nhiều năm trước tới nay lên không được minh tinh đứng đầu khóc chóng mặt tại WC. Ngoại trừ ca hát, bọn hắn còn riêng phần mình tại điện ảnh và truyền hình có chỗ đứng vững chắc . Đội trưởng Vương Tuấn Khải từ khi 15 tuổi tham gia 《 Trường Thành 》 của Trương Nghệ Mưu đến nay, nổi tiếng không ngừng, trong đó không thiếu hợp tác với các nhà chế tác lớn khác. Mà Vương Nguyên biểu diễn tác phẩm không nhiều bằng Vương Tuấn Khải , nhưng mà cậu diễn đích thị là thiên phú . Thiên Tỉ ngoại trừ diễn kịch, vẫn cùng bằng hữu thành lập nhóm nhảy, chính mình biên đạo, làm lão sư. Ba người diễn nghệ con đường toàn bộ thuận buồm xuôi gió, tại ngành giải trí một đường vượt mọi chông gai.

Vương Nguyên lúc đó cảm thấy rất hạnh phúc, có thể đứng tại trên khán đài ca hát, có thể nếm thử biểu diễn ưa thích , có thể cùng Vương Tuấn Khải yêu nhau. Đối với cái ngày đó tiến đến lúc trước đều là như vậy hoàn mỹ.

Lúc gió thu quét rơi một mảnh lá ngô đồng cuối cùng , Vương Nguyên giữ chặt áo khoác, trời lạnh như vậy, mùa đông rốt cuộc đã tới. Còn có hơn một tháng sắp đến giáng sinh rồi, Vương Tuấn Khải sớm đã đặt xong vé cho hai bọn hắn quay về Trùng Khánh , lễ Giáng Sinh đã nói hai nhà cùng một chỗ trải qua, Vương Nguyên tham ăn nghĩ đến mama Vương Tuấn Khải làm lẩu gà cay liền chảy nước miếng. Hai nhà quan hệ nhiều năm một mực rất tốt như vậy , mẹ Vương Tuấn Khải đối với Vương Nguyên quả thực so với con ruột còn tốt hơn, thường xuyên khiến cho Vương Tuấn Khải ghen ghét không thôi.

Đi bộ tại đường bên cạnh cư xá tối mịt, nơi đây đèn đường lại hư mất, tối như mực có chút ánh sấm. Vương Nguyên tay mang theo hoành thánh vừa mua, bước nhanh đi tới. Đợi lát nữa Vương Tuấn Khải về nhà lại để cho hắn nấu a. Đây chính là bữa ăn của bọn họ tối hôm nay. Điện thoại bỗng nhiên dồn dập mà vang lên, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh. Là Nhâm tỷ.

"Vương Nguyên, em mặc kệ bây giờ đang ở đâu, lập tức tới công ty cho chị. Ngàn vạn đừng về nhà."

Vương Nguyên sửng sốt một chút, tuy rằng không rõ ràng cho lắm, nhưng mà nhiều năm chiếu cố cùng tín nhiệm lại để cho cậu hiểu được, Nhâm tỷ không có khả năng hại cậu.

Thời điểm đến công ty , Hốt Liệt Quân, Nhâm tỷ, tất cả quản lý công ty đều tại phòng họp ngồi đợi. Không có người nói chuyện, bầu không khí thập phần áp lực. Chứng kiến Vương Nguyên tiến đến, Hốt Liệt Quân chỉ vào một đống ảnh chụp trên bàn kia , nói chính cậu tự xem đi.

Vương Nguyên liếc nhìn ảnh chụp, mỗi một tấm, đều là cậu và Vương Tuấn Khải. Tay trong tay có , hôn môi có, thậm chí còn có một tâm xuyên thấu qua cửa sổ nhà trọ chụp ảnh đấy. Có chút ảnh chụp không phải thập phần rõ ràng, nhưng mà cái hình dáng kia rõ mồn một là hai người bọn họ.

"Nguyên Nguyên, em cùng tiểu khải, có thật không vậy?" Nhâm tỷ nhìn Vương Nguyên không nói lời nào, chẳng qua là trầm mặc mà nhìn ảnh chụp, ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi Vương Nguyên.

Vương Nguyên trầm mặc gật đầu. Cậu không thể lừa gạt bất luận người nào đang ngồi ở đây, không có bọn họ sẽ không có TFBOYS, cũng không có Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên hôm nay .

Huống hồ, dưới tình huống này, cậu cũng không muốn phủ nhận đối với cảm tình của Vương Tuấn Khải . Hắn thương cậu, đây là sự thật.

Hốt Liệt Quân bụm mặt, cảm giác hết thảy đều đã xong.

Vương Nguyên không biết nên làm sao bây giờ. Mỗi người đều trầm mặc không nói.

Tiểu Mã Ca đem Tv LCD mở ra, tin tức đang chiếu chính là cư xá của Vương Nguyên , đã bị các tin tức truyền thông làm hỗn loạn rồi. Tin tức trên TV chỉ chiếu có một tấm Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên hôn môi, thập phần mơ hồ. Nhưng bối cảnh biểu hiện đúng là cư xá của bọn hắn. Điện thoại công ty đã tắt hết. Tất cả toàn bộ đóng cửa.

"Vương Nguyên, cậu định làm như thế nào?" Quản lý Lâm tỷ bộ phận PR mở miệng phá vỡ trầm mặc.

Vương Nguyên thật sự không biết nên làm sao bây giờ, cậu co rúm lại tại trong áo khoác đơn bạc , sau nửa ngày, cậu hỏi: "Vương Tuấn Khải đâu?"

Tiểu Mã Ca chỉ chỉ TV. Vương Tuấn Khải đang trên đường tới công ty bị rất nhiều truyền thông vây kín rồi. Tất cả camera chiếu vào hắn, muốn hắn đối với tin đồn TFBOYS đồng tính cho ra một câu trả lời hợp lý.

Vương Tuấn Khải khuôn mặt đen lại không nói một lời.

"Vương Tuấn Khải cậu là chấp nhận sao?"

"cậu thật sự cùng Vương Nguyên kết giao sao?"

"Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải. . ."

...

Vương Nguyên đột nhiên sợ hãi. Thân ảnh Vương Tuấn Khải một mình đối mặt với rất nhiều truyền thông , lộ ra đơn bạc như vậy. Cậu thật là muốn đi cùng Vương Tuấn Khải kề vai sát cánh đứng chung một chỗ, dũng cảm mà nói cho toàn bộ thế giới, chúng ta ở cùng một chỗ. Thế nhưng là cậu không dám. Cậu cũng không sợ truyền thông hoặc là công ty chất vấn, nhưng mà cậu sợ nhìn thấy ánh mắt của những người đã yêu quý bọn cậu, ánh mắt thất vọng. Cậu nhìn lấy mỗi người trong phòng họp ,Hốt Liệt Quân, Nhâm tỷ, Tiểu Mã Ca... Từng người đều là nhìn bọn họ lớn lên, như vậy bảo vệ trợ giúp bọn hắn. Vương Nguyên trong nội tâm rất sợ.

Phòng họp trầm mặc mà bất động lấy, yên tĩnh thẳng đến một người khoan thai chậm rãi tiến vào. Tất cả mọi người đang đợi hắn. Vương Tuấn Khải đến vô cùng gấp, y phục của hắn còn mang theo khí lạnh bên ngoài, lành lạnh đảo qua chóp mũi Vương Nguyên , ngứa lại để cho cậu muốn hắt xì hơi. Vương Tuấn Khải ngăn tại trước người Vương Nguyên , trực tiếp nói: " ca, em cùng Vương Nguyên ở cùng một chỗ. Đã hai năm rồi." Hốt Liệt Quân cũng không có như trong tưởng tượng phẫn nộ. Chẳng qua là một bên chỉ chỉ ảnh chụp cho hắn nhìn. Một bên chậm rãi mở miệng: "Ảnh chụp sau khi công bố 1 giờ, đã có hai nhà quảng cáo thương lượng gọi điện thoại đến, nếu như chuyện của các em được thừa nhận, bởi vì hình tượng nghệ sỹ hư hao, công ty phải đần bù gấp mười lần bồi thường. Mà trên người em quảng cáo hợp đồng dài nhất ít nhất còn tới hai năm nữa mới đến thời hạn. Số tiền kia, công ty bồi thường không nổi."

Hốt Liệt Quân nhìn xem Vương Tuấn Khải, còn có Vương Nguyên bị ngăn tại sau lưng Vương Tuấn Khải , "Hai người các em thật muốn bởi vì tình cảm của mình, lại để cho công ty trả giá trầm trọng như vậy sao?"

Trận hội nghị này trọn vẹn xong trong bốn giờ. Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên quay về không được nhà trọ, chỉ có thể ở ký túc xá công ty tạm thời trú qua. Hội nghị thảo luận chỉ ra một kết quả, chính là tin đồn lần này, nhất quyết không thể thừa nhận. Phát ảnh chụp cho thời đại Tuấn Phong người mở miệng chào giá một nghìn vạn. Cho hắn một nghìn vạn, như vậy đống ảnh chụp này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện tại trước mặt công chúng. Trước mắt nhìn qua là giải pháp duy nhất.

Vương Nguyên cả đêm đều không nói chuyện, nghe Vương Tuấn Khải cùng Hốt Liệt Quân tranh luận, Hốt Liệt Quân cuối cùng tức giận hất tung tất cả tài liệu: " cậu đã không muốn cùng Vương Nguyên chia tay, lại không muốn lừa gạt người hâm mộ, Vương Tuấn Khải, cậu đến cùng muốn làm gì!"

Đêm dài vắng người, ký túc xá bình thường cũng không có người ở.

Vương Nguyên trợn tròn mắt như thế nào cũng ngủ không được, lòng của cậu rất loạn. Không biết nằm bao lâu về sau, cậu cảm giác được có người nằm ở bên cạnh của mình, nhẹ nhàng, từ phía sau ôm lấy cậu.Tóc quét tại trong cổ Vương Nguyên , nhẹ nhàng mà nói: "Nguyên Nguyên, không phải sợ."

Vương Nguyên cho tới bây giờ không có bức thiết muốn về nhà như vậy , giống như hài tử ở bên ngoài lạc đường , nóng lòng mà nhớ sự ấm áp của mẹ cùng một chén mỳ Trùng Khánh nóng hôi hổi .

Dù sao nhà trọ là trở về không được, lập tức gọi điện thoại cho Nhâm tỷ đặt vé gần nhất quay về Trùng Khánh . Nhâm tỷ tại trong điện thoại ngữ khí rất bình tĩnh: "Trở về cũng tốt, gần đây hai người các em cũng không nên tại truyền thông xuất hiện. Kia công ty sẽ giúp các ngươi đối phó."

"Nhâm tỷ, Vương Tuấn Khải đâu?"

"Công ty buổi sáng hôm nay đã phái người đưa hắn quay về Trùng Khánh rồi, hắn cần tỉnh táo mà hiểu rõ ràng. Hắn xúc động chỉ biết hại chính hắn, cũng hại mọi người chúng ta."

Vương Nguyên từ khi lên đại học về sau, thường xuyên một năm mới có thể quay về nhà một lần , lúc này đây coi như là nghỉ sớm. Đi ở trên đường phố thành phố quen thuộc , nhìn xem quê quán nhà cao tầng mới xây , không khỏi cảm khái quê hương biến hóa tốc độ cực nhanh. Xuống phi cơ Vương Nguyên không có trực tiếp về nhà, ngược lại đi tới cửa trường học cũ , cái quán trà sữa yêu thích nhất như trước mở cửa, Vương Nguyên mua một ly trước kia thích nhất. Thời điểm trả tiền , cô gái bán trà sữa thấy mặt cậu, không cách nào tin mà che miệng thiếu chút nữa thét lên. Vương Nguyên hướng cô mỉm cười, đi ra cửa tiệm.

Trùng Khánh mùa đông năm nay đến có chút sớm, mới tháng 11 đã rất nhiều người mặc áo lông rồi. Vương Nguyên lúc trở lại chỉ mang theo ví tiền, điện thoại, CMND, hành lý gì cũng đều không có. Một thân thoải mái mà hành tẩu tại trong sân trường Nam Khai, nhìn xem từng cọng cây ngọn cỏ quen thuộc , nhớ lại đủ loại năm đó trong trường học .

Vô tình gặp được một đám học sinh trung học mới tan học , trong đó một cô bé nhận ra cậu, cao hứng mà hô to: "Vương Nguyên! Là Vương Nguyên!" Một cô bé khác ngăn lại nàng, "Không thấy trên weibo sao? Cậu ta đồng tính luyến ái à." Một đám học sinh trung học lập tức dùng một loại ánh mắt quái dị mà đánh giá Vương Nguyên. Vương Nguyên cảm giác mình giờ phút này đặc biệt như động vật trong vườn thú không có mặc quần áo , bị toàn bộ nhìn xuyên thấu. Cảm thấy thập phần hổ nthẹn. So với Vương Tuấn Khải không quan tâm , Vương Nguyên giờ phút này chỉ hy vọng đem mình ẩn núp đi, đem tình cảm của mình ẩn núp đi. Hai người bọn họ tình cảm tại sao phải giao cho người ngài bình luận? Người ở phía ngoài có chấp nhận hay không thì cùng bọn họ có quan hệ gì?

Vương Nguyên không muốn lại ở bên ngoài nữa, cậu muốn nhanh nhanh về nhà.

Đứng ở phía trước cửa nhà mình, Vương Nguyên lại không có dũng khí xách tay gõ cửa. Mụ mụ trong điện thoại ngữ khí khá tốt, nhưng ba ba thì sao?

Vương Nguyên không biết tại trước cửa nhà đứng bao lâu, thẳng đến cửa bị mở ra, mẹ Vương Nguyên kinh ngạc mà nhìn con trai đứng ở trước cửa nhà không dám vào , thẳng đến ánh mắt của bà đỏ lên mà đem Vương Nguyên ôm lấy.

Vương Nguyên ôm mẹ, lúc này mới cảm thấy có một chút điểm an ủi ôn hòa.

"Nguyên Nguyên, đây là mỳ con thích ăn nhất , mẹ làm so với trước kia ngon hơn rồi, con nếm thử xem." Vương Nguyên ăn mỳ, bỗng nhiên hốc mắt liền ướt. Trước kia Vương Nguyên không thích ăn mì, là Vương Tuấn Khải thích ăn, về sau Vương Nguyên mới bắt đầu thích ăn. Không nghĩ tới mẹ đi học nấu mà cậu là vì Vương Tuấn Khải thích ăn mới ăn.

"Nguyên Nguyên, cha hỏi con, trên mạng truyền những cái sự tình con cùng tiểu khải kia , thật sự, hay là phóng viên ghi loạn ?" Vương Nguyên ba ba ngồi ở trên ghế sa lon.

"Cha của nó à, con đang ăn cơm , ông đợi lát nữa hỏi lại được không?" Mụ mụ nóng nảy, tranh thủ thời gian ngăn cản.

Vương Nguyên đem sợi mì trong tay vừa kẹp lên buông xuống.

"Thật sự."

ChaVương Nguyên tức giận đến lập tức đứng lên, "Lập tức cùng nó chia tay! Ngoan ngoãn quay về trường học đi học, tốt nghiệp ta tìm cho ngươi công việc ổn định!"

"Cha, con không thể. . ." Vương Nguyên buông bát, đứng lên,

Vương Nguyên mụ mụ rưng rưng nhìn xem nhi tử, Vương Nguyên cúi đầu, tay ngoan ngoãn đặt ở quần , giống như bộ dạng khi còn bé làm chuyện sai lầm .

"Cái gì gọi là ngươi không thể!" cha Vương Nguyên hầu như muốn giận điên lên, ông không hiểu một đứa con một mực nhu thuận hiểu chuyện như thế nào tiến vào ngành giải trí liền biến thành đồng tính luyến ái, đối tượng còn là bạn tốt của mình cùng nhau lớn lên . Càng nghĩ càng tức giận, giương một tay lên cầm gạt tàn thuốc thủy tinh liền đập tới. Vương Nguyên không có trốn, cậu thẳng tắp mà đứng đấy, cảm giác mình như một tội nhân bị trừng phạt .

Cái gạt tàn thuốc nện ở góc bàn, thủy tinh vỡ đầy đất . Mẹ Vương Nguyên sợ tới mức bị giày vò, ôm nhi tử thẳng mắng chồng."ông điên rồi ư? Làm bị thương con thì làm sao bây giờ."

"Nếu nó không cùng cậu ta chia tay, thì không phải con của tôi!"

"con cắt đứt không được." Vương Nguyên mang theo một điểm cầu khẩn, một điểm tuyệt vọng, nhìn cha.

"BA~" một cái ly thủy tinh bay tới, vụt qua thái dương Vương Nguyên, tại phía sau cậu nện vào vách tường vỡ tan.

" cắt đứt không được thì ngươi cút ngay! Nhà của chúng ta gánh không nổi người này!"

Vương Nguyên biết là mình bị bố đuổi ra khỏi nhà rồi. Thời điểm từ trong nhà đi ra, phía sau là cha mẹ cãi nhau, còn có mama thút thít nỉ non. Mẹ Vương Nguyên khóc kéo cậu: "Nguyên Nguyên, đừng đi. Con xin lỗi cha con đi, nói xin lỗi liền không sao đâu."

Vương Nguyên chăm chú mà ôm ấp lấy mẹ, "Mẹ, con không sao mà, người yên tâm."

Sau đó cũng không quay đầu lại, rời khỏi nhà .

Đêm Trùng Khánh thật sự rất lạnh . Vương Nguyên đi trên đường, lấy mũ đội lên, trùm kỹ người thật tốt. May mà lúc từ Bắc Kinh về có mặc áo khoác dày, bằng không thì buổi tối hôm nay khẳng định bị đông cứng mà chết rồi. Sờ vào túi, móc ra một cái khẩu trang, vẫn là của Vương Tuấn Khải đấy . Gia hỏa này, tổng là ưa thích đem khẩu trang ném loạn. Mang lên a, buổi tối thật sự rất lạnh a.

Đi một hồi không có mục đích, ý định là đi đến khách sạn ở lại. Khách sạn to liền không đi, miễn cho bị nhận ra. Đi tới đi lui, cảm thấy quanh mình cảnh sắc rất là quen thuộc. Ngẩn đầu, rõ ràng là đi tới nhà Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải phòng nhỏ lộ ra màu đèn vàng ấm áp. Bên cửa sổ bóng người kia là hắn sao, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó. Vương Nguyên lần nữa gọi điện thoại Vương Tuấn Khải ,vẫn như trước không gọi được. Vương Tuấn Khải cả ngày đều tiếp không được điện thoại, là bị người trong nhà giam lại sao.

Vương Nguyên liền an tĩnh như vậy, đứng ở dưới lầu nhà Vương Tuấn Khải , ngửa đầu nhìn phòng nhỏ ở lầu ba kia . Cái thân ảnh bên cửa sổ hình dáng cao ngất, thấy không rõ mặt mày, nhưng mà thân hình kia, ngoại trừ Vương Tuấn Khải còn có thể là ai.

Vương Nguyên đã cả ngày chưa thấy qua Vương Tuấn Khải rồi, coi như đã xa nhau cực kỳ lâu. Giờ phút này tại dưới lầu nhìn qua hắn, Vương Nguyên trước chưa bao giờ có ý định muốn ôm hắn mãnh liệt như lúc này . Đều muốn dúi đầu vào cổ của hắn, còn muốn vuốt ve tóc mềm mại của hắn , sau đó gọi hắn một tiếng "Tiểu Khải" .

Vương Nguyên cứ như vậy ngơ ngác nhìn qua bên cửa sổ cái thân ảnh bất động kia, thật là muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại tại lúc này.

Thẳng đến khi người kia ở lầu ba mở cửa sổ ra, thấy được cậu.

Vương Tuấn Khải không dám tin vào hai mắt của mình. Nhất định là hôm nay cả ngày không ăn cái gì sinh ra ảo giác. Sáng sớm đi tìm Chủ Hiệt Quân nói tiếp sự tình tối hôm qua chưa nói xong , ai ngờ ở công ty trực tiếp gặp được ba mẹ của mình. Bị ba mẹ cùng người của công ty cưỡng ép bắt lên máy bay mang về Trùng Khánh nhốt trong phòng, điện thoại cùng hết thảy thiết bị thư từ qua lại với Bắc Kinh liền trực tiếp tịch thu.

Ba mẹ Vương Tuấn Khải bị chọc tức, "Ngươi biến thành đồng tính luyến ái còn muốn toàn bộ thế giới cũng biết ngươi là đồng tính , ta lão Vương gia nói cái gì đều gánh không nổi người này." thái độ Vương Tuấn Khải ngoan cố không hợp tác trực tiếp chọc giận phụ thân hắn, lần đầu tiên trong đời, động thủ đánh cho hắn một cái tát.

"Ngươi một ngày không cùng nó cắt đứt, liền một ngày đừng nghĩ đi ra ngoài!" bố Vương Tuấn Khải nói những lời này liền đem cửa phòng từ bên ngoài khóa lại. Vương Tuấn Khải tại bên cửa sổ đứng một ngày, cân nhắc có nên hay không nhảy cửa sổ trốn chạy đi tìm Vương Nguyên. Thế nhưng là CMND ,ví tiền ,điện thoại, không có cái gì hết, làm sao mà tìm được? Trước hết cứ chờ xem tin tức thế nào đã.

Giờ phút này hắn kéo cửa sổ ra, phát hiện Vương Nguyên liền đứng ở dưới nhà hắn, cậu mặt nho nhỏ giấu ở trong cổ áo, tay đút vào túi. Đèn đường vàng chiếu vào trên người của cậu, lại để cho cậu ở đây đêm đông nhìn qua, như bé thỏ con bị lạc đường .

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên dưới lầu , cảm giác mình một khắc cũng đợi không được muốn đem Vương Nguyên ôm vào trong ngực, lại xoa xoa cái đầu lông mềm như nhung của cậu. Nghĩ đi nghĩ lại, một chân đã bước lên bục cửa sổ rồi.

Vương Nguyên dưới lầu nhìn hắn quả thực sợ hãi. Vương Tuấn Khải có phải điên rồi hay không, cái này nếu nhảy xuống, chân nhất định sẽ gãy a. Tranh thủ thời gian cho hắn khoát tay.

Khá tốt Vương Tuấn Khải còn chỉ số thông minh , trở về trong tủ treo quần áo cầm hai kiện áo khoác dày nhất , đem tất cả ga giường lấy ra, trói thành nút buộc, thật giống như trong phim ảnh như vậy, dùng ga giường làm dây thừng, cứ như vậy từ lầu ba cửa sổ trốn thoát.

Vương Nguyên đứng ở dưới lầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xem Vương Tuấn Khải, cảm giác mình nhất định là đang nằm mơ. Thẳng đến người kia hướng phía cậu chạy tới, mang Vương Nguyên kéo vào trong ngực, Vương Nguyên mới cảm giác được, đây là thật đấy.

Hắn như vậy dùng sức ôm thật nhanh.

Nói:

"Nguyên Nguyên, chúng ta bỏ trốn a."

Vương Tuấn Khải là một cái người thẹn thùng nội liễm, cũng không chịu đem ý nghĩ - yêu thương nói ra miệng, căn bản là thuộc phái hành động . Muốn hắn nói lời sến xẩm buồn nôn thì chả khác gì muốn mạng của hắn vậy. Nhưng bây giờ, tại rét lạnh đêm đông này, tại bên dưới đèn đường vàng vàng ấm áp , tại dưới ánh trăng mặt sáng trong , hắn đối với Vương Nguyên nói, "Chúng ta bỏ trốn a" .

Vương Nguyên nghẹn ngào một tiếng, cúi đầu chôn ở trong áo lông của Vương Tuấn Khải , thật lâu, mới mang theo giọng mũi nói:

"được."

Vương Tuấn Khải nghe được Vương Nguyên tại trong lòng ngực của hắn, nói "được", càng dùng sức mà ôm chặt cậu.

Giờ phút này hắn thầm nghĩ cùng Vương Nguyên đi lang thang, muốn nắm tay của cậu đi qua khắp nơi của đất nước, muốn quang minh chính đại dắt tay của cậu, muốn cùng cậu cùng một chỗ, cả đời.

Bọn hắn tay nắm tay, không cố kỵ mà chạy nhanh trên đường Trùng Khánh , chạy thật cao hứng mà cười ra tiếng. Tiếng cười kia tại nửa đêm , lộ ra đặc biệt vang dội.

Bởi vì Vương Tuấn Khải giấy chứng nhận đều bị mất, cho nên ngồi máy bay hoặc là tàu lửa là không thể . Vương Nguyên đưa tay chặn một chiếc taxi, cùng Vương Tuấn Khải cùng một chỗ ngồi ở sau.

"Tiểu tử, đi chỗ nào a?"

"bác tài, chúng ta đi Vân Nam."

Cái này hơn nửa đêm đấy, lái xe cảm giác mình là gặp được bệnh nhân tâm thần rồi, xem bọn hắn như vậy, trên người liền bao nhiều đều không có, thực chạy đến Vân Nam ai biết bọn hắn có tiền hay không giao. Nói cái gì cũng muốn đuổi bọn hắn xuống xe,

Vương Tuấn Khải dựa vào bả vaiVương Nguyên , tay khoác lên trên bụng,đầu choáng váng không ổn. Vương Nguyên nhìn hắn mặt tái nhợt, khẩn cầu tựa như cùng lái xe nói, "Chúng ta đây không đi Vân Nam, liền đi MacDonald gần đây là tốt rồi."

Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào Vương Tuấn Khải ăn vài thứ, sắc mặt chuyển biến tốt lúc này mới thả lỏng trong lòng.

"Nếu em không đến, anh không phải là định tuyệt thực đối kháng ba mẹ anh chứ?" Vương Nguyên tựa như nói giỡn hỏi.

"Thế thì sẽ không, anh nếu chết đói ai lấy em." Vương Tuấn Khải nghiêm trang lại,nhìn Vương Nguyên .

"Là anh gả cho lão tử được không nào?" Vương Nguyên lập tức hận không thể đánh chết cái tên lưu manh này.

Bên này thân thể vừa thoải mái một điểm,lại bắt đầu trêu chọc Vương Nguyên. Nhìn xem Vương Nguyên mặt biến màu đỏ bừng, Vương Tuấn Khải cảm thấy thú vị cực kỳ.

"Được rồi, nói giỡn đấy. Hai ta đều họ Vương, dù sao là một nhà." Vương Tuấn Khải thò tay đi xoa đầu Vương Nguyên , Vương Nguyên gạt tay của hắn xuống, "Trên tay anh còn có đày dầu Hamburger đấy."

Trải qua sự kiện xe taxi , Vương Nguyên cảm thấy bọn hắn không thể tùy tiện cứ như vậy gọi xe. Vương Nguyên vốn là gọi 114, sau đó gọi xe chất lượng, dẫn bọn hắn đi Vân Nam. Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên chuẩn bị kế hoạch chu đáo cho hành trình của tụi hắn như vậy, lần đầu tiên cảm thấy đứa trẻ nhà mình thông minh cực kỳ.

"Nguyên Nguyên, tại sao là Vân Nam?"

"thấy tên đẹp a."

"A? Thì cứ như vậy?"

"Đúng vậy."

Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải đến Côn Minh ngày đầu tiên, Vương Nguyên liền mua cho Vương Tuấn Khải cái cục gạch, chỉ có thể gọi điện thoại gởi nhắn tin.Lại đi siêu thị mua sắm thức ăn nước uống, còn có hoa quả cùng kẹo cứng , đồ uống đường glu-cô .

"Nguyên Nguyên, em còn sợ anh ném a?" Vương Tuấn Khải vuốt vuốt cục gạch kia cơ.

"Vậy cũng không, nhà ai hơn một trăm cân thịt ném đi không tìm a."

Vương Nguyên cười né khỏi ma trảo của Vương Tuấn Khải đang muốn xoẹt qua: "Đừng làm rộn."

Tại Côn Minh chỉnh lý xong, hai người một đường hướng về phía nam.

Chứng kiến cảnh sông nước, Vương Nguyên liền đã yêu nơi đây. Một mảnh thuần túy tự nhiên thế ngoại đào nguyên. Mặt hồ xanh thẳm ,thời điểm không có gió giống như một cái gương. Hơn nữa người nơi đây thưa thớt, trên cơ bản không có người nhận ra hai người bọn họ.

Lúc này quyết định tạm thời ở chỗ này tá túc ở lại .

Hai người chỉnh lý xong hành lý đã là hoàng hôn, tại trước bữa cơm tối, quyết định đi trước mặt hồ ngắm trời chiều, Vương Tuấn Khải bắt tay khoác lên bờ vai Vương Nguyên , nhắm mắt lại nghe tiếng hơi nước trên mặt nước mờ mịt bốc lên ,tay xoa mái tóc mềm mại của Vương Nguyên, cảm thấy, dù cho không còn là minh tinh, như vậy cả đời, cũng không tệ.

Bọn hắn ly khai Trùng Khánh đã ba ngày rồi, đều không có tin tức. Công ty cùng cha mẹ hai bên đã sắp phát điên rồi. Thực tế Vương Tuấn Khải mụ mụ, sáng sớm mở của phòng con trai phát hiện nhi tử rõ ràng từ cửa sổ chạy ra ngoài, thiếu chút nữa ngất đi. Công ty phương diện cũng là nhanh chóng xoay quanh, thật vất vả đem ảnh chụp sự tình đối phó, quảng cáo thương lượng bên kia cũng ổn định rồi, đúng là cần hai người tại truyền thông làm sáng tỏ, kết quả hai người trên nhân gian bốc hơi.

Lúc này trên weibo cũng là một vòn gió tanh mưa máu mới, # Vương Tuấn Khải Vương Nguyên đồng tính luyến ái # hiếm thấy chủ đề nào đứng đầu tiếp tục bốn ngày, không ngừng có người đăng ảnh chụp ở Trùng Khánh vô tình gặp được Vương Nguyên ra thảo luận.

"ta hôm nay thuê xe nghe được một lái xe nói, mấy ngày hôm trước hơn nửa đêm có hai người lên đặc biệt đẹp trai, muốn gọi xe đi Vân Nam. Các ngươi nói có phải hay không là Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên."

"Đây là siêu thị Côn Minh , các ngươi nhìn hai người kia có giống Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên không?."

"Hai người bọn họ cái này là chuẩn bị công khai sao?"

"Thực buồn nôn, có bản lĩnh yêu nhau,sao không có bổn sự thừa nhận."

Các loại công kích ngôn luận tiếp tục lên men, công chúng cũng từ lúc mới bắt đầu bán tín bán nghi biến thành vững tin, sự tình phát sinh nhiều ngày như vậy cũng không trông thấy bọn hắn đi ra làm sáng tỏ, có thể thấy được là sự thật.

Một ít người hâm mộ cuồng nhiệt cảm giác mình bị lừa gạt, phẫn nộ mà chạy tới nhà trọ tại Bắc Kinh của hai người vẽ xấu, "Lừa đảo", "Đồng tính luyến ái", "Cút" .Kênh truyền hình cũng bắt đầu đưa tin lúc này đây người hâm mộ đại quy mô kháng nghị hoạt động.

Ban đêm ngày thứ tư , Vương Tuấn Khải trước khi ngủ hôn thật lâu Vương Nguyên , ở bên tai của cậu nói: Nguyên Nguyên, vĩnh viễn đều không xa rời nhau được không ?" Đây là Vương Tuấn Khải lần đầu tiên nói lên vĩnh viễn, mang theo tính trẻ con bướng bỉnh. Vương Nguyên đối với khái niệm vĩnh viễn thập phần ngây thơ, cậu cũng không biết bao lâu mới tính vĩnh viễn, là như Vương Tuấn Khải khi còn bé đã từng nói qua từng cái mười năm lâu như vậy sao. Vương Nguyên không có trả lời hắn, lại không chút do dự, nặng nề mà gật đầu một cái.

Cậu ở đây đêm khuya rời giường đóng lại cửa sổ, Vương Tuấn Khải bên người đã nặng nề mà thiếp đi. Cho dù là Vân Nam, buổi tối cũng là rất lạnh a. Nhìn xem điện thoại tắt máy vài ngày , cậu ma xui quỷ khiến khởi động máy .

Ánh sáng màn hình nho nhỏ lóe lên, lại để cho cậu lập tức về với thế giới sự thật . Weibo đã vô cùng thê thảm, Chủ Hiệt Quân đối với cậu nhắn tin oanh tạc, một đường cuối cùng là: "em trở về, công ty đã quyết định buông tha cho Vương Tuấn Khải."

Vương Nguyên khiếp sợ xem tin nhắn, không thể tin được công ty qua loa như vậy mà vội vàng đưa ra quyết định như này. Cậu nhìn lấy Vương Tuấn Khải đang ngủ say, ngủ ở bên người Vương Nguyên , còn mang theo điểm tính trẻ con ngây thơ. Hắn còn không biết, công ty đã quyết định vứt bỏ hắn.

Kỳ thật Vương Tuấn Khải so với chính mình thích hợp làm ca sĩ hơn , hắn từ nhỏ trả giá bằng sự cố gắng, cùng nghị lực vĩnh viễn không buông bỏ . Album của hắn, bên trong mấy bài hát hắn từ đại học mà bắt đầu chuẩn bị.

Vương Nguyên nắm tay Vương Tuấn Khải , sau khi trưởng thành bàn tay Vương Tuấn Khải đã có cảm giác trưởng thành rõ ràng , cậu vuốt ve vết chai trên ngón tay Vương Tuấn Khải , đó là do quanh năm đàn ghi-ta mà lưu lại đấy.

Vương Tuấn Khải trong giấc mộng, cảm giác được Vương Nguyên nắm tay của hắn, trở tay đem tay Vương Nguyên nắm trong ngực, lật cái thân tiếp tục ngủ say.

Thời điểm trời sáng, Vương Tuấn Khải mới bị ánh mặt trời chói mắt chiếu vào đến tỉnh. Bên người giường chiếu rỗng tuếch, gối cũng là chỉnh tề không có dấu vết người ngủ qua .

"Nguyên Nguyên?" Vương Tuấn Khải hô một tiếng, không có hồi âm.

Hắn lập tức trở mình đứng lên nhìn hành lý Vương Nguyên , mới phát hiện Vương Nguyên tất cả hành lý cá nhân đều không có ở đây. Trên ngăn tủ đầu giường để đó cục gạch của Vương Tuấn Khải , phía dưới đè nặng một xấp tiền. Trong điện thoại di động là Vương Nguyên gởi tới tin nhắn

"em tại Bắc Kinh chờ anh."

Vương Tuấn Khải cầm di động tay không lực mà rủ xuống, trận mộng đẹp này rút cuộc phải tỉnh rồi.

Lúc Vương Nguyên kéo lấy hành lý bước vào văn phòng công ty, Chủ Hiệt Quân, Nhâm tỷ, bộ phận PR Lâm tỷ, toàn bộ đồng loạt nhìn cậu.

"Công ty đưa ra quyết định này, cũng không dễ dàng gì. Căn cứ vào thái độ Vương Tuấn Khải không chịu phối hợp , công ty chỉ có thể đem hắn ẩn núp, TFBOYS giải tán." Chủ Hiệt Quân nhìn Vương Nguyên, mỗi chữ mỗi câu đấy, nói cho cậu biết quyết định công ty .

"Vậy album của anh ấy đang chuẩn bị thì sao đây?"

"Không còn cái gì gọi là album rồi. Công ty quyết định bảo vệ em cùng Thiên Tỷ. Hai người các em sẽ mang tư cách nghệ sỹ solo hoạt động."

Vương Nguyên có chút không thể tin được, một nhóm nổi tiếng hoạt động lâu năm như vậy, công ty có thể nói giải tán liền giải tán ư.

"TFBOYS giải tán, cái buổi hòa nhạc mười năm thì sao?" Vương Nguyên mang theo điểm mê mang nhìn mấy người trước mắt .

"Vương Nguyên, em vẫn không rõ sao? Không có cái album mới nào, cũng không có buổi hòa nhạc nữa, về sau cũng sẽ không có Vương Tuấn Khải ."

"Các người là chuẩn bị vứt bỏ hắn sao?" Vương Nguyên lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn qua phía trước, đã mất đi tiêu điểm.

"Không phải công ty muốn vứt bỏ hắn, mà là hắn vì tình cảm của các ngươi hủy đi tiền đồ của mình."

Vương Nguyên kéo lấy rương hành lý đi trong khu cư xá ở Bắc Kinh , mới đi năm ngày , như thế nào cảm giác trong khu cư xá tất cả đẫ thay đổi, dưới lầu nhà trọ đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi giội lấy dầu màu đỏ, còn có sơn màu đen , viết toàn những câu công kích. Trông thấy những thứ này , Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy rất mỏi mệt.

"Nguyên Nguyên!"

Có một cái thanh âm quen thuộc gọi cậu. Vương Nguyên nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện lại là mẹ Vương Tuấn Khải .

Bà nhìn qua đã tại đây đợi thật lâu, khuôn mặt rất ưu sầu, tiều tụy.

"A di..." Vương Nguyên không biết nên như thế nào đối mặt với Vương Tuấn Khải mụ mụ, cảm giác mình giống như một tội nhân dụ dỗ con của bà .

Dùng chìa khóa mở cửa, Vương Nguyên tranh thủ thời gian mời Vương Tuấn Khải mụ mụ ở phòng khách ngồi xuống, lại quay người đi rót nước.

"Nguyên Nguyên, con không cần vất vả. A di nói trong chốc lát liền đi."

Vương Nguyên chậm rãi xoay người lại, cậu có lẽ đã biết rõ bà định nói là cái gì.

Vương Tuấn Khải mụ mụ thẳng tắp đấy, quỳ gối trước mặt Vương Nguyên , "A di cầu con, buông tha cho tiểu khải được không?"

Vương Nguyên nhìn cái nữ nhân này từ nhỏ đối với chính mình so với con ruột còn tốt hơn , nước mắt thoáng cái chảy xuống, cũng lập tức quỳ xuống, "Thực xin lỗi a di, thật sự thực xin lỗi..." Nước mắt càng ngày càng nhiều, Vương Nguyên mông lung cái gì cũng thấy không rõ. Tâm bị một loại ủy khuất tâm tình chiếm hết. Đã đi khỏi Vân Nam một mảnh đất nho nhỏ kia, toàn bộ thế giới đều không cho cậu và Vương Tuấn Khải cùng một chỗ.

"Nguyên Nguyên, a di cầu ngươi thay tiểu khải suy nghĩ một chút. Hắn từ nhỏ liền ưa thích ca hát, ngoại trừ ca hát, hắn không có con đường khác có thể đi. Hơn nữa, Vương gia chúng ta chỉ có một mình hắn nối dõi, hắn và ngươi cùng một chỗ, nhà chúng ta đây ..." Vương Tuấn Khải mụ mụ khóc không thành tiếng, không ngừng mà khẩn cầu lấy cái hài tử từ nhỏ nhìn đến lớn . Bà cầm lấy tay Vương Nguyên , "A di cầu ngươi, lại để cho tiểu khải trải qua sinh hoạt như người bình thường được không. . ."

Vương Nguyên nhắm mắt lại, nước mắt tùy ý chảy xuôi tại trên mặt, đây là mẹ của người cậu yêu, trên thế giới không có người nào khác so với bà yêu Vương Tuấn Khải hơn, thế nhưng là bà lại không chấp nhận chính mình. Vương Nguyên hoảng hốt nhớ tới tối hôm qua, Vương Tuấn Khải vừa mới ghé vào lỗ tai cậu nói lên "Vĩnh viễn" . Thanh âm Vương Tuấn Khải bên tai như một lần lại một lần quanh quẩn khắp nơi , hắn dùng cái tiếng nói rất êm tai trầm thấp kia , nói ra khỏi miệng vĩnh viễn.

Vương Nguyên nhìn xem Vương Tuấn Khải mụ mụ khóc cầu khẩn, lại thanh âm gì cũng nghe không được, trong đầu vang trở lại câu nói kia: "Nguyên Nguyên, vĩnh viễn đều không xa rời nhau được không nào?"

Tác giả giải thích một chút:

Dù sao nhóm cũng không có giải tán, bọn hắn ở đằng kia lúc làm ra thỏa hiệp.Lựa chọn lui về vị trí bằng hữu , đối với tất cả mọi người đều tốt.Bọn hắn còn quá nhỏ, còn không có năng lực đối kháng thế giới này .

Vương Nguyên biết rõ,Vương Tuấn Khải kỳ thật cũng biết.Khải Nguyên tính cách bất đồng lúc quyết định lựa chọn đối mặt, sẽ có không giống như vậy biểu hiện.Thương cậu, dù là không còn là ca sĩ không còn là minh tinh nữa, Vương Tuấn Khải cũng dám.Nhưng Vương Nguyên lại không dám.Vứt bỏ mộng tưởng Vương Tuấn Khải, là cậu không cách nào tưởng tượng đấy.Có lẽ trong lòng cậu,mộng tưởng của Vương Tuấn Khải so với chính cậu đều quan trọng hơn.Chỉ có thể nói, đều là vì yêu a.

Lúc Vương Nguyên sáng sớm đem hai đôi mắt gấu mèo 0.0 xuất hiện, quả thực làm Thiên Tỉ hoảng sợ.

"Vương Nguyên cậu mỗi lúc trời tối đều đi ra ngoài làm kẻ trộm hả? Mắt quầng thâm lớn như vậy."

Vương Nguyên sờ sờ đầu, "do ngủ không được a."

Tại sau khi Vương Tuấn Khải thông báo mẹ của hắn muốn tới Bắc Kinh, Vương Nguyên cả đêm ngủ không được an ổn. Mỗi đêm lật qua lật lại trong đầu lại hiện lên hình ảnh của hai năm trước. Mẹ Vương Tuấn Khải lúc ấy khóc lóc cầu xin cậu, khóc thật lâu, lâu đến khi chân Vương Nguyên quỳ trên mặt đất đã chết lặng, cậu vẫn muốn đem mẹ Vương Tuấn Khải nâng dậy, thế nhưng là một tia khí lực cũng không có.

Thực tế thời điểm đến đêm dài vắng người , cảm giác vô lực của hai năm trước kéo tới,như thủy triều đem cậu nhấn chìm. Có đôi khi cậu nhắm mắt lại, bên tai còn giống như nghe được nói câu mà Vương Tuấn Khải từ cửa sổ trèo xuống kia "Nguyên Nguyên, chúng ta bỏ trốn a." Nhớ lại âm thanh ,ngữ khí khi Vương Tuấn Khải lúc ấy nói những lời này , đó là Vương Tuấn Khải của hai năm về trước ,Vương Tuấn Khải hai năm trước nói vĩnh viễn không xa rời nhau.

Thời gian trôi qua đủ để đem hết thảy đều trôi đi. Nói chỉ làm huynh đệ, Vương Tuấn Khải làm rất khá.

Cái này là hai năm sau của bọn hắn, như cũ là hảo huynh đệ,thành công phát triển hơn sau tin đồn đồng tính năm đó. Nổi tiếng toàn bộ Châu Á, hơn nữa lập tức sẽ mở buổi hòa nhạc mười năm của bọn họ . Từ phương diện này mà nói, Vương Nguyên cảm giác mình không thẹn với Vương Tuấn Khải, cho dù cậu tại trong tình cảm của bọn hắn trở thành người chạy trốn. Mộng tưởng của Vương Tuấn Khải,giấc mơ của bọn họ, lập tức phải được thực hiện.

Mẹ Vương Tuấn Khải tại chạng vạng tối năm ngày sau đã đến Bắc Kinh. Vương Tuấn Khải kéo lấy hành lý, dẫn mẹ đi vào nhà trọ, Thiên Tỉ lập tức đi lên ôm mẹ Vương một cái: "Hoan nghênh a di đến Bắc Kinh ạ."

Vương mụ mụ lại mở ra hai tay nhìn xem Vương Nguyên né tránh đứng ở sau lưng Thiên Tỉ : "Nguyên Nguyên, tới đây." Vương Nguyên đành phải đi qua ôm Vương mụ mụ.

Vương Tuấn Khải mụ mụ đau lòng mà vuốt ve bả vai Vương Nguyên , "Nguyên Nguyên, con bây giờ gầy quá." Nhìn xem cái người này nhát gan mà không dám nhìn con của mình, mẹ Vương Tuấn Khải thanh âm không tự kìm hãm được nghẹn ngào.

"Mẹ, Vương Nguyên ăn so với chúng con đều nhiều hơn , đừng lo lắng." Vương Tuấn Khải vừa bả vai kéo mẫu thân , đỡ mẹ mình đi sofa ngồi xuống.

Vương Tuấn Khải mụ mụ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn xem con trai bận rộn mà giúp mình bưng trà rót nước , mang theo điểm oán trách nói: "Tiểu khải, mẹ lần này tới, chính là đến xem con dâu tương lai đấy. Con cái gì cũng không cùng trong nhà nói, mẹ xem TV mới biết được con có bạn gái ."

Vương Tuấn Khải lúng túng nhìn nhìn Vương Nguyên cùng Thiên Tỉ bên cạnh , Vương Nguyên mở to mắt hạnh nhân không biết xuất thần tới nơi nào. Vương Tuấn Khải sờ lên cái mũi: "Cái gì con dâu a, mẹ người đừng chớ nói lung tung."

"Mẹ nói lung tung sao? Liền mấy ngày nay, dẫn tới để mẹ nhìn xem."

"Mẹ, lúc này mới quen nhau được một tháng, mẹ đừng vội vã như vậy."

Vương Nguyên trong đêm như trước ngủ không được, đau đầu, trong dạ dày cảm thấy buồn nôn. Nhớ tới lần trước bác sỹ cho thuốc giảm đau, đem ra nuốt vào hai viên. Rút cuộc làm một giấc đến hừng đông.

Album mới - thu còn chưa xong. Album chuẩn bị gần hai năm, Vương Tuấn Khải càng muốn nó tốt hơn, hết thảy đều gắng đạt tới hoàn mỹ. Cho nên sáng sớm ba người bọn hắn vội vàng nếm qua điểm tâm, liền lập tức xuất phát đi phòng thu âm. Vương Nguyên không biết mình là do không uống thuốc, sáng sớm ngủ dậy trong dạ dày khó chịu muốn chết, điểm tâm cũng không sao cả ăn, toàn bộ người kiệt sức đấy. Lên xe Vương Tuấn Khải lái xe, Vương Nguyên cùng Thiên Tỉ ngồi ở phía sau, Vương Nguyên toàn bộ người co rúc ở chỗ ngồi phía sau ngủ gà ngủ gật.

"em như thế nào làm việc liền mệt rã rời?" Vương Tuấn Khải nhìn xem Vương Nguyên mới sáng sớm đã ngủ gà ngủ gật cũng là rất bó tay.

"Ngủ không ngon." Vương Nguyên cũng lười phản ứng Vương Tuấn Khải, chuẩn bị chuyên tâm thừa dịp trên đường cái này mấy mười phút ngủ một lát thôi. Vương Tuấn Khải lái xe, thỉnh thoảng mà từ kính chiếu hậu nhìn Vương Nguyên một cái, nhìn hắn nặng nề mà ngủ, vì vậy tận lực lái xe vững hơn một điểm.

Vương Nguyên hôm nay ghi âm trạng thái rất kém, phần điệp khúc hát mười mấy lần đều không qua được, cậu cảm thấy khi hát nốt cao, dây thanh quản rung rung liền kéo đau thần kinh. Cả cái thanh âm gió, cũng không thể điều khiển được.Cậu không biết mình tại sao lại có thể như vậy, có lẽ là tối hôm qua uống thuốc ảnh hưởng đến sự khống chế dây thanh quản. Vương Nguyên bắt đầu cảm thấy có chút bất an, nếu như nói thuốc này tác dụng phụ mạnh như thế, thì dù đau như thế nào cũng không thể uống.

Vương Nguyên tháo xuống tai nghe, cùng người chế tác nói đơn giản một chút hôm nay cuống họng không tốt, ngày mai lại đến thu. Liền vội vàng đi ra phòng thu âm. Thiên Tỉ cùng Vương Tuấn Khải không hiểu thấu mà nhìn Vương Nguyên thu nhiều lần không được đột nhiên liền vung tay rời đi , thực tế Vương Tuấn Khải, ánh mắt thâm trầm mà nhìn bóng lưng Vương Nguyên đóng cửa lại .

Vương Nguyên ly khai phòng thu âm liền gọi điện thoại cho Trương Kiệt hỏi thăm tình huống.

"Vương Nguyên, em xuất hiện tình huống đích thật là do tác dụng phụ của thuốc, đối với người bình thường không sao cả, nhưng đối với các người làm ca sĩ mà nói, nó sẽ để cho em không cách nào khống chế thanh âm. Khi uống thuốc có hiệu quả đến mười hai giờ, cho nên trong mười hai giờ này không thích hợp để ca hát."

"Vậy có gì thay thế được thuốc này không?"

"Trước mắt dùng loại thuốc trấn định thần kinh, nhiều hoặc ít cũng đều có ảnh hưởng. Em lần sau đến bệnh viện, anh kê cho em một số loại thuốc khác thử một chút."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh,trên đường xe cộ cùng người đi đường đều chậm chạp mà di chuyển. Vương Nguyên che kín bằng áo lông, chậm rãi đi tới. Làm một ca sĩ, nếu như đối với việc mất đi khống chế thanh âm , không khác gì tương đương với việc tuyên án tử. Vương Nguyên cảm giác mình có một loại cảm giác bi tráng , vì ca hát, phải chịu được ốm đau xâm nhập thật giống như khi còn bé nhìn nhân vật chính trong phim nhiệt huyết thanh xuân , thân tàn chí cứng gì gì đó. Bầu trời tối tăm mờ mịt có tuyết rơi , Vương Nguyên đi tại trên đường đầy tuyết, đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay . Thời điểm khi còn bé xem phim Hàn , nói gì mà ngày tuyết đầu mùa rơi, cho dù là nói dối cũng sẽ được tha thứ. Trước kia Vương Tuấn Khải đã ở vào một ngày tuyết đầu mùa năm nào đó nói qua, Vương Nguyên em tại tuyết đầu mùa ngày hôm nay làm chuyện ngu xuẩn sẽ đều được tha thứ.

Vương Nguyên đi bệnh viện mang về thuốc mới, sau đó sớm trở về nhà. Vương Tuấn Khải mụ mụ đã đang chuẩn bị bữa tối, Vương Nguyên vội vàng chào hỏi liền chuẩn bị đi vào phòng."Nguyên Nguyên, con chờ một chút." Mẹ Vương Tuấn Khải gọi lại Vương Nguyên, đi tới giữ chặt tay của cậu đem cậu kéo đến trên ghế sa lon."Nguyên Nguyên, con có phải hay không đang trốn tránh a di?"

"không, không có ạ." Vương Nguyên lòng có chút chột dạ, nhưng thật ra là có trốn, bởi vì thật sự không có cách nào đối mặt.

"Nguyên Nguyên, a di biết rõ, con là đứa trẻ ngoan . Sự kiện lúc trước kia, là a di làm khó con rồi, cám ơn con." Vương Tuấn Khải mụ mụ nhìn đôi mắt Vương Nguyên , rất chân thành nói. Bà lúc trước đau khổ cầu khẩn đứa bé này buông tha cho tình cảm của con mình, hai người ngày đó đều khóc quỳ trên mặt đất đứng không dậy nổi, bà có thể cảm nhận được Vương Nguyên lúc trước có nhiều thống khổ mới có thể buông tay.

"Không có con, sẽ không có tiểu Khải hiện tại. A di thật sự muốn hảo hảo cảm ơn con . Mẹ Vương Tuấn Khải lôi kéo tay Vương Nguyên, nói rất trịnh trọng.

"A di, bác không cần cám ơn con. Là tự chính mình nghĩ thông suốt , không phải tại bác." Vương Nguyên buông thỏng mắt, không nhìn tới ánh mắt của bà. Vương Tuấn Khải mụ mụ nắm tay Vương Nguyên , thật lâu, vỗ vỗ cậu, "Đi nghỉ ngơi một lát a, a di buổi tối làm cho con món gà cay trước kia con thích nhất."

Vương Tuấn Khải thấy mụ mụ ở đến ngày thứ ba, thật sự không lay chuyển được kỳ vọng nóng bỏng của mẹ ,liền hẹn Dương Hi cùng nhau ăn cơm. Đội trưởng không có ở đây, Vương Nguyên cùng Thiên Tỉ có thể tự do hoạt động.

Vương Nguyên vốn là chuẩn bị ở nhà nghỉ ngơi, bồi bổ cơ thể. Vừa mới nằm ở trên giường, đầu giường điện thoại lại vang lên.

"Xin hỏi, là Vương Nguyên sao?"

"là tôi, xin hỏi ngài là ai ?"

"Xin chào, tôi là Ngụy Tương. Chúng ta lần trước tại phòng nghỉ ở hậu trường lễ ra mắt phim điện ảnh có gặp qua. Có nhớ không?"

Vương Nguyên giật mình một cái , ngồi dậy, tình huống này là như thế nào, Ngụy thị chủ tịch tự mình gọi điện thoại cho mình."Ngụy đổng, xin chào, xin chào, tôi đương nhiên nhớ rõ." Vương Nguyên có chút sủng ái mà cảm giác lo sợ , dù sao mình tại giới điện ảnh và truyền hình chỉ là một gã lính mới, khó có thể nhận được điện thoại của lão đại giới này . Hơn nữa, lần trước gặp mặt một lần, Vương Nguyên đối với người này có ấn tượng rất tốt .

"Ta có một cái kịch bản đang rất muốn quay, có hứng thú hay không đi ra cùng một chỗ thương lượng một chút?" Ngụy Tương thanh âm ôn hòa lại có một loại mị lực khó mà kháng cự . Vương Nguyên ngạc nhiên mà không kịp đáp ứng .

Hẹn ở một nhà hàng Bắc Kinh rất nổi danh , đồ đạc trang trí lộng lẫy, ở cửa ra vào có hai con sư tử bằng ngọc thạch so với nơi khác đều lớn hơn. Lầu một là tiệm cơm, phía trên là nơi tiếp khách giải trí. Vương Nguyên tại dưới sự dẫn dắt của người quản lý ở quán đi vào chỗ ngồi của Ngụy thị .

Ngụy Tương vừa nhìn thấy Vương Nguyên tiến đến, lập tức đứng dậy tới đón cậu. Vương Nguyên cũng lập tức hạ thấp người bắt tay đối phương."Ngụy đổng,xin chào ngài."

Chờ bọn hắn đều ngồi xuống, Ngụy Tương mở miệng trước nói: "cậu cũng đừng gọi tôi là Ngụy đổng, gọi tôi là Sean. Tôi cũng không gọi cậu là Vương Nguyên, sẽ gọi cậu là Roy a, phù hợp với thói quen bên kia của tôi." Ngụy Tương đi thẳng vào vấn đề trực tiếp đối với việc xưng hô nói ra. Toàn bộ trong quá trình nói chuyện , Ngụy Tương lộ ra là một người rất hay nói cũng rất bình dị gần gũi, tại lúc Vương Nguyên nói chuyện, hắn một đôi mắt mang ít màu xám một mực chân thành mà nhìn vào đôi mắt của Vương Nguyên , lộ ra thập phần có lễ phép cùng có phong độ.

"Roy, không nói gạt cậu, lần gặp mặt đầu tiên kia, tôi đối với cậu ấn tượng hết sức tốt."

Vương Nguyên có chút ngượng ngùng mà cười. Lần gặp mặt trước đó cậu quằn quại gấp gáp mà uống thuốc, bị đối phương chứng kiến, kết quả đối với hắn ấn tượng rất tốt? Người từ nước ngoài trở về nói chuyện rất trực tiếp a.

Ngụy Tương nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Cũng đến giờ cơm chiều , chúng ta xuống lầu một ăn đi. Chỗ đó đồ ăn làm rất khá, hơn nữa rất ít người, vị trí thật không dễ đặt."

Vương Nguyên bên này cùng Ngụy Tương tại nhà hàng vừa ngồi xuống, liền chứng kiến Vương Tuấn Khải ôm mẹ cùng Dương Hi đi tới. Ba người cười cười nói nói, bầu không khí thập phần hòa hợp, Vương Tuấn Khải tay còn nhẹ nhẹ khoác lên trên lưng Dương Hi .

Thế giới thật sự là rất nhỏ.

Ngụy Tương chứng kiến Vương Nguyên ánh mắt dừng ở một chỗ, ánh mắt lập tức ngốc trệ, liền theo tầm mắt của cậu nhìn sang.

"Cái kia không phải nhân vật nam chính trong phim của chúng tôi sao. Có cần lại chào hỏi không?" Ngụy Tương ôn hòa hỏi Vương Nguyên. Vương Nguyên lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Được rồi, không quấy rầy gia đình người ta sum họp." Ngụy Tương nghe được Vương Nguyên hai chữ "Gia đình" cắn chữ không rõ, lại nhìn thần sắc cậu buồn bực, liền không hề truy vấn nữa.

Ngụy Tương lần này hẹn Vương Nguyên ra, đúng là bởi vì ngày đó vội vàng gặp mặt, nhìn trúng trên người cậu có một loại cảm giác đặc biệt , so với diễn viên nam cùng tuổi rất hiếm thấy. Gọi xong đồ ăn, Ngụy Tương đưa cho Vương Nguyên kịch bản."Vương Nguyên, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa. Đây là một bộ điện ảnh đề tài đồng tính . Tôi cảm thấy cậu rất thích hợp cho nhân vật chính."

Vương Nguyên thiếu chút nữa một miệng trà phun đến trên mặt Ngụy Tương. Tình huống như thế nào, là cố ý ư?

"Sean ngài cũng biết tôi bây giờ là thành viên nhóm nhạc a?"

"Tôi biết rõ a. Cho nên tôi sẽ tìm công ty của cậu, nhưng trước tới tiếp xúc với bản thân cậu một chút, muốn hỏi một chút ý nguyện của cậu."

"Tôi đối với cái đề tài này thật sự không có hứng thú. Xin lỗi" Vương Nguyên cự tuyệt gọn gàng dứt khoát.

"Tôi rất thích tính thẳng thắn của cậu. Nhưng cái kịch bản này tôi còn muốn lưu cho cậu.Cậu coi như là tiểu thuyết xem một chút đi." Ngụy Tương cũng không miễn cưỡng, nhìn Vương Nguyên phản đối nhanh như vậy, cũng không ép bách, thậm chí không có thử thuyết phục, liền như vậy nhè nhẹ đem kịch bản lưu cho cậu, bỏ qua cái chủ đề này.

Tuy rằng Ngụy Tương người này đưa kịch bản rất không đáng tin cậy, nhưng mà gọi đồ ăn thật đúng là ngon tuyệt. Hắn mỉm cười giới thiệu cho Vương Nguyên mỗi một món đồ ăn, nói cho cậu biết Hắc Tùng Lộ là gan ngỗng cùng gan vịt làm ra (cái này mị chém, tại chả hiểu nó viết j cả), lại để cho cậu nếm thử thịt bò đặc biệt của nhà hàng này.

Ăn vốn là việc Vương Nguyên cảm thấy hứng thú nhất, dù sao cậu từ nhỏ cũng chính là kẻ tham ăn. Nhưng từ khi trông thấy hình ảnh Vương Tuấn Khải cùng mụ mụ với Dương Hi ở chung hòa hợp , trong lòng của cậu tựa như mắc một cái xương cá, ăn nuốt không trôi. Vương Tuấn Khải mụ mụ thật là ưa thích Dương Hi a, dù sao cũng là Vương Tuấn Khải qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên dẫn cho bà xem bạn gái. Vương Tuấn Khải có thể đem Dương Hi dẫn cho mẹ nhìn, xem ra hắn thật là rất thích cô ấy a .

Vương Nguyên khống chế không nổi mà nghĩ ngợi lung tung, muốn biết Vương Tuấn Khải cùng Dương Hi cuối cùng tiến triển đã đến bước nào rồi. Quen được hai ba tháng rồi, có khi nào lần này là nghiêm túc .Nếu là thật , cái cô nương Dương Hi này thật không đơn giản, có thể đem trai cong bẻ lại thành thẳng.

Kỳ thật cho tới hôm nay Vương Nguyên cũng không cảm giác mình là gay, bởi vì ngoại trừ Vương Tuấn Khải, hắn đối với nam sinh khác một chút hứng thú cũng không có. Mà Vương Tuấn Khải, nhìn qua so với cậu còn thẳng hơn một điểm, ưa thích qua đồng tính, cũng có thể một lần nữa đi thích khác phái.

"Vương Nguyên nhi . . ."

Vương Tuấn Khải đã ăn cơm xong, thời điểm đứng dậy đi thanh toán rõ ràng tại sau bàn kia thấy được Vương Nguyên, cũng đồng thời thấy đối diện Vương Nguyên là Ngụy Tương.

"Ngụy đổng xin chào." Vương Tuấn Khải rất lễ phép mà đi tới cùng Ngụy Tương bắt tay. Ngụy Tương rất hòa khí mà cùng Vương Tuấn Khải chào hỏi, đánh giá thoáng qua Vương Nguyên, lại phát hiện cậu nhìn Vương Tuấn Khải thần sắc không thoải mái, nhìn về phía ánh mắt Vương Tuấn Khải cũng có một loại thần sắc khó có thể nói .

Vương Tuấn Khải cùng ánh mắt Vương Nguyên như tốc độ ánh sáng nhìn nhau bất quá một giây, song phương ánh mắt đều là lạnh lẽo, đều mang theo một loại tâm tình ở bên trong. Vương Tuấn Khải lễ phép cùng Ngụy Tương chào hỏi qua, trực tiếp liền đi ra, không có cùng Vương Nguyên nói chuyện với nhau nữa.

Vương Nguyên tại sau khi Vương Tuấn Khải rời đi , tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

"Roy, cậu thích Dương Hi?" Ngụy Tương nhìn xem Vương Nguyên vùi đầu vào ăn nói ra.

Vương Nguyên thiếu chút nữa lại một miếng cơm phun đến."Làm sao có thể.".

"vậy cậu thích chính là Vương Tuấn Khải."

Vương Nguyên không có nghĩ đến tập đoàn chủ tịch mới nhìn qua phong độ nhẹ nhàng lại bát quái như vậy, hơn nữa,lại còn hoả nhãn kim tinh.

Ngụy Tương nói thẳng vấn đề , gọn gàng dứt khoát. Vương Nguyên đã không muốn thừa nhận, rồi lại không muốn phủ nhận. Cuối cùng mạnh miệng mà nói một tiếng: "Cũng không phải ưa thích được không nào?" Nói xong thật muốn cắn mất đầu lưỡi, mình rốt cuộc đang nói cái gì.

"OK,OK, I got it." Ngụy Tương hặc hặc nở nụ cười, "cậu nhìn qua giống tôi đây lúc tuổi còn trẻ ." Nói qua hài hước mà hướng Vương Nguyên mở to hai mắt, cặp kia màu xám kia sáng bóng , lóe lên ánh quang nghịch ngợm , cảnh này khiến hắn nhìn qua hoàn toàn không giống người gần bốn mươi tuổi .

Vương Nguyên khi về đến nhà thì trời đã khuya, cầm cái chìa khóa mở cửa ,thời điểm phát hiện trong phòng một mảnh đen kịt, mở lên đèn của phòng khách thình lình phát hiện Vương Tuấn Khải trầm mặc mà ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn không nhúc nhích." Anh làm gì thế, hơn nửa đêm còn ngồi ở đây dọa người ."

"Ngụy thị một mình tìm em làm gì?" Vương Tuấn Khải nói thẳng, ngữ khí lạnh lùng. Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải cái bộ dáng này liền không vui. Ngụy thị làm sao lại không thể tìm cậu, Vương Tuấn Khải quản cậu so với người đại diện còn chặt hơn ư?. Đêm hôm khuya khoắt đấy, Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, nửa đêm mười hai giờ , Thiên Tỉ cùng Vương Tuấn Khải mụ mụ đều ngủ rồi, Vương Tuấn Khải không ngủ được ngồi trên ghế sa lon chờ cậu trở về để chất vấn, liên quan đến cái rắm ấy hắn ấy.

Vương Nguyên đáy lòng một cỗ lửa nóng vô danh chui ra, cũng không tính để ý tới Vương Tuấn Khải. Trực tiếp đi vào phòng ngủ."em cách xa Ngụy thị một chút cho anh." Vương Tuấn Khải thanh âm vẫn là lạnh lùng từ phòng khách truyền đến, tại ban đêm yên tĩnh lộ ra đặc biệt rõ ràng.

Vương Nguyên trong đáy lòng cảm thấy không phục lắm, Vương Tuấn Khải hắn dựa vào cái gì trông coi cậu như vậy . Bọn hắn chỉ là bằng hữu, là đồng đội, cậu đi ra ngoài gặp người nào ,cùng người nào kết giao đều muốn hướng hắn báo cáo xem hắn có phê chuẩn hay không chuẩn sao?

Vương Nguyên từ nhỏ bị Vương Tuấn Khải lải nhải sớm đã thành thói quen, nhưng lúc này đây tại nhà hàng, Vương Nguyên chứng kiến bộ dạng Vương Tuấn Khải dẫn Dương Hi giới thiệu cho mẹ hắn , thật sự hận không thể xông lên hướng cái người cười lộ ra Hổ Nha kia đánh cho hai quyền.

Trong nội tâm ngọn lửa thật sự thiêu lợi hại, Vương Nguyên dừng bước, quay tới, lạnh lùng nói: "Việc này không cần anh quan tâm."

Vương Tuấn Khải xoát thoáng một phát đứng lên, thanh âm cũng cất cao " Ngụy thị là là đồng tính đấy. . ." Vương Tuấn Khải dừng thoáng một phát, "Bằng không thì em cho rằng hắn vì cái gì không kết hôn."

"Vương Tuấn Khải, " Vương Nguyên nghiêm mặt nói, " em kết bạn với ai trong nội tâm của em có chừng mực, em không cần anh mọi chuyện thay em quan tâm, anh thời gian nhiều như vậy thì cùng Dương Hi cho tốt đi, đừng tới quản em."

Đây là Vương Nguyên lần đầu tiên, như vậy trịnh trọng mà cự tuyệt quản thúc của Vương Tuấn Khải , trước kia tối đa sẽ không nghe hoặc là không để ý tới. Còn lần này, là rõ ràng mà cự tuyệt.

"em đang tức giận?" Vương Tuấn Khải cũng không vì Vương Nguyên nói mà tức giận, ngược lại tìm tòi nghiên cứu tựa như thật sâu nhìn xem Vương Nguyên.

"Đúng, em tức giận." Vương Nguyên rất nhanh thừa nhận chính mình tức giận, hơn nữa là rất giận, muốn phát nổ.

"em giận, bởi vì anh dẫn Dương Hi gặp mẹ của anh" Vương Tuấn Khải đây không phải một câu nghi vấn, mà dường như trần thuật một sự thật.

Vương Nguyên không nghĩ tới hắn trực tiếp như vậy nói ra tâm sự của mình, như chính mình hôm nay không mảnh vải che thân mà bị tất cả mọi người nhìn thấu, Ngụy Tương có thể nhìn ra, Vương Tuấn Khải cũng có thể nhìn ra. Vương Nguyên trừng mắt Vương Tuấn Khải, không nói một lời.

"Vương Nguyên, em nói cho anh biết, em vì cái gì tức giận, em mất hứng do anh mang bạn gái gặp mẹ của anh, có phải hay không!" Vương Tuấn Khải bắt được bả vai Vương Nguyên . Vương Nguyên đưa tay đẩy Vương Tuấn Khải ra, lại không nghĩ rằng hắn khí lực lớn như vậy, ngón tay như thép chăm chú kẹp vào vai Vương Nguyên .

"em tức giận, bởi vì em còn yêu anh, có phải hay không!" Vương Tuấn Khải con mắt rất hồng, trong mắt sáng long lanh đấy.

Vương Nguyên giờ phút này thật giống như bị tiểu hài tử nói dối bị bắt tại trận, chỉ muốn chạy trốn. Nhưng không ngờ sau một khắc, môi chụp lên một cái bờ môi lạnh buốt ướt át, Vương Tuấn Khải cướp đoạt mút vào, hôn Vương Nguyên, phảng phất là muốn chứng minh cái gì đó, mất đi lý trí mà cuồng nhiệt hôn cậu. Hàm răng va chạm vô cùng đau, trong miệng cũng có mặn mặt hương vị, hẳn là môi bị hàm răng dập phá. Vương Nguyên bị hôn điên cuồng như vậy, thập phần bị động, lại hoảng hốt mà mở mắt ra, trước mắt không đến một cm là Vương Tuấn Khải cặp mắt hẹp dài hoa đào khép hờ, trong miệng tràn ngập hương vị hắn, là một loại nhàn nhạt ngọt ngào hương vị. Vương Nguyên có một loại cảm giác phảng phất giống như cách một thế hệ , giống như thời gian rút lui trở về thời điểm bọn hắn còn cùng một chỗ . Vương Nguyên trong lòng biết chính mình nên cự tuyệt nụ hôn này, nhưng cậu lại thật giống như đã mất đi khí lực.

Nếu như đây là giấc mộng, thật khiến cho cậu muốn nhớ lại lâu một chút a.

"Các ngươi đang làm gì đó!"

Continue Reading

You'll Also Like

165K 17.5K 23
"𝙏𝙤𝙪𝙘𝙝 𝙮𝙤𝙪𝙧𝙨𝙚𝙡𝙛, 𝙜𝙞𝙧𝙡. 𝙄 𝙬𝙖𝙣𝙣𝙖 𝙨𝙚𝙚 𝙞𝙩" Mr Jeon's word lingered on my skin and ignited me. The feeling that comes when yo...
294K 8.8K 95
Daphne Bridgerton might have been the 1813 debutant diamond, but she wasn't the only miss to stand out that season. Behind her was a close second, he...
5.9K 178 11
Sebastian is slowly, yet steadily healing. His relationship with Jasper is getting stronger. What will he do when his sister gets into trouble again?
2.7K 104 9
Changbin a 20 year old guy was accused of attempted murder, just when he thought his life was over, he met 7 guys the brighten his days